Mặt trời chính ngọ ấm áp chiếu xuống vườn hoa cúc. Hương thơm thoang thoảng khắp nơi.
Rừng cây sơn trà thấp bé rậm rạp kéo dài từ lưng chừng núi đến tận mép
nước dưới chân núi. Từ trên trúc đình ở lưng chừng núi nhìn xuống cái hồ to ở phía Đông, có thể trông thấy thuyền bè lui tới ở phía xa xa. Tuy
không nghe được tiếng người và tiếng mái chèo, nhưng nhìn là thấy ngay
các tàu thuyền to nhỏ này đều bị một chữ “lợi” vô hình dẫn dắt đi.
Từ xưa đến nay, bản năng con người là muốn mưu sinh, chuyên cần đọc thi
thư để cầu lấy công danh, nói cho cùng cũng chỉ muốn đạt được cái “lợi” lớn hơn trong đời. Nhưng thật ra những người trên thuyền kia khác biệt
so với những kẻ cầu công danh, trông họ có vẻ thoải mái không gò bó,
cuộc sống tự do tự tại thích biết bao.
Cũng giống như lúc này, hắn ngồi ở trong trúc đình trên lưng chừng núi, yên tĩnh nhìn cảnh náo nhiệt, tâm tình cảm thấy rất tốt. Hơn nữa còn có Thương Đạm Nhiên xinh đẹp ngượng ngùng ngồi bên cạnh. Trái tim bối rối
của Thương Đạm Nhiên dần dần bình tĩnh lại, cảm thấy có chút đồng cảm
với Trương Nguyên. Người thiếu nữ thanh nhã xinh đẹp nhẹ nhàng nở nụ
cười ngồi bên cạnh, hoàn toàn không chú ý tới cô cháu gái nhỏ Thương
Cảnh Huy của nàng đang ngửa đầu lên nhìn nàng không chớp mắt.
Trương Nguyên chỉ vào mấy gian nhà tranh ở dưới đình kia, nói:
-Nếu có thể ở trong đó đọc sách luyện chữ, nhàn rỗi nhìn núi thưởng hoa cúc, thế thì thật là tuyệt.
Thương Đạm Nhiên nói:
-Đại huynh của muội trước kia đã từng ở trong nhà tranh ở lưng chừng núi đó để đọc sách chế nghệ, mặc dù là ở trong thành thị náo nhiệt, nhưng ở trong nhà tranh đó khiến người ta cảm thấy mình như được thoát khỏi thế sự, yên tĩnh vô cùng.
Lời nói tự nhiên thốt ra, nàng cũng nhận thức được dường như họ đã quên
từ lâu. Đúng vậy, chính xác cũng đã lâu rồi, cũng đã hơn hai tháng còn
gì.
Trương Nguyên nói:
-Khi đó chắc Đạm Nhiên tiểu thư cũng không lớn hơn tiểu Cảnh Huy lắm.
Nhìn tiểu Cảnh Huy bây giờ có thể tưởng tượng ra nàng khi đó.
Thương Đạm Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua cô cháu gái đang dựa vào bên người nàng, mỉm cười nói:
-Bảo Cảnh Huy giống cô cô kìa. Thật là kỳ lạ nha. Sao tiểu Huy lại không lên tiếng vậy ? Chim chích chòe bay đi đâu mất rồi?
Thương Cảnh Huy nói:
-Ta học cô cô mà, thỉnh thoảng cũng phải lẳng lặng suy nghĩ tâm sự một hồi.
Thương Đạm Nhiên buồn cười, liếc mắt nhìn Trương Nguyên một cái rồi lại cúi đầu nhìn cô cháu gái nhỏ, nói:
-Cháu nghĩ đến tâm sự gì, nói cho cô cô nghe?
Thương Cảnh Huy lắc đầu nói:
-Cháu không nói. Tâm sự sao có thể nói ra. Nói ra thì không phải là tâm sự, đúng không ?.
Thương Đạm Nhiên cố nhịn cười, kéo cái tay nhỏ của cô cháu gái, giữ bàn tay lại nói:
-Tâm sự cũng có thể nói mà.
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng hơi nhếch miệng, rồi lại vuốt ve bàn
tay bé nhỏ của cô cháu gái. Bình thường Trương Nguyên không để ý, lúc
này hắn nhìn qua thì thấy mặt Thương Đạm Nhiên hơi đỏ, cái mũi thanh
ngọc có một lớp phấn mỏng. Còn hai cánh tay kia, một lớn một nhỏ, đều
mềm mại và đẹp như ngọc mài, óng ánh như tuyết.
Trong lòng Trương Nguyên có chút phấn chấn, định nói gì thêm nhưng không thể nào sắp đặt câu từ. Vả lại, thời khắc này thời gian chậm rãi trôi
qua, Thương Đạm Nhiên lại đột nhiên thở nhẹ một tiếng, chỉ về phía một
con thuyền nhỏ đang ở dưới hồ lớn phía Đông cách đó không xa, nói:
-Nhị huynh của ta đến rồi, chúng ta mau trở về.
Rồi nàng quay sang vén áo thi lễ với Trương Nguyên. Nhìn thật kỹ, hàng
lông mi dài của nàng khẽ run lên, xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh
được.
Thương Cảnh Huy “ồ” một tiếng, với tay về phía Trương Nguyên nói:
-Trương Nguyên công tử ca ca, bọn muội đi trước đây. Lần sau ca ca lại đến chứ?
Trương Nguyên cười nói:
-Đương nhiên ta còn đến. Hai ngày nữa ta còn có việc.
Thương Đạm Nhiên đoán được việc Trương Nguyên muốn nói tới là gì, mặt đỏ bừng tim đập mạnh, niềm vui hoan hỉ khó mà diễn tả, nàng nắm tay tiểu
Huy đi xuống trúc đình. Nàng chần chừ một chút rồi quay đầu lại nói:
-Nếu Trương Nguyên công tử muốn tới nơi này tĩnh tâm đọc sách thì hãy nói với nhị huynh của ta.
Trương Nguyên lại cười nói:
-Mùa đông trên núi rất lạnh. Mùa hè sang năm, trên núi mát mẻ là lúc thích hợp đọc sách.
Rồi hắn nhìn Thương Đạm Nhiên nắm tay tiểu Cảnh Huy, còn có Lương Mụ và
tỳ nữ Phương Hoa bốn người đi xuống núi từ một phía khác. Chắc là đường
núi ở đây không dễ đi?
Đang nghĩ như vậy thì hắn thấy tiểu Cảnh Huy chạy trở lại. Áo gấm lông
chồn dày không ảnh hưởng đến sự nhanh nhẹn của cô bé. Cô bé chạy đến bên trúc đình, quay lại đuổi tỳ nữ Phương Hoa đang đuổi theo:
-Phương Hoa đừng tới đây. Ta có một câu muốn nói cùng với Trương Nguyên công tử ca ca rồi sẽ đi ngay thôi.
Tỳ nữ Phương Hoa liền đứng cạnh mấy cây cúc tàn. Thương Cảnh Huy đi vào
trong đình, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn trong sáng có chút ngượng ngùng,
cái miệng nhỏ nhắn mím môi thật chặt. Trương Nguyên xoay người hỏi:
-Tiểu Huy, có chuyện gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Cảnh Huy sáu tuổi ngẩng lên, con mắt lóe sáng, lúc này mới mở miệng nói chuyện được:
-Trương Nguyên công tử ca ca, tiểu Huy cũng muốn giống như cô cô.
-Giống nhau cái gì? Không có gì phải ngại, cứ việc nói đi.
Trương Nguyên mỉm cười khích lệ nói.
Thương Cảnh Huy liền nhanh chóng trả lời:
-Tiểu Huy cũng muốn được gả cho Trương Nguyên công tử ca ca giống như cô cô, được không?
Trương Nguyên liền đứng thẳng người, sau khi lảo đảo một hồi thì lập tức ổn định lại. Hắn tự nói với mình trong lòng phải bình tĩnh, không được
dọa trẻ con, liền nhẹ giọng hỏi:
-Sao tiểu Huy lại nghĩ như vậy?
Thương Cảnh Huy quan sát sắc mặt của Trương Nguyên, đáp:
-Chính là tâm sự lúc nãy ta vừa nghĩ đến.
Trương Nguyên cười lắc đầu, nói:
-Cái này không thể được. Ta và cô cô muội xấp xỉ tuổi nhau nên mới xứng.
Tiểu Cảnh Huy cố chấp nói:
-Nhưng ta cũng sẽ lớn lên mà, rồi cũng sẽ lớn giống như cô cô của ta.
Dù là Trương Nguyên đa trí thiện biện cũng không cách nào nói lại được
với tiểu cô nương sáu tuổi này, phải làm sao giảng giải đạo lý luân
thường đây,. Bài bát cổ này thật quá khó khăn. Thương Cảnh Huy ngửa đầu
thấy bộ dạng Trương Nguyên dường như có vẻ khó xử, tiểu cô nương này
liền hỏi thêm:
-Trương Nguyên công tử ca ca, việc này không được sao?
Trương Nguyên nói:
-Đúng là không được. Khi nào muội lớn lên sẽ hiểu.
Dù sao cũng chỉ là trẻ con nên tiểu Huy cũng không cảm thấy thất vọng, nói:
-Vậy cũng được, xem sau khi ta lớn lên có thể hiểu được hay không. Mẫu
thân của ta cũng như vậy. Ta hỏi chuyện mà bà không trả lời được liền
thoái thác nói rằng chờ sau khi ta lớn lên tự nhiên sẽ hiểu được.
Tiểu Cảnh Huy quá thông minh, Trương Nguyên cười nói:
-Mẫu thân tiểu Huy nói đúng. Rất nhiều chuyện sau khi lớn lên sẽ tự nhiên hiểu được.
Tỳ nữ Phương Hoa đang gọi:
-Cảnh Huy tiểu thư, đại tiểu thư thúc giục người rồi.
Tiểu Cảnh Huy lên tiếng “Ta tới đây” rồi quay sang dặn dò Trương Nguyên:
-Trương Nguyên công tử ca ca, huynh đừng đem chuyện của ta nói cho ai
biết đó. Đây là tâm sự của tiểu Huy, tiểu Huy chỉ nói cho đúng một mình Trương Nguyên công tử biết thôi.
Trương Nguyên đành phải gật đầu cam đoan:
-Ta không nói, tuyệt đối sẽ không nói.
Tiểu Cảnh Huy mỉm cười, nhỏ giọng nói:
-Bí mật!
Trương Nguyên nói:
-Ừ, bí mật.
Lúc này Thương Cảnh Huy mới yên tâm, hăng hái đi xuống đình, nắm tay tỳ nữ Phương Hoa đi xuống núi.
Trương Nguyên một thân một mình đứng trong đình lắc đầu cười. Rất nhiều
người khi còn nhỏ có rất nhiềy ý tưởng và nguyện vọng kỳ quái, sau khi
lớn lên đều như giấc mộng, biến mất không còn một dấu vết. Tiểu Huy cũng có thể như vậy. Đến khi lớn hơn một chút, nó sẽ hiểu rõ đây là việc
không thể nào, thậm chí còn quên rằng năm xưa đã có tâm sự buồn cười như vậy. Qua lời của quản sự đứng dưới bờ sông, Thương Chu Đức đã biết tiểu muội Thương Đạm Nhiên đã dắt theo tiểu Huy đi đến nơi này.
Cậu ta cười thầm trong lòng, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Lễ
giáo trói buộc từ thời Vạn Lịch đến nay đã càng ngày càng lỏng lẻo. Cấp
bậc chế độ từ từ sụp đổ. Trong năm Hồng Vũ, quy định về trang phục, nơi
ở, xe kiệu và những quy định về đẳng cấp đã không còn được người ta tuân thủ. Khu nhà to rộng của phú thương được mô phỏng giống phủ vương hầu,
tơ lụa chỉ cần mua là có thể mặc, người xuất thân gia nô cũng dám đi
kiệu. Phu nhân dạo chơi ngoài thành, vào miếu thắp hương, xuất đầu lộ
diện đã là chuyện không thể trách.
Cho nên nói Thương Đạm Nhiên gặp gỡ Trương Nguyên ở vườn cúc nhà mình
thì có là gì. Hôm nay Trương Nguyên trở về cũng sẽ sai người đến xin
cưới.
Thương Chu Đức nghĩ như vậy liền đi lên núi. Khi lên tới trúc đình trên
vườn cúc thì hắn không nhìn thấy tiểu muội và cháu gái đâu, trong lòng
biết ngay là họ đã đi trước, cũng không nhắc tới, chỉ hỏi Trương Nguyên
là hoa cúc nơi này thế nào.
Trương Nguyên nói:
-Rất có danh phẩm, chỉ có điều phần lớn đều tàn hết rồi. Nếu như tới sớm một tháng thì hay quá.
Thương Chu Đức cười nói:
-Cũng không muộn, còn nhiều thời gian mà. Tháng chín sang năm ta sẽ lại mời ngươi tới thưởng cúc, uống rượu, haha.
Cười một lát thì y hỏi:
-Giới Tử có biết Kỳ Hổ Tử tới đây có chuyện gì không?
Trương Nguyên thấy Thương Chu Đức nói như vậy, trong lòng hiểu rõ, nhưng miệng nói:
-Cái này thì đệ không biết.
Thương Chu Đức cười nói:
-Kỳ Hổ Tử mười một tuổi đã nghĩ ngợi đến việc lấy vợ. Hôm qua hắn nhìn
thấy cháu Cảnh Lan của ta nên hôm nay lại chạy đến nhà cô của nó. Cậu
ta lại không có chút xấu hổ nào, nói thẳng là sẽ cưới Thương Cảnh Lan,
mọi người ở đấy ai cũng cười, cho nên mới gọi ta về. Hóa ra cậu ta còn
chưa bàn bạc với trưởng bối đã tự ý chạy tới đây trước. Bây giờ cấu ấy
đã về rồi. Ta bảo nó ở lại dùng cơm nhưng nó không chờ được, nói là phải về viết thư báo cho phụ thân. Ha ha, tên Kỳ Hổ Tử này thật là người
nóng vội.
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Kỳ Hổ Tử là người kỳ lạ, mười một tuổi đã muốn lấy vợ, thật sự buồn cười. Tuy nhiên theo ta được biết, Thương Cảnh Lan cũng chính là vợ của hắn. Khi Kỳ Hổ Tử bốn mươi tuổi, quân Thanh công
chiếm Hàng Châu. Hắn cứu quốc không được liền nhảy sông hi sinh cho tổ
quốc. Thương Cảnh Lan thủ tiết sống quãng đời còn lại, rất đáng được
kính trọng.
-Kỳ Hổ Tử là thần đồng Sơn Âm. Cảnh Lan tiểu thư xinh đẹp thông minh, kém hai tuổi, quả thật là rất xứng.
Thương Chu Đức gật đầu nói:
-Chuyết kinh (cách gọi vợ thời cổ) đã qua nói với mẫu thân của Cảnh Lan
chuyện này rồi. Nói vậy chuyện này cũng không có gì, chỉ có điều Kỳ Hổ
Tử và Cảnh Lan còn trẻ, vẫn là chờ hai năm nữa mới đính hôn thì tốt hơn.
Trong lòng ông ta cũng nghĩ: “Dù sao cũng phải đem chuyện hôn sự của
tiểu muội Đạm Nhiên định trước rồi hãy nói sau. Làm gì có đạo lý cô cô
tuổi thanh xuân ở trong phòng mà cháu nhỏ lại đính hôn trước.” Rồi chợt
hỏi:
-Giới Tử, ngươi có nhớ rõ ngày sinh tháng đẻ của mình không. Ta đây có
một người bạn, có thể không ngại nhờ hắn giúp ngươi đuổi đi đại vận năm
trước.
Đây không phải vì Thương Chu Đức vội vàng muốn đem tiểu muội Đạm Nhiên
gả ra ngoài, mà vì Đạm Nhiên lớn hơn một tuổi so với Trương Nguyên. Tục
ngữ Thiệu Hưng có nói “Nữ đại nhất bất thành thê” (Nữ hơn một tuổi không làm vợ được). Tuy nhiên trong thực tế cuộc sống, con gái hơn một tuổi
làm vợ có rất nhiều, nhưng cũng giống như nữ tử không bó chân, vẫn có
những điều kiêng kị. Cho nên phải mời người hợp nhất bát tự trước. Nếu
như có gì không ổn thì có thể phá giải trước. Bát tự không hợp thì cũng
có thể bổ túc thêm. Trương Nguyên nói:
-Thân mẫu của ta nói là ta sinh giờ tý, ngày mười chín tháng sáu, năm Vạn Lịch hai mươi sáu.
Hắn nghĩ trong lòng: “Tính toán vận mệnh của ta, có thể tính chuẩn được ư? Ta đã nghịch thiên sửa đổi mạng rồi.”
Thương Chu Đức nói:
-Năm Vạn Lịch hai mươi sáu tức là năm Tuất, giờ tý ngày mười chín tháng sáu. Được, huynh đã nhớ rồi.
Đã là chính ngọ, bóng người nằm cả dưới chân rồi. Thương Chu Đức và
Trương Nguyên xuống núi rồi ngồi thuyền về nhà, dùng một ít cơm trưa,
uống một ít trà, nghỉ ngơi đàm luận một chút rồi Trương Nguyên cáo từ
với Thương Chu Đức, mang theo bức “thiếu nữ đá cầu” trở về Sơn Âm.
Thương Chu Đức lại bảo người hầu mang xe ngựa tiễn về nhà như trước.