Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 103

Tiểu thư Vương Anh Tư cùng tuổi với hắn. Lão sư Vương Tư Nhâm rất mực khen ngợi hắn. Cho nên trước kia Trương Nguyên đã từng nghĩ có thể nào Vương lão sư có sẽ đem con gái Vương Anh Tư gả cho hắn hay không. Nhưng lúc cầu học ở trong nhà của Vương lão sư, trong lòng Trương Nguyên đã có hình bóng của Thương Đạm Nhiên. Hơn nữa trước kia Vương lão sư cũng chưa để lộ ý gì, hắn cũng không thể tự nhiên khi không chạy đi tuyên bố trước với Vương Tư Nhâm là mình có người thương rồi, đừng gả con gái cho tôi nữa. Như vậy thì nghe có vẻ quá tự cao tự đại rồi. Con gái của Vương lão sư cũng không phải là gả không đi. Nhưng người ta có lòng muốn gả con gái cho ngươi, không lẽ ngươi lại vội vã đẩy đi như vậy sao?

Nhưng bây giờ, lão sư Vương Tư Nhâm ủy thác cho Hầu huyện lệnh đề nghị việc này, nhất định hắn phải đối mặt, nhất định phải có chọn lựa. Nói về Vương Anh Tư, hắn có ấn tượng rất tốt: hoạt bát, thẳng thắn, thông minh, hài hước. Bái Vương Tư Nhâm làm thầy, cưới con gái của lão sư là chuyện hay. Hơn nữa Vương lão sư cũng có dòng dõi. Trương Nguyên hắn là người trèo cao gặp phải sự lựa chọn ở ngã ba đường, nên đi về đâu, lấy gì làm chỉ dẫn đây. Là chữ “lợi” đi đầu hay là bằng tiếng gọi con tim đây?

Trương Nguyên nghĩ thầm, nếu sáng nay hắn chưa đi đến nhà họ Thương ở Hội Kê, Hầu huyện lệnh gọi hắn đến nói chuyện này thì hắn sẽ lựa chọn như thế nào?

Nếu đồng ý cưới Vương Anh Tư thì phải để hình bóng xinh đẹp trong lòng kia mờ nhạt đi ư? Ừ, đây cũng rất có thể là một lựa chọn. Dù sao thì hắn cũng chỉ gặp mặt Thương Đạm Nhiên có một lần, không ó bất kỳ hứa hẹn gì. Tuy rằng động lòng, nhưng tình cảm chỉ nảy sinh ở bên trong còn chưa đến mức khắc cốt sâu ghi tâm. Cho nên nếu bỏ đi tình cảm trong lòng, đồng ý việc hôn sự với Vương Anh Tư là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng hiện tại đã hoàn toàn không giống như vậy. Chỉ cách nửa ngày mà tình thế đã khác. Thương Đạm Nhiên đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn. Người của nhà họ Thương cho hắn một cảm giác ấm áp nhiệt tình khó có thể tiêu tan. Nếu giờ nhổ cả cây lẫn rễ, thì đó là hại người hại mình. Hầu Chi Hàn thấy bộ dạng Trương Nguyên đứng ở đó cúi đầu giữ im lặng thì nghĩ Trương Nguyên vui mừng bất ngờ quá nên không nói nên lời, mỉm cười nói:

-Trương Nguyên, ngươi trở về nói với lệnh đường có thể sai người đi đến nhà Vương lão sư làm mối rồi. Bổn huyện chỉ là bà mai ngầm thôi, cần phải có bà mai thật thụ mới được chứ, ha ha.

Trương Nguyên đã có lựa chọn trong lòng, liền chắp tay trước ngực nói:

-Bẩm Huyện tôn đại nhân, học trò có chuyện quan trọng muốn nói.

Thấy thần sắc Trương Nguyên không vui vẻ lắm, điều này khiến Hầu Chi Hàn hơi cảm thấy kinh ngạc, gật đầu nói:

-Ngươi nói đi.

Trương Nguyên nói:

-Ngày mười sáu tháng tám, học trò đi cùng với Tam huynh Trương Ngạc đến Thương đào viên tương thân, chính là để huynh ấy gặp gỡ với nữ lang nhà Thương thị ở Hội Kê. Không biết huyện tôn đại nhân có từng nghe nói qua việc này chưa?

Hầu Chi Hàn không biết Trương Nguyên nói đến chuyện này làm gì, liền đáp:

-Ta từng nghe qua. Nghe nói lần đó Trương Ngạc không tương thân được phải không ?

Trương Nguyên nói:

-Vâng, nhưng tam huynh tương thân không thành, trái lại học trò lại có duyên với cô gái đó .

Hầu Chi Hàn sửng sốt hỏi:

-Lời này là có ý gì ?

Trương Nguyên nói:

-Học trò tình cờ gặp mặt nữ lang nhà Thương thị ở trên đảo nhỏ nằm giữa hồ trong vườn đào, hai người cùng trú mưa trên đảo, đánh một ván cờ mồm, cùng thảo luận vài câu thơ mưa gió, lòng đã thấy tương tư. Hôm nay học trò nhận lời mời của Thương Chu Đức tiên sinh, đó là đi bàn việc hôn nhân. Thân mẫu học trò cũng đã đồng ý, thiếp canh đã giao. Cho nên học trò vạn lần khó xử.

Dù chưa từng chính thức gửi thiếp canh nhưng Trương Nguyên đã nói cho Thương Chu Đức biết ngày sinh tháng đẻ của mình, nói là gửi thiếp canh rồi cũng không có gì là không đúng.

Hầu Chi Hàn ngạc nhiên. Ông ta vốn tưởng rằng việc hôn sự giữa Trương Nguyên và con gái của Vương lão sư quả thực là do ông trời se duyên, nào ngờ Trương Nguyên lại nói ra lời này. Nữ lang nhà Thương thị nhanh chân đến trước rồi. Điều này khiến cho Hầu Chi Hàn có chút không vui, nói:

-Vậy mà ngươi còn nói cái gì mà chưa đỗ tú tài thì không nói chuyện hôn sự trước.

Trương Nguyên cúi người thi lễ nói:

-Đây là lỗi lầm của học trò. Vì hôm nay mới nghị thân, lễ nạp thải, nạp chinh cũng chưa hề tiến hành nên học trò cũng không tiện nói ra. Vì thế học sinh đành phải nói như vậy. Học trò vô cùng hổ thẹn.

Lời nói của Trương Nguyên khẩn thiết. Hầu Chi Hàn cũng không tiện trách cứ hắn, dù sao đây cũng là việc riêng của Trương Nguyên. Trương Nguyên làm như vậy cũng không có gì đáng trách, ông liền lắc đầu nói:

-Nói với ta thì dễ. Ngươi hãy tự mình đi giải thích với Vương lão sư bên kia đi. Ta không đi nói chuyện ngượng ngùng này đâu.

Trương Nguyên vâng dạ đồng ý.

Hầu Chi Hàn nói:

-Vậy khi nào ngươi chuẩn bị đến nhà giải thích cho Vương lão sư đây? Chớ để kéo dài, nên càng sớm càng tốt.

Trương Nguyên nói:

-Đêm nay là đi ngay. Học trò còn phải báo với tộc thúc tổ chuyện này.

Hầu Chi Hàn gật đầu nói:

-Việc này đúng là phải để ông ấy làm chủ. Vậy ngươi mau khẩn trương đi đi.

Lại nói:

-Tuy việc đã đến nước này, nhưng ta vẫn còn có một câu muốn nhắc nhở ngươi. Trương Nguyên ạ, con gái của Vương lão sư thật xứng với ngươi. Nếu được hay là ngươi cưới Vương nhị tiểu thư đi. Chẳng phải là ngươi chưa đi lục lễ với nữ lang Thương thị sao? Ầy dà, thôi vậy. Ta không nói nữa, ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Xem ra bất kể khi nào ngươi cũng vướng vào chuyện phiền toái được. Mấy tháng trước là đấu bát cổ học với Diêu Phục. Hiện tại Diêu Phục đã thân bại danh liệt vì đấu bát cổ với ngươi, mới đây thôi lại lồi ra chuyện này. Để xem ngươi có diệu kế gì để xử trí ổn thỏa việc này hay không? Nếu có cứ nói với bổn huyện một tiếng, coi ta có giúp được gì cho ngươi không.

Trương Nguyên cười khổ nói:

-Học trò nào có diệu kế gì, đơn giản chỉ chịu đòn nhận tội. Chỉ mong Vương lão sư không vác côn ra đánh là may rồi.

Hầu Chi Hàn cười nói:

-Làm gì đến mức ấy! Nhưng Vương lão sư không hài lòng là việc chắc cú rồi. Ngươi hãy mau khẩn trương đi giải thích đi.

Trương Nguyên ra khỏi huyện nha, dẫn theo Vũ Lăng đi Tây Trương Trạng Nguyên đệ gặp tộc thúc tổ Trương Nhữ Sương. Lúc này hoàng hôn đang buông xuống, hắn gặp Trương Ngạc ở ngoài Bắc Viện. Trương Ngạc níu hắn lại nói:

-Giới Tử, buổi sáng ta đến tìm ngươi. Đại Thạch Đầu nói ngươi đi ngắm hoa cúc nhà Thương gia ở Hội Kê rồi. Hê hê…ta thấy ngắm hoa cúc cái gì, ngắm nữ lang Thương thị thì đúng hơn, phải không nào?

Trương Nguyên nói:

-Vâng, chuẩn bị đính hôn rồi.

Trương Ngạc trợn tròn mắt nói:

-Giới Tử đệ được lắm. Đệ lù khù vác cái lu chạy lúc nào không hay nha, việc tốt của ta đều bị đệ cướp hết rồi, đền đi đền đi...

Nói xong gã bật cười ha hả, kề vai Trương Nguyên nói:

-À, Ta nghe nói nữ lang Thương thị kia không bó chân đấy. Sớm biết như thế thì ngày ấy ta đã không đi tương thân rồi, tới đó còn bị nàng ta khinh khi nữa, thật mất mặt. Ta đây thích chân gót sen. Dùng giày gót sen uống rượu chẳng phải là thú vị sao? Tây Môn Khánh trong “Kim Bình Mai” cũng thích những nàng gót sen còn gì.

Thấy bộ dạng Trương Nguyên im re không nói gì, gã lại vỗ vỗ bả vai Trương Nguyên, trượng nghĩa nói:

-Tuy nhiên, nếu ngày ấy ta không đi Thương đào viên, đệ và Thương thị nữ lang cũng sẽ không có nhân duyên ngày hôm nay. Cho nên phải nói là huynh đi cùng với đệ đấy. Ngày hôm đó là huynh đi tương thân với đệ. Ôi sao lẩn lộn cả lên, càng nói càng hồ đồ. Ha ha, Giới Tử đệ đi tìm tổ phụ có chuyện gì à?

Đương nhiên Trương Nguyên không thể miệng rộng nói với Trương Ngạc về chuyện Vương Anh Tư tiểu thư, gã sẽ nói cho cả thành đều biết. Hắn nói:

-Chính là về chuyện đính hôn giữa đệ và tiểu thư Thương thị ấy mà. Đệ muốn tộc thúc tổ đứng ra làm chủ cho hôn sự của đệ.

Sau khi chào Trương Ngạc, Trương Nguyên đi vào Bắc Viện, chờ tộc thúc tổ ngoài cổng nghị môn. Một tiểu tỳ đi vào thông báo. Một lát sau, tỳ nữ Liên Hạ xinh đẹp liền vội vàng đi ra, ngượng ngùng vén áo thi lễ:

-Giới Tử thiếu gia, đại lão gia mời người vào.

Trương Nguyên liền đi theo Liên Hạ vào. Thấy khuôn mặt xinh đẹp của tỳ nữ này ngượng ngùng, liền hỏi:

-Liên Hạ, bệnh của cha cô thế nào rồi?

Không ngờ Liên Hạ liền quỳ xuống dập đầu với hắn, luôn miệng nói:

-Đa tạ Giới Tử thiếu gia cứu cha tỳ nữ. Đa tạ Giới Tử thiếu gia.

Trương Nguyên vội vàng nói:

-Mau đứng lên, mau đứng lên. Ta còn có việc gấp muốn gặp thúc tổ.

Thấy Liên Hạ đứng dậy rồi hắn mới nói:

-Ta chỉ hỏi thăm thôi chứ không có ý muốn ngươi phải cảm tạ thế đâu.

Liên Hạ theo sau Trương Nguyên nói:

-Tam thiếu gia và Giới Tử thiếu gia biếu ngân lượng, nhờ đó tiểu tỳ mới có tiền trị bệnh cho cha. Hiện tại bệnh đã khỏi được bảy tám phần. Tiểu tỳ phải quay về làm việc báo ân rồi, tiểu tỳ luôn muốn dập đầu cảm tạ đại ân của Giới Tử thiếu gia mà.

Trương Nguyên nói:

-Hết bệnh là tốt rồi, không cần phải cảm tạ.

Trong lúc nói chuyện thì họ cũng đã tới được phòng khách ở Bắc Viện. Trương Nhữ Sương đang khoanh tay xem gốc mai già dưới mái hiên trong đình. Thấy Trương Nguyên đến thì nói:

-Trương Nguyên con xem gốc mai già này đều đang ủ nụ sắp nở rồi, năm nay thời tiết thật sự là lạnh sớm quá.

Trương Nguyên bước nhanh đến chắp tay trước ngực thi lễ, nói:

-Còn chưa tới tháng mười một, khí trời đã lạnh một cách khác thường. Tộc tôn sáng nay đi Hội Kê đã nhìn thấy ven đường đều bị đóng băng cả rồi.

Hắn thầm nghĩ: “Phía nam Trường Giang cũng chịu ảnh hưởng của khí lạnh từ sông ngòi ư? Vài thập niên thời Vãn Minh, thiên tai thường xuyên xảy ra, nhất là nạn tuyết lỡ và nạn hạn hán gần như hàng năm đều có. Người đời sau có nói nguyên nhân Minh triều diệt vong phần lớn là do thiên tai không ngừng xảy ra.Thiên tai gây nên việc sản lượng lương thực bị giảm sút trầm trọng, thậm chí tuyệt thu. Quan phủ bất lực cứu tế, nông dân không còn lương thực sinh sống. Vì thế nên mới dẫn tới việc tạo phản. Vương triều đồ sộ hoa mỹ đồi bại rồi cũng sụp đổ. Ôi…Hầu huyện tôn nói đúng, ta cứ phiền toái bám chân. Việc chờ ta đi giải quyết còn nhiều lắm.Phía trước không biết còn bao nhiêu phiền toái đang đợi ta. Thôi thì mặc kệ. Trước mắt ta phải giải quyết cho tốt việc hôn sự này đã.”

Trương Nhữ Sương liền hỏi:

-Ngươi đi Hội Kê có chuyện gì?

Trương Nguyên liền đem việc hôm qua gặp Thương Chu Đức, rồi y mời hắn đi thưởng cúc. Hôm nay đi mới biết là Thương Chu Đức có ý gả tiểu muội cho hắn nói cho tổ phụ nghe. Trương Nhữ Sương cười nói:

-Chuyện tốt đấy. Lần trước Trương Ngạc có nói với ta chuyện tương thân ở Thương đào viên. Ta đoán chắc là Trương Ngạc không được chọn rồi. Quả nhiên chẳng nhầm vào đâu cả. Ơ, Trương Nguyên, sao con có vẻ lo lắng vậy?

Trương Nguyên lúng túng nói:

-Vừa rồi Hầu huyện tôn gọi cháu tới hỏi chuyện, nói là Quý Trọng tiên sinh có ý muốn gả con gái cho cháu. Cho nên cháu mới buồn rầu đây.

Trương Nhữ Sương ngạc nhiên rồi lập tức bật cười ha hả, nói:

-Đây cũng là chuyện đáng mừng mà. Trương Nguyên, vậy con tính xử trí thế nào hả?

Trương Nguyên nói:

-Con đang muốn thỉnh giáo thúc tổ đây.

Trương Nhữ Sương nói:

-Việc này thúc tổ không giúp được con rồi. Cá và tay gấu đều không thể dùng chung được. Đều là con gái nhà quan lại, con không thể để bất cứ ai trong họ làm thiếp cho con được, chỉ có thể cưới một người thôi. Con chọn thế nào?

Trương Nguyên nói:

-Tộc tôn đã nhận lời hai ngày nữa sẽ đi cầu thân với Thương gia. Mẫu thân cũng đã đồng ý rồi ạ.

Trương Nhữ Sương gật đầu nói:

-Chỉ có như thế. Nếu như con phụ lòng cô gái Thương thị thì chắc chắn sẽ gia đình ta và Thương gia sẽ trở mặt thành thù. Việc này giống như hủy hôn, không thể làm được. Về phần Hước Am bên kia con còn có thể cứu vãn được. Dù sao ông ta là người ngỏ lời sau. Sao? Con đến đây có phải muốn xin thúc tổ đi giải thích với Hước Am hộ con không?

Trương Nguyên nói:

-Bên thầy Quý Trọng phải do chính con đi giải thích. Trái lại, nếu mời thúc tổ đi sẽ không hay lắm. Tộc tôn tới đây chính là muốn nói trước với thúc tổ chuyện này. Có thúc tổ làm chủ, con cũng thấy yên tâm hơn.

Trương Nhữ Sương liên tục gật đầu, tỏ vẻ vừa lòng việc Trương Nguyên thông hiểu đạo lý, biết cách ứng xử. Rất nhiều việc thật sự phải do chính mình đảm đương mới được.

Trở lại Đông Trương, Trương Nguyên nói với mẫu thân chuyện này. Trương mẫu Lã thị vội hỏi:

-Vậy chúng ta phải khẩn trương đi giải thích cho rõ với tiên sinh, nhất định phải xin tiên sinh thông cảm.

Rồi bà liền bảo Thạch Song đi che kiệu lại cho ấm. Thời tiết giá rét, gió lùa nên ngồi kiệu mây dễ bị lạnh.

Trương Nguyên vội vàng đi ăn một ít đồ ăn rồi lên kiệu ấm ngồi, cùng Thạch Song đi đến Hội Kê.
Bình Luận (0)
Comment