Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 136

Giờ Thìn ngày mồng một tháng ba, Chung thái giám đến thuyền Ngân gặp mặt Khâu thái giám. Một lát sau, liền thấy hai chị em Tần Lương Ngọc dẫn một đội binh sĩ tới, bốn mươi người khuân theo hai mươi chiếc hòm gỗ rất nặng, tuyên bố là đã truy hồi được năm mươi ngàn lượng bạc, mời Khâu công công tự mình kiểm kê.

Khâu thái giám lúc này cũng phải tự diễn trò, giả vờ giả vịt một phen, nói với Tần Lương Ngọc:

- Nếu đã truy hồi hết số bạc, vậy ta sẽ lập tức truyền tin về triều đình. Về phần Mã tướng quân có được ra khỏi ngục hay không thì còn tùy thuộc vào ý chỉ của Hoàng thượng.

Tần Lương ngọc đáp:

- Bạc đã được truy hồi hết, dân đen cướp bạc cũng đã bị xử tội, nếu phu quân ta vẫn không được ra khỏi ngục, ta nhất định sẽ đích thân vào cung nói lí.

Câu này chính là để cảnh cáo Khâu thái giám đừng có ngầm thêu dệt thêm chuyện.

Khâu thái giám cười lạnh.

Chung thái giám nói:

- Triều đình xưa nay đều luôn nâng đỡ cho quan chức các bộ, nay ngân lượng đã thu về hết, Mã tướng quân nhất định sẽ được thả ra khỏi ngục, hy vọng Mã tướng quân, Mã phu nhân giúp đỡ cho Vương sự, báo đáp cho triều đình nhiều hơn.

Lúc đang nói chuyện, Án sát sứ Trương Kỳ Liêm tự mình đến mời Khâu thái giám tới dùng bữa trưa, thấy Chung thái giám cũng ở đây, còn có cả mười một trung thổ dân, hỏi ra mới biết ngân lượng mất đi đã tìm lại được bèn vội vàng chúc mừng Khâu thái giám.

Khâu thái giám miệng thì cười nhưng trong lòng chua xót, từ chối khéo lời mời của Trương Phân thủ, nói rằng hôm qua đã nhận lời mời của Chung công công đi dự tiệc ở Tây Hồ nên hôm nay nhất định phải cáo lỗi không đi được rồi.

Trương Kỳ Liêm liền nói:

- Vậy hôm khác ta sẽ tới mời Khâu công công.

Bỗng nhìn thấy Trương Nguyên ngồi cạnh Chung thái giám, ngạc nhiên nói:

- Đây chẳng phải là Trương Nguyên đấy ư, vì lí do gì mà đến tận đây như vậy?

Trương Nguyên chắp tay trước ngực nói:

- Tiểu tử tới chúc thọ tỷ phu, đi qua Hàng Châu, vừa hay gặp Chung công công nên tạm thời ở lại thêm hai ngày, hôm nay bắt buộc phải khởi hành, nếu không tiểu tử nhất định sẽ nhiệt tình tham gia yến tiệc.

Chung thái giám nói với Trương Nguyên:

- Đừng vội, đừng vội, để mai hẵng đi. Chẳng phải mồng bảy mới là sinh thần của lệnh tỷ phu sao, chắc chắn sẽ tới kịp, mai hẵng đi, ta còn có lời muốn nói với ngươi.

Án sát sứ Trương Kỳ Liêm có duyên gặp Chung thái giám và thiếu niên Trương Nguyên này cũng là chuyện hiếm có, nói:

- Vậy ta ngày mai sẽ mở tiệc chiêu đãi Khâu công công và Chung công công, Trương Nguyên ngươi cũng cùng tới đi.

Trương Nguyên vội vàng đáp:

- Đại nhân thứ lỗi, tiểu tử thực sự không thể trì hoãn thêm, đợi tiểu tử từ Tùng Giang trở về, nhất định sẽ tới bái kiến Trương đại nhân.

Chung thái giám cười nói:

- Trương công tử lần này tranh thủ thời gian rảnh giữa thi huyện và thi phủ để tới Tùng Giang, cũng thật là vội vàng.

Vừa nói như vậy, Trương Kỳ Liêm liền nhớ ra, hỏi:

- Trương Nguyên, kỳ thi huyện vừa rồi ngươi làm bài thế nào?

Trương Nguyên đáp:

- Tiểu tử may mắn đứng đầu.

Chung thái giám đứng một bên nói:

- Sơn Âm kì tài xuất hiện như sóng tràng giang, đứng đầu không phải chuyện dễ dàng đâu.

Trương Kỳ Liêm cũng cười nói:

- Quả là thiếu niên tài năng tuấn kiệt, không uổng công ngày đó Chung công công hết lời ca ngợi ngươi.

Nếu Chung thái giám nhất định muốn giữ Trương Nguyên ở lại, thôi thì cung kính không bằng tuân mệnh, Trương Nguyên cũng chỉ còn biết nghe lời ngồi trên thuyền chờ. Buổi trưa, chị em Tần Lương Ngọc đã bao cả quán rượu gần đó, mời Trương Nguyên và đám tùy tùng đến dự tiệc.

Hai chị em Tần Lương Ngọc, Tần Dân Bình trịnh trọng cảm tạ Trương Nguyên, tất nhiên cậu bé mười tuổi Mã Tường Kỳ phải vâng lời khấu đầu trước hắn.

Trương Nguyên nói:

- Mã phu nhân, các vị sẽ về Quỳ Châu hay ở lại Hàng Châu chờ lệnh thả người?

Tần Lương Ngọc đáp:

- Tiểu phụ về Quỳ Châu trước, để nhị đệ ở đây chờ tin tức.

Trương Nguyên nói:

- Mã tướng quân sẽ nhanh chóng được thả khỏi ngục thôi, có điều mấy ngày qua đã phải chịu không ít khổ cực rồi.

Tần Lương Ngọc đáp:

- Nếu không gặp được công tử, mẹ con tiểu phụ còn phải theo lên tới tận kinh thành, kết quả thế nào cũng không biết, tiểu phụ cảm kích không nói nên lời, mong có cơ hội báo đáp Trương công tử.

Trương Nguyên vội vàng nói:

- Ngàn vạn lần không nên có cơ hội ấy, ta không muốn gặp họa đâu.

Tần Lương Ngọc, Tần Dân Bình đều cười rộ lên.

Tần Lương Ngọc nói:

- Trương công tử là cát nhân thiên tướng (người may mắn được trời phù hộ), sẽ không gặp phải tai họa gì đâu, ý tiểu phụ muốn nói là nếu sau này có cơ hội cần tới người dân Thạch Trụ chúng ta, xin công tử đừng ngại lên tiếng, có thể đem chút công sức giúp đỡ công tử là vinh hạnh của chúng ta.

Trương Nguyên đáp:

- Tại hạ không có chuyện gì cần đâu, tại hạ lần này giúp đỡ là vì kính trọng tấm lòng trung nghĩa của Mã tướng quân và Mã phu nhân mà thôi.

Tần Lương Ngọc vô cùng cảm động, vừa kính trọng vừa cảm kích Trương Nguyên.

Tần Lương Ngọc nói:

- Về phần Trương công tử, tiểu phụ không dám lấy lễ cảm tạ, đại ân của công tử chúng tôi không bao giờ báo hết. Còn bên Chung thái giám, chúng ta biết lấy gì cảm tạ đây?

Trương Nguyên nói:

- Nội quan thích tiền tài, Chung thái giám cũng không phải ngoại lệ, chi bằng tặng ngân lượng đi, tặng nhiều nhiều chút, năm ngàn lượng đi.

Sau khi Mã Thiên Thừa bị nhốt vào ngục,Tần Lương Ngọc sai người đem tới cho Khâu thái giám năm ngàn lượng, Khâu thái giám không nhận, bây giờ đương nhiên không cần đưa bạc cho Khâu thái giám nữa rồi, chuyển sang đưa cho Chung thái giám cũng thấy dễ chịu hơn.

Bởi thế cho nên khi đại ân nhân vừa đề cập tới chuyện này, nàng cũng không thấy có gì quá đáng, liền đáp:

- Được, lát nữa ta sẽ bảo nhị đệ đi.

Dùng xong bữa trưa, Trương Nguyên và Mục Chân chân đợi mọi người quay về thuyền mới thảnh thơi ngồi uống rượu, lúc này lại chợt nhớ về tiệc thọ của chủ nhân, lo lắng hỏi:

- Giới Tử thiếu gia, kể cả khởi hành hôm nay thì e là không kịp, để đến ngày mai thực càng không thể đến kịp được.

Trương Nguyên nói:

- Giúp người phải giúp cho chót, hôm nay Khâu công công cố ý mời Chung thái giám nán lại, có lẽ còn chuyện muốn nói, sáng sớm mai ta sẽ đi gặp Chung công công, sau đó chúng ta sẽ lên đường ngay, cố gắng đi nhanh chắc vẫn kịp.

Sau giờ Ngọ, Tần Dân Bình dẫn theo sáu binh lính khuân hòm ngân lượng tới cửa hàng dệt, chạng vạng vẫn chưa thấy trở về.

Trương Nguyên trong lòng ung dung, đang ngồi trong khoang thuyền luyện thi pháp ngắm mặt trời hạ đằng tây thì bỗng nghe trên bờ truyền tới tiếng của Tần Dân Bình, liền hạ bút đi ra khoang thuyền, thấy Tần Dân Bình dáng người cao lớn nhảy lên thuyền, nói:

- Trương công tử, ta ở hàng dệt đợi nửa ngày rồi mới thấy Chung công công quay trở về, nhưng Chung công công không chịu nhận một cắc bạc nào, chuyện này phải làm sao đây?

Trương Nguyên thầm nghĩ “ ta chính là muốn giúp các ngươi tiết kiệm tiền đấy, nghĩ xem nếu như tặng năm trăm lượng, một ngàn lượng hoặc là lấy bạc đi mua mấy đồ thi họa đắt giá gì đó thì Chung thái giám đã chịu nhận rồi, giờ ngươi lại mang cả hòm ngân lượng lớn tới, Chung thái giám tất nhiên là không tiện nhận, ông ta nhận quà Khâu thái giám đưa cũng đủ rồi.”

Cười đáp:

- Chung công công là người tôn quý, có phong thái của bậc hiền tài, ông ta đã không chịu nhận bạc, vậy thì các vị hãy xây cho ông ấy một tòa sinh từ đi. Ông ta cũng là nội quan, sợ sau này mất đi không có người chăm lo hương hỏa, có lẽ thích cái này hơn.

Tần Dân Bình đáp:

- Vậy xin nghe theo lời dặn của Trương công tử, ta sẽ lập tức đi báo một câu với Chung công công, lần này bất kể Chung công công có từ chối thế nào cũng quyết xây bằng được.

Lại nói:

- Chung công công cũng nói, muốn ta đem số ngân lượng này chuyển cho Trương công tử đó.

Trương Nguyên vội vàng nói:

- Không cần nói nhiều, nếu ta nhận số bạc này, vậy chúng ta cũng ân đoạn nghĩa tuyệt.

Tần Dân Bình không dám nói tiếp, đột nhiên quỳ xuống chân Trương Nguyên bái lạy, đến lúc Trương Nguyên định quỳ xuống đáp lễ thì Tần Dân Bình đã đứng dậy đỡ y đứng lên, nói:

- Trương công tử, xin công tử hãy nhận lấy một lạy này của ta, nếu không ta cũng sẽ tới tận Sơn Âm để lạy.

Nói rồi liền nhảy lên bờ, bước nhanh tới cục hàng dệt.

Thuyền nương nấu rất nhiều thức ăn, thịt cá, rau xanh và súp, còn có cả loại rượu hạng nhất Thiệu Hưng, đều là để chuẩn bị cho Trương Nguyên.

Những người khác mặc dù cũng có rau thịt, nhưng rõ ràng trộng không được đẹp mắt bằng.

Trương Nguyên cũng không nói gì, gọi Vũ Lăng, Mục Chân Chân và một số người cùng ngồi vào bàn dùng bữa, tôn ti phép tắc là điều cơ bản nên giữ, hắn không phản đối, việc hắn cần làm còn rất nhiều.

Hắn ngồi xuống, ăn cá, uống rượu, nhìn ánh sáng trời chiều đang dần tàn lụi. Dùng xong bữa, Tần Dân Bình cũng đã quay về, gặp thẳng Trương Nguyên, đằng sau còn có con nuôi của Chung thái giám Tiểu Cao đi theo.

Tần Dân Bình nói:

- Trương công tử, Chung công công cứ lần lượt từ chối việc xây sinh từ (xây từ đường thờ người sống). Ta kiên trì thuyết phục mải không thôi, thế là Chung công công đã không từ chối được nữa, liền nói tìm chỗ nào yên tĩnh bên Tây Hồ này để xây dựng. Người Hàng Châu cảm tạ ông ta không sách nhiễu người ta nên sẽ chịu đứng ra lo liệu hương khói.

Trương Nguyên cười thầm trong lòng “Chung thái giám đúng là biết chọn địa điểm, Thạch Trụ là nơi thâm sơn cùng cốc, xây dựng sinh từ ở Tây Hồ là tốt nhất rồi.”

Nói :

- Vậy được, dù sao Tần huynh cũng phải ở Hàng Châu một thời gian, hãy dốc sức xây dựng “sinh từ” cho Chung công công đi.

Con nuôi của Chung thái giám là Tiểu Cao đứng một bên, đợi Trương Nguyên và Tần Dân Bình nói chuyện xong mới đứng lên phía trước, nói:

- Trương công tử, công công có chuyện quan trọng muốn bàn với ngài, vốn định ngày mai đến mời công tử đi, nhưng sợ làm lỡ việc của công tử nên mời công tử tới gặp mặt ngay bây giờ.

Xe ngựa của hàng dệt đã đợi sẵn trên bờ, hai con tuyết mã kéo theo thùng xe bốn bánh trang trí xa hoa sặc sỡ, giống như một căn phòng thu nhỏ vậy.

Trương Nguyên lên bờ, ngồi lên xe ngựa đi đến hàng dệt, Mục Kính Đình và Mục Chân Chân đi bộ theo.

Đến hàng dệt, Trương Nguyên xuống xe, theo Tiểu Cao đến thư phòng nội viện gặp Chung thái giám. Chung thái giám vừa nhìn thấy Trương Nguyên, liền hỏi:

- Trương công tử, em vợ của Mã Thiên Thừa nhất quyết muốn xây sinh từ cho ta, ý ngươi thế nào?

Trương Nguyên chắp tay nói:

- Tần Dân Bình lúc trước đã quay về một lần, nói rằng công công không chịu nhận lễ làm họ áy náy vô cùng, lại lo lắng không biết có phải lễ vật không chu toàn hay không, liền tới hỏi tại hạ, tại hạ đã gợi ý cho họ xây một sinh từ cho công công tại Thạch Trụ, chi phí không nhiều lắm, lại khiến cho nhân dân ghi nhớ ân đức của công công, đoán rằng công công sẽ không trách cứ.

Chung thái giám mỉm cười, liên tục lắc đầu nói:

- Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã thấu đạt đối nhân xử thế như vậy, qua vài năm nữa còn xuất trúng đến thế nào, ngươi nói ta nên thích ngươi hay là sợ ngươi đây?

Trương Nguyên cười đáp:

- Chung công công nói quá rồi, tại hạ và công công giao tình đã lâu, tại hạ có chút thông minh nhưng nếu không có sự giúp đỡ của bằng hữu thì cũng không làm được gì cả.

Câu trả lời của Trương Nguyên vừa khiêm tốn lại chuẩn xác, Chung thái giám trong lòng vui mừng, nói:

- Ta đến Giang Nam đã quen biết được ngươi, ngươi rất tốt lại không ham tiền tài, ta bảo Tần Dân Bình chuyển năm ngàn lạng đó cho ngươi, ngươi lại không nhận. Ta nói thật, chuyện xây sinh từ rất hợp ý ta nhưng ta lại không có tiện tự xây cho mình, được người khác ra mặt xây cho là chuyện bấy lâu ta cầu không được.

- Xây ở Thạch Trụ thì không có ý nghĩa gì cả, lại làm khó ta phải chạy tới đó xem việc xây dựng thế nào, ta nghĩ xây ở Tây Hồ là tốt nhất ta thích Tây Hồ.


- Vừa rồi ta cũng có nói với Tần Dân Bình rồi, bọn họ chỉ cần bỏ ra một ngàn lượng là được, tiền phát sinh, ta sẽ tự bỏ ra, quan trọng nhất vẫn là thanh danh.

Trương Nguyên đáp:

- Công công là người hiền đức ở Tây Hồ, dĩ nhiên tiếng lành truyền xa rồi.

Chung công công mừng rỡ, giọng thấp xuống, nói:

- Lần này cùng ngươi bàn kế đối phó tên Khâu Thiên Thừa kia thật là thú vị, hôm nay gã còn đem tới biếu ta ba ngàn lượng bạc, nếu ta không nhận, gã lại không an tâm nên ta đành phải nhận. Số bạc này lát nữa ngươi hãy cầm một ngàn, không được từ chối, bằng không ta không nhận ngươi làm bằng hữu nữa.

- Còn nữa, ngày mai ngươi đi Tùng Giang sợ không kịp đúng không? Ta cho ngươi mượn “hợp bài di chuyển”, đường thủy, đường bộ đều có trạm dừng chân cho ngươi dùng cơm, muốn xe muốn ngựa cũng tiện lợi, đợi khi trở về đưa hợp bài trả lại cho ta cũng được.
Bình Luận (0)
Comment