Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 19

Hà Sảng Hiên ở phía đông, Thọ Hoa Đường ở phía bắc, sân khấu kịch ở phía nam, ở giữa là một hồ nước xanh biếc nhỏ chừng nửa mẫu, đứng ở Hà Sảng Hiên hay Thọ Hoa Đường đều có thể xem diễn trên sân khấu được, giữa Hiên, Đường, Đài có hành lang uốn khúc liên kết nhau.

Mấy ngày trước có một trận mưa lớn làm thời tiết giảm bớt cái nóng đi một chút, hoa viên dựa vào núi gần bên hồ nước đương nhiên mát mẻ hợp lòng người, ánh nắng chiếu xuống, đàn cá chép trong ao bơi qua bơi lại, cá chép này lớn nhỏ đủ loại, màu sắc hồng vàng nâu đen bơi qua lại thành đàn nhảy lên, những con cá này không hẹn mà cùng lặn vào trong nước, mặt nước gợn những đường sóng cuộn tròn lăn tăn, giống như một tấm màn tơ lụa lớn bị gió thổi làm nhăn đi. Tấm màn lớn này chỉ chờ Trương Nguyên đi ra thì sẽ kéo ra, lập tức sẽ có câu chuyện tuyệt vời phát sinh.

“Sẽ trình diễn gì vậy, là Cá chép nhảy Long Môn?”

Trương Nguyên vừa đi theo sau tộc thúc tổ (ông chú dòng họ) Trương Nhữ Lâm, vừa nghĩ như vậy, đuôi một con cá chép mập mạp đỏ thẫm nhảy lên mặt nước, xé rách tấm màn nhưng dường như không hề gì.

Đúng lúc này, Trương Nguyên nghe tiếng “hứ” của một thiếu niên tuấn tú đi theo sát Vương Tư Nhâm phía bên kia, là giọng mũi uyển chuyển, mang theo câu hỏi, kiêu ngạo, hàm ý phong phú, đồng thời tiếng bước chân chậm hơn Vương Tư Nhâm vài bước.

Trương Nguyên thôi nhìn cá bên hồ nước mà nghiêng sang bên này, ánh mắt chạm vào ánh mắt thiếu niên, thiếu niên này còn cao hơn hắn một cái đầu, cặp mắt đen như bảo thạch, thanh đồng. Thấy Trương Nguyên nhìn qua, thiếu niên khẽ nhướng mày lên, nụ cười bên khóe miệng rất giống Vương Tư Nhâm, hạ thấp giọng nói:
-Ngươi bao nhiêu tuổi?

Thiếu niên này lúc trước hay đứng sau Vương Tư Nhâm nên Trương Nguyên không để ý, dù mắt hắn khá đau nhưng vẫn còn nhìn tốt, lúc này lại gần sát nên nhìn thấy rất rõ ràng, cảm giác đầu tiên là, thiếu niên này là nữ giới, là nữ cải nam trang, bởi vì màu da, ánh mắt, giọng nói đều giống con gái.

Tuy rằng như thế nhưng Trương Nguyên vẫn không dám khẳng định, trên đời nhiều chuyện lạ, như thanh kỹ Vương Khả Xan của “Khả Xan Ban” chính là nam giới, nhưng bộ dáng thần thái lại có phần giống nữ tử. Còn nữa, khi Lý Ngọc trang điểm đẹp đẽ hát “quý phi say rượu”, nào ai nói hắn là nam? Về phần xem ngực, ồ, thiếu niên này mặc y phục màu trắng, áo dài rộng thùng thình, trừ phi ngực rất lớn, nếu không thì cũng khó mà nhận ra, hơn nữa, hắn dựa vào gì mà tò mò thăm dò xem người ta làm nam hay nữ?

- Coi như là mười lăm tuổi đi.

Trương Nguyên đáp, trên đời này nhiều sự việc không xác định được nhiều lắm, nhưng hắn là người của hai thế giới, cho nên mới không chắc chắn nói mình mới mười lăm tuổi.

Hà Sảng Hiên và Thọ Hoa Đường cách nhau chừng bốn trượng, cũng chỉ có thời gian hỏi và đáp một câu, thì Trương Nhữ Lâm và Vương Tư Nhâm đã đi vào Thọ Hoa Đường, xoay người vào ngồi xuống, thiếu niên tuấn tú kia bước theo mấy bước, lại đứng sau Vương Tư Nhâm.

Tiếng sáo trên sân khấu đã vang lên, Vương Khả Xan thướt tha đi ra, hát:
“Mộng hồi oanh chuyển, loạn sát niên quang biến ——"

Trương Nguyên đứng hầu sau lưng tộc thúc tổ Trương Nhữ Lâm, chờ đợi câu hỏi.

Trương Nhữ Lâm có tính tình kiên trì chịu đựng rất giỏi, ánh mắt chỉ nhìn sân khấu kịch, tay gõ nhịp theo điệu hát, cũng không mở miệng hỏi gì, nói vậy đây cũng là một cách thăm dò, để xem đứa cháu có thiên phú này kiên nhẫn như nào?

Đương nhiên Trương Nguyên cũng đủ kiên nhẫn, trăm ngày đen tối còn chịu đựng được, một lát chờ đợi này có đáng là gì, nên đứng hầu một bên, vững vàng trầm tĩnh.

Đợi hát được một nửa “Kinh Mộng”, Trương Nhữ Lâm đứng lên, đi ra hành lang ngoài Thọ Hoa Đường, đối mặt với cây trúc rậm rì.

Trương Nguyên đi ra ngoài theo, gọi:
-Thúc tổ.

Trương Nhữ Lâm gật gật đầu, hỏi:
-Bản lĩnh nghe bằng tai mà thành thuộc lòng kia của con là sau khi bị đau mắt mới có phải không?

Trương Nguyên đáp:
-Vâng.

Trương Nhữ Lâm nói:
-Vậy cũng là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường rồi, hơn nữa mắt đau của con cũng đã khỏi, vậy ta hỏi con, có phải con cảm thấy mình được trời cho như vậy đủ để kiêu ngạo hay sao?

Trương Nguyên nói:
-Vãn bối chưa từng nghĩ như vậy.

Trương Nhữ Lâm hỏi:
-Sao chưa từng nghĩ như vậy?

Trương Nguyên nói:
-Trong trí nhớ của vãn bối nếu không thể học để sống thì đọc sách nhiều hơn cũng chi có thể giống như hai chân tủ sách, huống chi hiện tại vãn bối chỉ nhớ được mấy bộ sách, không hiểu nghĩa trong đó, nghệ thuật không thông, nên nào dám kiêu ngạo. Có thần đồng Tông Tử Đại huynh, Kỳ Hổ Tử, vãn bỗi thật sự cảm thấy không hề đáng kiêu ngạo.

Vẻ mặt Trương Nhữ Lâm lập tức dịu đi, liên tục gật đầu:
-Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, khí độ bình ổn này của con, Tông Tử cũng không bằng. Ừm, năm nay con đã mười lăm tuổi, tuy học vỡ lòng muộn một tí, nhưng vẫn còn kịp, mà mắt con vừa khỏi, vậy tốt nhất nên vào trường xã học đọc sách đi. Trước tiên đọc tất cả các sách trong trường xã, đợi sang năm ta đề cử con theo học Khải Đông tiên sinh tại Đại Thiện Tự. Khải Đông tiên sinh là Khoa tiến sĩ năm Tân Sửu thứ hai mươi chín Vạn Lịch, mấy năm nay bởi vì liên tiếp thủ tang nên không vào kinh tuyển quan, Khải Đông tiên sinh nho học uyên bác, hơn nữa còn tinh thông chế nghệ, vì nhà nghèo mà năm ngoái đến Đại Thiện Tự mở quán, lựa chọn học trò cực nghiêm, Kỳ Hổ Tử đã bái hắn làm môn hạ, Trương Ngạc thì không may, bị cự tuyệt...

Nhắc đến Trương Ngạc, lại nghĩ tới “Kim Bình Mai”, Trương Nhữ Lâm hỏi:
-Con thật sự không xem “Kim Bình Mai” ở chỗ Trương Ngạc đấy chứ?

Trương Nguyên nói:
-Vãn bối không dám lừa gạt thúc tổ, thật sự là đang lúc con buồn bực vì đau mắt không chịu nổi, mơ thấy một ngọn núi, có thác nước như tuyết, tùng thạch kỳ cổ, giữa đá núi lại có mấy giá sách, có mấy ngàn cuốn tàng thư, vãn bối lật ra xem, lúc tỉnh lại chỉ có thể nhớ được hơn phân nửa, hơn nữa trí nhớ cũng thay đổi khá lên.

Trương Nhữ Lâm không thể không tin, nói:
- Đó là túc tuệ vốn có của con, cũng có thể là phúc duyên, hay lắm, con đi đi, chịu khổ đọc sách học hành, ngày sau sẽ trở nên nổi bật, sau này nếu có gì khó xử cứ nói cho ta biết.

Trương Nguyên nói:
-Cám ơn thúc tổ, vãn bối nhất định sẽ nỗ lực tiến lên.
Rồi thi lễ lui ra.

Trương Nhữ Lâm lại nói:
-Đi ra đằng trước nhớ chào hỏi Hước Am tiên sinh, đừng để mất cấp bậc lễ nghĩa.

Trương Nguyên cũng đang có ý đó, Vương Tư Nhâm là nhân vật hắn thưởng thức nhất lúc sáng mắt, còn nữa, thiếu niên tuấn tú bên cạnh Vương Tư Nhâm là ai, vẫn còn để lại chút hiếu kỳ trong lòng hắn.

Vở kịch “Kinh Mộng” trên sân khấu vừa đã diễn xong, Trương Nguyên đến trước Vương Tư Nhân đang ngồi, trịnh trọng thi lễ:
-Tiểu tử Trương Nguyên bái kiến Hước Am tiên sinh.

Vương Tư Nhâm cười hỏi:
-Tôn thúc tổ khảo nghiệm ngươi qua rồi, còn đến chỗ ta xin khảo nghiệm ư?

Trương Nguyên nói:
-Hết tiệc người tan, vãn bối tới để cáo từ Hướng tiên sinh.

Vương Tư Nhâm hiệu là Hước Am, đương nhiên vui vẻ cười đùa, nói:
-Hiền chất trời sinh thần nhĩ, khiến người ta hâm mộ, chỉ có điều hàng ngày ngoại trừ đọc sách ra, còn có tiếng gà gáy chó sủa, tiếng mắng chửi tranh giành của làng xóm láng giềng, đủ loại tiếng ồn vọng đến tai, chẳng phải là quá căng hay sao?

Trương Nguyên lại cười nói:
-Hước Am tiên sinh dạy rất phải, lỗ tai có hai cái, có thể vào tai trái ra tai phải.

Vương Tư Nhâm cất tiếng cười to, nói với Trương Nhữ Lâm:
-Túc Ông, đứa cháu này của ngươi thật thú vị, lại có tài.
Thiếu niên tuấn tú đứng sau ông ta cũng cúi đầu cười.

Trương Nhữ Lâm cười nói:
-Hước Am nói vậy, không bằng nhận nó làm đệ tử, văn bát cổ của Hước Am là nhất tuyệt, văn bát cổ của người khác đều buồn tẻ, nhưng văn bát cổ của Hước Am lại linh động nhiều vẻ, khoanh tròn bát cổ ở bên trọng, nghiêng có thể tài tình bật ra, là đệ nhất nhân hai trăm năm nay.

Trương Nguyên quỳ xuống bái sư, Vương Tư Nhâm lại đỡ lấy hắn, cười nói:
-Văn bát cổ của ta học chưa đến chốn, người học ta sẽ không thành, bản thân mình cũng không biết năm đó làm sao lại thành, là may mắn, may mắn!

Trương Nhữ Lâm cười to, luôn miệng nói:
-Hước Am, ngươi quá khiêm nhường rồi, không chịu dạy hắn thì thôi, sao lấy mình ra để đùa cợt.

Vương Tư Nhâm nói:
-Có cười thì cười mình, cười người khác, đó là khinh bạc rồi.

Trương Nhữ Lâm khoát tay với Trương Nguyên, ra hiệu hắn có thể đi được rồi. Vương Tư Nhâm này có suy nghĩ vượt qua phép tắc không thích hợp cho thiếu niên nghe nhiều.

Trương Nguyên ra khỏi Thọ Hoa Đường, quay lại nhìn cũng vừa lúc thiếu niên tuấn tú kia đang nhìn về phía hắn, nhất định là nhìn chăm chú vào tấm lưng hắn lâu rồi, hắn liền vẫy tay với thiếu niên kia..

Thiếu niên sửng sốt, do dự một chút rồi đi tới, chắp tay hỏi:
-Chuyện gì?

Trương Nguyên cũng chắp tay nói:
-Còn chưa hỏi tôn tính đại danh?

Thiếu niên nói:
-Họ Vương.
Nhưng không chịu nói tên.

Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Chắc chắn là con gái rồi, yết hầu cũng chưa nổi rõ...ồ, mình cũng mới mười lăm tuổi thôi.”
Chắp tay nói:
-Vương huynh, hẹn gặp lại!
Rồi xoay người đi về phía Hà Sảng hiên, không ngờ thiếu niên kia đuổi theo sau khẽ hỏi:
-Làm thế nào có thể mua được “Kim Bình Mai”?

Trương Nguyên “a” một tiếng, nghĩ thầm: “Xem ra dùng “Kim Bình Mai” chọc thiếu niên này.”
Bèn lắc đầu nói:
-Mua không được, mua không được.
Rồi đi nhanh trở lại Hà Sảng Hiên, nhìn lại thiếu niên kia đã thấy đứng bên cạnh Vương Tư Nhâm rồi.
Bình Luận (0)
Comment