Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 201.1

Hai anh em liền hét lên rằng phải học, phải biết chữ.

Trương Nguyên nhìn thấy mẫu thân liền nhảy xuống ngựa kiến lễ, thấy nữ lang mặc váy màu xanh bên cạnh mẫu thân, tuy là che mạng nhưng hắn cũng nhận ra là ai, vui mừng nói:

- Đạm Nhiên, sao nàng lại ở đây!

Thương Đạm Nhiên vén áo thi lễ, cười nói:

- Đến xem Trương lang diễu phố.

Trương mẫu Lã thị nhìn đứa con mặc khăn vuông áo đơn và Thương tiểu thư xinh đẹp tao nhã, trong lòng ngọt như uống mật vậy, cười mãi không thôi, bà thúc giục đứa con trai:

- Con mau lên ngựa đi, người đằng sau đang chờ đấy.

Đoàn tú tài diễu phố rầm rộ đi đến ngoài cửa Học cung Linh Tinh. Đám người Trương Nguyên xuống ngựa, do Tôn Giáo Dụ, Chu Huấn dẫn đi qua cầu Phán Trì hình bán nguyệt. Cầu Phán Trì này chỉ có những người có công danh sinh đồ trở lên mới được đi, dân thường không được đi. Tám mươi tú tài mới nhập học này nối đuôi nhau qua cầu, vào Đại Thành điện, tế bái Khổng Tử rồi lại đi đến Nho học Minh Luân đường tham kiến Tôn giáo dụ. Tôn giáo dụ tuyên đọc tám điều lệ cấm “ Ngọa bi văn “ , ví dụ như sinh đồ không được can dự vào việc triều chính, không phải đại sự thì không được đến cửa công v.v… Những lệ cấm này từ lâu đã không còn hiệu lực . Sinh đồ thích nhất nghị luận triều chính, sinh đồ thích nhất là cả ngày bận rộn với những tố cáo quan liêu. Cuối cùng là Hầu tri huyện mở tiệc chiêu đãi sinh đồ mới nhập học. Trương Nguyên về đến nhà đã là giờ Tuất nửa đêm rồi. Trước kia là hàng rào trúc thưa thớt, bây giờ là tường cửa phên trúc, hàng rào trúc thưa thớt thì có thể nhìn thấy ánh đèn ở cửa sảnh hắt ra, nhìn cũng thấy thú vị. Nhưng bây giờ lại là hai ngọn đèn lồng lớn treo ở trên cao, có vẻ như gia đình giàu có.

Bốn cánh cổng đã mở hai cánh, Trương Nguyên và Vũ Lăng chưa đi vào đã nghe thấy Đại Thạch Đầu trong cổng kêu lên:

- Tại sao ông lại đến nữa, tôi biết ông tên Lai Phúc, nhưng thiếu gia nhà tôi nói rồi, không nhận nô bộc đâu. Ông mau đi ra đi, nếu không tôi sẽ gọi Mục đại thúc.

Vũ Lăng cười nói:

- Thiếu gia, là tên Lai Phúc kia lại đến, hai ngày nay cứ đi loanh quanh gần đây, không chịu rời đi.

Trương Nguyên vào cửa, tên Lai Phúc đó vội vã quì xuống:

- Thiếu gia, Giới Tử thiếu gia, tiểu nhân Lai Phúc, nhà ở bên bờ cầu Trường Sinh ở Hoa Đình. Vì nhà bị Đổng Tổ Nguyên chiếm, không có nhà để về nên cầu xin thiếu gia hãy thu nhận, thiếu gia dám đánh Đổng Tổ Thường, tiểu nhân vô cùng kính nể nên đường xa tìm đến để cậy nhờ.

Trương Nguyên nói:

- Hoá ra người vẫn là đến từ Hoa Đình, ngươi vốn là gia nô của Đổng Thị sao?

Lai Phúc nói:

- Tiểu nhân là thân trong sạch, không phải gia nô nhà họ Đổng, tiểu nhân có lộ dẫn, mời thiếu gia xem.

Trương Nguyên nhìn qua tấm lộ dẫn, tên Lai Phúc này là thợ làm trúc, xuất thân thợ thủ công, hắn hỏi Lai Phúc vài câu, thấy có điều gì đó sơ hở, bèn nói:

- Lai Phúc, lai lịch của ngươi không rõ ràng, ta không thể thu nhận ngươi, ta đưa cho ngươi mấy trăm đồng làm lộ phí, ngươi tốt nhất là cứ về Hoa Đình mà mưu sinh đi.

Lai Phúc khóc lớn, quì xuống không chịu đứng lên.

Trương Nguyên nói:

- Ngươi cứ về Hoa Đình trước đi, qua mấy ngày nữa ta cũng đi Hoa Đình. Đến lúc đó ta sẽ hỏi thăm nếu như thực sự ngươi đúng là người tốt, ta sẽ thu nhận ngươi sau, quyết không nói ngoa.

Nói rồi hắn sai Vũ Lăng lập tức lấy năm trăm văn tiền đưa cho Lai Phúc, lại bảo Thuý Cô đưa cho mười cái bánh vàng, Lai Phúc nức nở dập đầu nói:

- Trương thiếu gia, tiểu nhân Lai Phúc ở bên bờ cầu Trường Sinh Hoa Đình chờ thiếu gia. Thiếu gia, tiểu nhân xin phép đi trước.

Y dập đầu lạy ba cái rồi đứng dậy đi ra khỏi cửa, bóng người đi dặt dẹo trong đêm tối.

Vũ Lăng chạy đến bên tường cửa nhìn, sau đó quay lại nói

- Thiếu gia, tên Lai Phúc kia đi thật rồi.

Rồi lại nói tiếp:

- Thiếu gia nghi ngờ y người của Hoa Đình Đổng thị ư?

Trương Nguyên nói:

- Xem cử chỉ lời nói của y không giống lừa dối nhưng bất kể thế nào, khi chưa hiểu rõ căn nguyên ta không thể giữ y lại trong nhà được, nhà cũng không phải viện tế bần.

Trước kia nhà hắn thuê Thạch Song là do Y Đình giới thiệu, Thạch Song là mang theo cả người nhà đến. Lai Phúc này chỉ có một thân một mình, có đau khổ cầu xin như thế nào chăng nữa cũng không thể nhận, sau này đến Hoa Đình nếu gặp được thì nói sau, chắc chắn hắn phải đi Hoa Đình.

Mục Chân Chân từ bên giếng nước đi tới nói:

- Thiếu gia, nước đã chuẩn bị xong rồi, người đi tắm rửa đi.

Trương Nguyên nói:

- Ta đi gặp mẫu thân trước đã.

Lên Nam lầu thấy mẫu thân, Trương Nguyên hỏi Thương Đạm Nhiên về Hội Kê lúc nào? Trương mẫu Lã Thị cười ha hả nói:

- Con đi Học Cung bái thánh nhân thì Đạm Nhiên tiểu thư về Hội Kê. Ta rất thích nó, rất muốn nó sớm bước vào cửa chính Trương gia ta. Con trai ta bây giờ có công danh tú tài rồi, có phải đã đến lúc bàn chuyện thành thân với nhà họ Thương rồi không?

Trương Nguyên nói:

- Chờ cuối năm rồi hãy quyết định, gần đây con khá nhiều việc, phải đưa tỷ tỷ về Thanh Phổ, còn phải đến Quốc Tử Giám học, cuối năm phụ thân cũng chắc chắn sẽ trở về.

Thế cũng phải, Trương mẫu Lã thị gật đầu nói:

- Con đậu tú tài, tỷ tỷ con vui mừng lắm nhưng bây giờ dù sao nó cũng là người của Lục gia Thanh Phổ rồi, ở Sơn Âm lâu rồi, trong lòng có chút bất an, tỷ phu của con vốn nói là tháng tư này đến đón mẫu tử nó về nhưng đến bây giờ vẫn không thấy đến, Nhược Hi rất lo lắng.

Trương Nguyên nói:

- Ngày mai con sẽ viết thư hỏi tình hình của tỷ phu. Nếu tỷ phu không rảnh tới đón tỷ tỷ, thì con sẽ đưa tỷ tỷ về.

Trương Nhược Hi ru hai đứa con ngủ xong mới đến phòng mẫu thân, đúng lúc nghe thấy đệ đệ Trương Nguyên nói đưa mình về, vờ ngại ngùng nói:

- Sao, ghét tỷ tỷ ở lại đây lâu sao!

Trương Nguyên cười nói:

- Mẫu thân, người xem, tỷ tỷ đổi trắng thay đen, vu oan cho con.

Trương mẫu Lã thị mỉm cười nói:

- Nhược Hi, ta và đệ đệ của con thực ra đều mong con ở Sơn Âm lâu lâu, là con nóng ruột muốn về Thanh Phổ đấy chứ.

Trương Nhược Hi ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, dùng quạt lụa trong tay quạt cho mẫu thân, nhẹ thở dài , nói:

- Vốn có ở thêm một thời gian nữa con cũng không lo lắng, chỉ là lần trước Lục lang có thư đến nói rằng tên phản nô Trần Minh được phán nhẹ tội và được thả ra, người già trong nhà rất tức giận. Bây giờ con cũng không biết bên đó rốt cuộc như thế nào rồi.

Trương Nguyên trở lại tiểu lầu ở vườn sau, sau khi tắm rửa xong thì viết cho tỷ phu Lục Thao một bức thư, rồi lại lôi ra bức thư Dương Thạch Hương gửi cho hắn vào hồi đầu tháng. Dương Thạch Hương lại mời hắn bình luận một tập quyển văn bát cổ cho hiệu sách của gã. Tiền công lần này đã tăng tới ba trăm lượng, xem ra tập văn bát cổ năm trước đã giúp Dương Thạch Hương kiếm được rất nhiều tiền. Lúc Trương Nguyên viết thư cho Lục Thao và Dương Thạch Hương, Mục Chân Chân ở một bên xem “ Sử ký “ , 130 cuốn “ Sử ký “ nàng đã đọc hơn nửa. Thiếu nữ đoạ dân này đọc sách rất chậm, nhìn chăm chú từng chữ từng chữ một, đọc sách thì chậm nhưng trí nhớ khá tốt. Những sách đã đọc qua, khi Trương Nguyên hỏi thì nàng đều có thể trả lời được, đương nhiên những loại sách kể chuyện kiểu như “ Sử ký “ cũng khá dễ nhớ.

Tối nay Mục Chân Chân đọc “ Lý tướng quân liệt truyện chương 49 “ . Sách viết về câu chuyện phi tướng quân Lý Quảng trí dũng song toàn. Trăm kỵ sĩ của Lý Quảng đánh lui mấy ngàn kỵ sĩ Hung Nô, sau khi bị bắt, lại mưu trí giết địch trốn về. Mục Chân Chân xem mà tâm can rung động. Sau này Lý Quảng tự vận chết. Mục Chân Chân chực khóc, nàng gập sách lại chống cằm nhìn thiếu gia đang viết thư. Nàng rất muốn thiếu gia hỏi nàng chuyện liên quan đến phi tướng quân Lý Quảng nhưng thiếu gia hôm nay có vẻ tâm sự nặng nề, không chú ý đến nàng. Trên mái nhà có tiếng “lộp độp” nhỏ, trời lại mưa rồi. Mục Chân Chân vội vàng đi về phía sau hành lang thu quần áo đang phơi vào. Lúc đi về, thấy thiếu gia đứng ở hành lang trước cửa thư phòng nhìn xuống dòng nước sông Đầu Lao, liền nói:

- Thiếu gia viết xong thư rồi ư, để tỳ nữ đi rửa bút.

Trương Nguyên nói:

- Chân Chân, chờ một chút, ta có lời muốn nói với ngươi.

Mục Chân Chân “ừm” một tiếng, rồi đứng bên cạnh thiếu gia, hai tay nhẹ nắm cạnh sườn, chờ thiếu gia hỏi, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Trương Nguyên nói:

- Lần này ta nhập học, có thể được miễn trừ sai dịch cho 2 đinh trong nhà, cha ngươi về sau có thể miễn đi sai dịch.

Thấy Mục Chân Chân cử động đã biết thiếu nữ này muốn lạy tạ ơn liền vội vàng kéo lại, nói:

- Chờ ta nói hết đã.

- Thiếu gia!

Mục Chân Chân đứng lại, nước mắt lưng tròng.

Trương Nguyên nói:

- Ta còn phải tìm một đường ra cho cha ngươi, đó chính là tòng quân, con đường này không dễ đi, phải dùng tính mạng để đánh nhau, ngươi đi gọi cha ngươi đến đây, ta phải hỏi xem ý kiến của ông ấy thế nào.

Mục Chân Chân đáp lại một tiếng, vội vã đi xuống lầu. Vũ Lăng đi tới, nghe thấy lời thiếu gia nói với Mục Chân Chân, cậu ta thẹn thùng nói:

- Thiếu gia, Tiểu Vũ năm nay cũng mười sáu tuổi rồi.

Trương Nguyên sao có thể không hiểu ý của Vũ Lăng, cười nói:

- Ta biết, ngươi cũng muốn miễn sai dịch đúng không, được hai suất, một là Mục thúc, một chính là ngươi.

Vũ Lăng cao hứng nhảy dựng lên, luôn miệng nói:

- Cám ơn thiếu gia, cám ơn thiếu gia.

Trương Nguyên nói:

- Qua hai năm nữa ta còn phải cưới vợ cho ngươi nữa, còn phải xuất tịch cho ngươi.
Bình Luận (0)
Comment