Khi bàn tay hắn sờ đến đỉnh mông, Mục Chân Chân như không thể nín nhịn được nữa khẽ rên lên một tiếng, đầu ngửa ra, cổ vươn dài, bầu ngực áp sát hơn vào ngực Trương Nguyên, Trương Nguyên nhận được sự khích lệ, bàn tay lần mò lên trên, miệng nói:
- Chân Chân…
- Vâng?
Hơi thở gấp gáp.
- Đừng nói gì cả.
Phần thân trên của Trương Nguyên khẽ tránh ra một chút, bàn tay thừa cơ lách vào, từ dưới lên trên, ve vuốt bầu ngực chắc nịch, đây là bưởi ngọt hay dưa thơm, dưa chín rồi sao núm không rơi, núm vú nhỏ nhắn đó run rẩy dưới bàn tay hắn, nở ra, giãn ra…
Cách một lớp áo mỏng không đã tay lắm, Trương Nguyên nín thở, lùa bàn tay vào dưới váy Mục Chân Chân, sờ soạng dần lền, đúng vào lúc sắp nắm bắt được trọng điểm thì nghe vang lên tiếng của Lai Phúc ở phía bên kia bình phong:
- Mưa to quá, giờ thì mát mẻ rồi.
Trương Nguyên không dám nhúc nhích, thân hình vốn đã buông lỏng của Mục Chân Chân cũng co lại, hai tay che trước ngực, ấn lấy bàn tay Trương Nguyên, Trương Nguyên nắm lấy, yên lặng. Lúc này mới cảm thấy đúng là mưa rất to, tiếng mưa trên nóc khoang hòa thành một nhịp, dồn dập liền nhau, không còn chút khoảng cách nào nữa.
Thân thuyền khẽ lắc lư sang hai bên, Lai Phúc tự lẩm bẩm:
- Mưa to thế này, không làm lật thuyền đấy chứ, ta ra ngoài xem sao.
“Xột xoạt, xột xoạt”, y mặc áo rồi đứng dậy.
Tiếng của Tông Dực Thiện vang lên:
- Lai Phúc, đừng có ra ngoài, mưa to gió lớn, thuyền lắc lư, cẩn thận bị rớt xuống nước đấy.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
“Thì ra Dực Thiện cũng tỉnh dậy từ lâu rồi, mưa gió sấm chớp lớn như thế, ta còn tỉnh dậy, đương nhiên Dực Thiện cũng bị đánh thức thôi. Chỉ có Tiểu Vũ là thiên lôi đánh cũng không tỉnh. Chắc Dực Thiện không nghe thấy ta và Chân Chân thân mật chứ, chắc là không nghe thấy, mưa gió to thế cơ mà.”
Chỉ nghe Lai Phúc nói:
- Tông công tử, mưa lớn như vậy, chắc không lật thuyền chứ.
Tông Dực Thiện cười nói:
- Đây đâu phải là sông lớn, chỉ là một cái hồ nhỏ thôi, thì có sóng gió lớn cỡ nào được chứ. Lại còn ở sát bờ nữa, sợ gì nào, nằm yên đi, đừng làm phiền giấc ngủ của người khác.
Lai Phúc “ồ” một tiếng, rồi lại nằm xuống, rất nhanh sau lại có tiếng ngáy vang lên, thế mà nửa khắc trước y còn lo lật thuyền.
Trương Nguyên khẽ hôn lên cổ Mục Chân Chân, nói khẽ:
- Chân Chân.
Mục Chân Chân cất tiếng khẽ hết mức đáp lại một tiếng, lo sợ người bên kia bức bình phong nghe được.
Trương Nguyên nói:
- Mưa lớn, tiếng động nhỏ không sao đâu.
Nói đoạn, bàn tay đang ở trong áo lót khẽ bóp nhẹ, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, khiến cho thiếu nữ Đọa dân không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, ghé sát miệng đến bên tai Trương Nguyên nói:
- Thiếu gia, có người đó.
Trương Nguyên nói:
- Ừ, ta biết, chúng ta nói chuyện vậy.
Dù sao trong tâm trí hắn cũng không phải là một thiếu niên kích động, chút khả năng kiềm chế này thì hắn vẫn có. Tông Dực Thiện, Lai Phúc đều cách đó có vài thước, hơn nữa rất nhiều khả năng là Tông Dực Thiện vẫn đang còn thức, Tông Dực Thiện chứ đâu phải Lai Phúc, vừa mới giật mình tỉnh dậy, tiếng mưa vẫn rơi bên tai mà đã ngủ lại được. Cho dù hắn có háo sắc cỡ nào đi nữa, cũng không thể nào vui vẻ với Chân Chân vào lúc này được. Thực lòng hắn rất chân trọng thiếu nữ Đọa dân này, chẳng qua là do lúc nãy không kìm lòng nổi, nhịn thì cũng khó chịu thật đấy, cũng chẳng biết lúc nào mới có cơ hội nữa…
Trương Nguyên không dám quá khiêu khích Mục Chân Chân, bằng không lát nữa cả hai người đều khó chịu, đành lưu luyến rút tay ra, ôm Mục Chân Chân vào lòng. Dường như thiếu nữ này biết súc cốt công (thu nhỏ xương cốt) thì phải, vốn là một người có dáng người cao gần bằng hắn, thế mà giờ đây, khi được hắn ôm vào lòng lại trở nên nhỏ bé đến vậy.
Trương Nguyên khe khẽ ve vuốt đường cong nơi eo hông của nàng, trò chuyện câu được câu mất, thiếu nữ trong lòng hắn “ừ, ừ” đáp lại, hai tay ôm lấy eo hắn, đầu rúc xuống, thấp dưới cằm hắn, hít hít mùi mồ hôi ấm áp nồng nồng của hắn, không có chút vẻ gì là chán ghét, mà chỉ là tràn đầy niềm vui.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, thuyền đu lắc lư, lắng nghe cuồng phong bão táp bên ngoài khoang, cả hai đều cảm thấy hết sức yên tâm. Gió ngừng dần, mưa ngớt dần, rồi mưa gió cũng qua.
Mưa vừa tạnh, mây tan trời xanh, ánh bình minh hé lộ. Cơn mưa này bắt đầu từ lúc canh tư, mưa gần nửa canh giờ, khi mưa tạnh, cũng vừa là lúc trời sáng.
Mục Chân Chân nghe thấy có tiếng động phát ra bởi những thuyền phu nơi đuôi thuyên, bèn ghé sát tai nói:
- Thiếu gia, buông nô tỳ ra nào.
Trương Nguyên khẽ mỉm cười, nói:
- Là ngươi ôm ta không buông đấy chứ.
Mục Chân Chân đỏ mặt, hai cánh tay ôm lấy Trương Nguyên thu về trước ngực.
Trương Nguyên cười “híc” lên một tiếng, ôm lấy gương mặt của thiếu nữ Đọa dân, đặt một nụ hôn lên đôi môi tựa bông hồng, rồi mới buông tay, ngửa mặt lên trời lăn qua một bên, chợt thấy vật giữa hai đùi vẫn còn ngóc lên bất khuất, bèn vội vơ tấm khăn che lên.
Mục Chân Chân sớm đã cảm nhận thấy, bây giờ lại được thấy tận mắt, không khỏi đỏ mặt tía tai, xoay thân mình mặc lại áo, cột lại váy, quay mình lại thấy hai con mắt thiếu gia đang ngời sáng nhìn nàng, thiếu gia không giả bộ ngủ nữa!
Mục Chân Chân đỏ mặt, đi ra ngoài lấy nước rửa mặt, bắt gặp Vương Vi đang cầm chiếc bình sứ men xanh cổ cao đi ra, vui mừng hỉ hả nói:
- Chân Chân muội xem, sen Tịnh Đế nở hoa rồi này.
Dưới ánh ban mai, sen Tịnh Đế được trồng trong bình đã nở ra hai bông hoa, màu hồng phấn, hương thơm nhẹ, đẹp chói mắt.
Trong lúc Mục Chân Chân đang xem sen Tịnh Đế, thì Vương Vi nhìn nàng, có chút kinh ngạc nói:
- A, Chân Chân muội muội sáng nay xinh đẹp lạ thường nhé, giống như hoa sen sau cơn mưa ấy.
Đêm qua oi bức, ngủ không yên giấc, sau cơn mưa thời tiết có vẻ mát mẻ hơn, buổi sáng như thế này đúng là thích hợp để ngủ. Trương Đại, Trương Ngạc người nào ôm nữ tỳ xinh đẹp của người nấy vẫn đang ngủ say chưa dậy. Trương Nguyên không có thói quen ngủ nướng, ngồi xếp bằng trên chiếu đọc nhẩm một lượt bài văn “đại học” gần hai ngàn chữ để thu phục con ngựa hoang trong lòng, rồi lại làm động tác co duỗi hai mươi lần để luyện cơ bụng, rồi mới đứng dậy mặc quần áo đi ra.
Buổi sáng sớm sau cơn mưa lớn thật tươi mát dễ chịu, nước hồ dập dà dập dềnh, mực nước cao hơn hôm qua chừng nửa thước, có thể nhận ra sự khác biệt đó bằng cách nhìn vào tấm ván bắc lên bờ.
Sắc trời còn chưa sáng tỏ, những ngọn núi phía xa vẫn còn một màu xanh thẫm, cây cối hoa cỏ trên bờ đều ướt sũng, mọi vật đều có vẻ rất thanh sạch. Chiếc bình sứ màu xanh đặt nơi mui thuyền phát ra một thứ ánh sáng màu men xanh, bông sen Tịnh Đế trong bình kiều diễm ướt át, cánh hoa vẫn còn e ấp, dường như có vẻ thẹn thùng. Nữ lang Vương Vi đang nửa ngồi nửa quỳ bên hương án vẽ tranh, bức tranh sen Tịch Đế nở rộ mà nàng đang vẽ này không giống như bức tranh thủy mặc hôm trước. Lần này nàng dùng bút pháp tả thực, miêu tả chi tiết, nhuộm lên sắc màu. Bình sen Tịch Đế này thật sự là quá đẹp, tranh thủy mặc không thể hiện được hết cái đẹp của nó.
- Chào Giới Tử tướng công.
Vương Vi đặt bút xuống, đứng dậy nhún mình thi lễ.
Trương Nguyên vòng tay đáp lễ:
- Chào đạo nhân áo cỏ.
Hôm qua hắn nhìn thấy Vương Vi khi vẽ tranh ký tên, tự xưng là “nữ lang đạo nhân áo cỏ”. Vương Vi khẽ nhướng cao lông mày, có chút ngạc nhiên:
- A, đa tạ.
Tuy nàng tự xưng là đạo nhân áo cỏ, nhưng chẳng có ai gọi nàng như thế cả.
Trương Nguyên nói:
- Đợi lát nữa ta sẽ thưởng thức đại kiệt tác. Cô nương có thấy Mục Chân Chân đi đâu không?
Vương Vi chỉ về hướng bờ hồ phía đông, Trương Nguyên gật gật đầu, nhảy mấy bước lên bờ hồ. Đi về hướng đông gần nửa dặm, vẫn không nhìn thấy Mục Chân Chân, chẳng biết thiếu nữ Đọa dân này trốn đến chỗ nào luyện côn rồi?
Trương Nguyên không đi tìm nữa, mà ở lại bên hồ luyện hai lượt Thái Cực Quyền, rồi lại nhảy cao túm cành liễu.
Lúc Trương Nguyên luyện quyền, Vương Vi ở phía xa nhìn qua, cảm thấy rất tò mò, rất hiếm có thư sinh nào lại có sở thích luyện quyền cho khỏe. Ngô Hưng Mao công tử có thích đọc binh thư chứ cũng không luyện quyền. Trương Giới Tử này thật là bậc kỳ nhân, vẻ ngoài nho nhã lễ độ, ôn nhu đôn hậu, nhưng lại có thể chọc cho Đổng Hàn Lâm tức đến ói máu, lập ra Hàn Xã, rồi chuẩn bị xây dựng thư cục. Trương Giới Tử này tuyệt đối không phải hạng người tầm thường, là người lòng nuôi chí lớn vậy.
Bên kia, Trương Nguyên vừa luyện tập xong, quay đầu lại đã thấy Mục Chân Chân đang đứng dưới gốc cây phong liễu, cánh tay trái có đeo một chiếc giỏ trúc, đang nhìn hắn với chút ngượng ngùng pha lẫn mừng vui, Trương Nguyên nói:
- Chân Chân ngươi chạy đi đâu vậy, để ta tìm mãi?
Mục Chân Chân đáp:
- Nô tỳ ở ngay sau khu rừng nhỏ này, thiếu gia rửa mặt đi.
Vừa nói vừa bước đến, lấy từ trong giỏ trúc ra nào là bột đánh răng, khăn khô. Trương Nguyên thấy mấy lọn tóc của nàng còn dính bết trên trán, mồ hôi lấm tấm, thầm nghĩ chắc nàng đã luyện Tiểu Bàn Long Côn một lúc lâu rồi.
Trương Nguyên đưa cành liễu lên nhai, hỏi một câu chẳng ăn nhập gì:
- Chân Chân, bây giờ ngươi thấy khá hơn chưa?
Mặt Mục Chân Chân lập tức đỏ bừng, cặp đùi săn chắc tròn lẳn không khỏi kẹp chặt, trống ngực đập dồn dập: thiếu gia biết được điều gì rồi?
Trương Nguyên nói:
- Ý ta là ngươi đừng lo cho Mục thúc, Mục thúc nhiều tuổi như vậy rồi, xông pha đã thành quen, chẳng lẽ lại còn cần tới sự quan tâm của ngươi sao.
-special-character:line-break'> line-break'>