Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 270.1

Sơ long: Búi tóc, chỉ kỹ nữ lần đầu tiên tiếp khách. Kỹ nữ trong thanh lâu thường để đuôi tóc, sau khi tiếp khách thì búi tóc lên, gọi là “sơ long”.
Lúc này, Vương Vi biết người mình hầu rượu là Trương Nguyên. Tâm trạng ủy khuất, buồn bã khó lòng khống chế được, Trương Nguyên cố ý sỉ nhục nàng sao? Nàng từng mời Trương Nguyên đến U Lan quán, hắn không đến, lúc này lại nhờ người của Giáo Phường Ti hối thúc nàng đến. Nàng vốn nghĩ Trương Nguyên là bậc anh hào, nào ngờ lại là hạng người như thế!

Yêu kiều thướt tha, da trắng như tuyết, hoa khôi Tần Hoài Lý Tuyết Y theo Vương Vi lên thuyền. Thấy Vương Vi đứng bất động, nàng nghiêng đầu qua nhìn thấy trên mặt Vương Vi lệ rơi đầy, Lý Tuyết Y nhẹ giọng hỏi:
- Tu Vi, cô sao thế?

Vương Vi lấy khăn lụa từ tốn lau nước mắt, nói:
- Bị côn trùng bay vào mắt thôi.
Nghe thấy Mục Chân Chân gọi nàng là “Vương tỷ tỷ”, nàng không màng đến, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh, cùng vào khoang thuyền với Lý Thuyết Y. Lên tầng một của thuyền, sau khi thi lễ với Chung thái giám và Trương Nguyên, nàng liền đứng một bên, vờ như không quen biết Trương Nguyên.

Vương Vi hôm nay không mặc áo vải cài trúc quán, mà là y phục chỉnh tề trang điểm đẹp đẽ, dù vẫn thanh nhã, song nhờ phục sức tinh tế, vẻ diễm lệ tươi mới này khiến Vương Vi xinh đẹp hơn người, cùng với Lý Tuyết Y tựa như hai viên ngọc tỏa sáng. Đừng nói là Trương Nguyên, thái giám Chung Bản Hoa cũng sáng mắt, nhìn mãi không rời.

Trước đó Hình thái giám nói muốn truyền hai danh kỹ Tần Hoài đến hầu rượu, Trương Nguyên đoán chắc không có Vương Vi, không ngờ lại là nàng ấy, còn có Lý Tuyết Y mà tam huynh Trương Ngạc từng muốn đánh cược với hắn ở Sơn Âm. Quả nhiên mắt, mi như họa, dung mạo xuất chúng. Nhưng Vương Vi trau chuốt thế này hắn có phần không quen, hắn quen nhìn một Vương Vi áo vải trúc quán, thanh khiết ưu nhã. Lúc này Vương Vi cúi hạ lông mi, làm như không quen biết, hắn liền nghĩ Vương Vi có chút ngượng ngùng. Thật nan giải, chung quy thân phận hiện giờ của Vương Vi là danh kỹ hầu rượu, nên hắn cũng không nhiều lời với nàng, chỉ nói một tiếng:
- Mời ngồi.

Chung thái giám khen ngợi:
- Giai nhân ở Kim Lăng xinh đẹp, quả nhiên là danh bất hư truyền, thanh lâu ở Hàng Châu không thể có người nào tuyệt sắc như thế này.

Khẩu khí này của Chung thái giám giống như lão đã dạo qua hết thanh lâu ở Hàng Châu, lão lại cười nói với Trương Nguyên:
- Trương công tử, chúng ta lực bất tòng tâm rồi, cậu cứ thân cận với hai danh kỹ này một chút, Hình công công mời hai nàng ấy đến là để hầu cậu. Thiếu niên danh sĩ, danh kỹ hồng nhan, là giai thoại đấy.

Thái giám quả thực rất có hứng thú, Trương Nguyên nói tránh đi:
- Chung công công, ngài xem Hình công công đang phiền não chuyện gì phải không, sao gấp đến độ bồn chồn như vậy.

Chung thái giám nhìn qua cửa lầu trên thuyền, thấy Hình Long quả nhiên đang đi qua đi lại dưới tán liễu bên hồ, còn vị trợ tá trung niên kia thì cung kính đứng ở một bên, sắc mặt trầm trọng.

Vương Vi thấy Chung thái giám ngôn từ ngả ngớn dung tục, hoàn toàn khác xa so với những danh sĩ phong nhã nàng giao tiếp hàng ngày, nhưng Trương Nguyên lại quen biết hoạn quan này làm cho Vương Vi có chút xem thường. Tuy triều Vạn Lịch không có hoạn đảng, nhưng một thư sinh thiếu niên như Trương Nguyên lại giao du với hai thái giám, khó tránh bị mỉa mai. Buồn phiền nhất là Trương Nguyên lại vờ như không quen nàng, chỉ lo nói chuyện với thái giám kia, không đoái hoài gì đến nàng và Lý Tuyết Y. Nữ lang Vương Vi không nén nổi tức giận, đứng dậy thi lễ nói:
- Nếu hai vị công công đã có chuyện quan trọng cần thương lượng, tiểu nữ cũng không dám làm phiền, xin phép được cáo lui.

Đúng là Chung thái giám và Hình thái giám đều là công công, nhưng Hình thái giám ở trên bờ, trước mặt Vương Vi chỉ có một Chung thái giám, vậy mà nàng lại nói “hai vị công công”, đây chính là mắng Trương Nguyên rồi.

Chung thái giám bị gọi là “công công” quen rồi, chẳng cảm thấy có gì bất thường, liền nói:
- Không sao, hai người đợi chút, cứ gảy đàn, thổi tiêu đi.

Trương Nguyên là người nhạy cảm, hắn dĩ nhiên hiểu rõ. Hắn ngồi cùng thuyền với Vương Vi gần hai mươi ngày, hiểu khá rõ tính tình cô gái này, nàng có nghĩa khí, song cũng có chút tùy hứng.

Trương Nguyên cười cười nhìn Vương Vi xinh đẹp hơn người, thầm nghĩ: “Nếu đổi lại là người khác, cho dù là nàng lỡ lờinói như vậy thì cũng phải chịu trách phạt. Vương Tu Vi, làm gì giận dữ vậy?” Hắn nói:
- Tu Vi huynh, lẽ nào không quen tiểu sinh sao?

Vừa dứt lời, Chung thái giám và Lý Tuyết Y đều kinh ngạc. Chung thái giám thấy Trương Nguyên gọi danh kỹ là “huynh”, sau khi ngạc nhiên thì lại thảng thốt, đây đúng là danh sĩ phong lưu không câu nệ tục lễ. Chung thái giám cực kỳ thích lối sống của văn nhân danh sĩ Giang Nam, thói học đòi văn vẻ của lão cũng nổi danh ở Hàng Châu. Lão ngạc nhiên cười hỏi:
- Trương công tử quen nàng ấy à?

Lý Tuyết Y buột miệng nói:
- Người chính là Trương Giới Tử - công tử.
Cuối cùng cũng nói thêm hai chữ “công tử”, bằng không sẽ thất lễ.

Trương Nguyên thấy Lý Tuyết Y mặt hơi ửng đỏ, mi mắt khẽ rung động lòng người, thật không hổ danh là hoa khôi Tần Hoài, đứng bên cạnh Vương Vi phục sức rạng rỡ không hề thua kém. Hắn cười nói:
- Tuyết Y cô nương cũng biết tên của tại hạ sao?

Lý Tuyết Y nói:
- Tiện thiếp nghe Tu Vi nhắc đến đại danh Trương công tử, Tu Vi rất ngưỡng mộ Trương công tử.

- Tuyết Y tỷ.
Mặt Vương Vi đỏ lên, ngăn cản Lý Tuyết Y nói tiếp, lại hành lễ với Trương Nguyên, nói:
- Tiểu nữ từng chịu ân huệ của Trương công tử, vô cùng cảm kích.
Thần thái của nàng có chút gượng gạo, không tao nhã ung dung như hồi ngồi cùng thuyền, cùng nhauluận thơ, đánh cờ.

Trương Nguyên gật đầu với Vương Vi, lại nói với Chung thái giám:
- Chung công công, nữ lang đây là nữ đệ tử của Tùng Giang Trần Mi Công, thơ họa tinh thông. Lần này ta từ Thanh Phổ đến Kim Lăng, Trần Mi Công để nàng ấy cùng đi với huynh đệ chúng ta cho nên mới quen biết. Phong phạm của tài nữ, khiến người ta gặp rồi khó quên.

- Ha ha, thì ra là vậy.
Chung thái giám cười rộ:
- Hữu duyên, hữu duyên.
Thấy Vương Vi vẫn để đuôi tóc thả xuống, còn Lý Tuyết Y thì búi tóc lên, điều này có nghĩa Lý Tuyết Y đã được người khác “sơ long”.

Chung thái giám hăm hở nói:
- Tài nữ cùng tài tử, trời tác hợp cho. Vương cô nương vẫn chưa búi tóc, còn không phải là đợi Trương công tử sao? Hay lắm hay lắm, hai vị đây chẳng phải là tình cờ ư?

Mặt Vương Vi biến sắc, Trương Nguyên vội nói:
- Chung công công, đừng nói chuyện này nữa, ta đến Kim Lăng là để học.

Chung thái giám không cho là vậy. Một mỹ nhân như Vương Vi, có nam tử nào mà không muốn chiếm hữu. Trông thấy giai nhân tuyệt sắc nhường này, Chung thái giám đối với khiếm khuyết của mình càng thấy phiền não hơn, có khóc cũng không được. Mà Trương Nguyên là người lão cực kỳ thích, vì vậy mới nổi hứng tác thành.

Chung thái giám biết gia cảnh Trương Nguyên bình thường. Tây Trương thì giàu có, Đông Trương chỉ xếp vào bậc trung. Danh kỹ Tần Hoài như Vương Vi, lần đầu “sơ long” ít nhất cũng cần hai, ba trăm lượng bạc, Trương Nguyên mới học tú tài thì lấy đâu ra nhiều bạc như vậy. Chung thái giám nào biết Trương Nguyên giờ đã phất lên, lão cười nói:
- Người vẫn còn trẻ mà không phong lưu thì thật uổng phí, ta và công tử là chỗ quen biết, ta nguyện tác thành việc tốt này. Vương cô nương là danh kỹ của quán nào, nói với tú bà muốn bao nhiêu bạc, ta sẽ thay Trương công tử trả cho.

Chung thái giám hiển nhiên có ý tốt. Không ngờ thái giám như lão lại chịu bỏ tiền ra cho Trương Nguyên “sơ long” Vương Vi, thật không thể tưởng tượng được.

Mặt Vương Vi lúc này đã trắng nhợt, thân khẽ run lên, hai tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, theo đó là đau đớn, phẫn hận, thất vọng cùng thống khổ…

- Chung công công, Hình công công mời công công lên bờ có việc thương lượng.

Một quan sai trong phủ Thủ Bị bước vào thi lễ với Chung công công. Chung thái giám khi nãy thấy Hình Long bồn chồn khẩn trương dưới tán liễu, liền nói với Trương Nguyên:
- Trương công tử, ta đi một lát. Trương công tử cứ nói chuyện phong nguyệt với hai vị nữ lang đi, ha ha ha.

Chung thái giám vừa rời khỏi khoang thuyền, Trương Nguyên liền thở dài, giải thích với Vương Vi:
- Thứ lỗi, thứ lỗi, ta kết giao với vị công công này ở Hàng Châu.

- Tiểu nữ biết, đây là Chung công công lập sinh từ (là tục dân, lập miếu thờ người còn sống) bên Tây Hồ, nghe nói do Trương công tử thôi thúc, ném mận quăng đào. Chung công công hôm nay muốn bỏ tiền ra để Trương công tử “sơ long” ta, ngài ấy có sở dệt, hiển nhiên là có nhiều bạc. Hình công công là Nam Kinh Thủ Bị thái giám, quyền thế ngút trời. Trương công tử có hai vị công công có tiền có thế làm chỗ dựa, tiểu nữ nào dám nói nửa chữ “không”. Chẳng hay Trương công tử muốn khi nào “sơ long” ta, đêm nay hay là ngày mai?

Vương Vi lúc này mắt đã ngấn lệ, miệng nói liến thoắng như muốn vặn xoắn Trương Nguyên đến nát nhừ.

Lý Tuyết Y thất kinh đến mức hoa dung thất sắc, không ngừng kéo tay áo Vương Vi, thấp giọng khuyên:
- Tu Vi, Tu Vi.

Trương Nguyên biết Vương Vi hiểu lầm quá nhiều rồi. Chung thái giám dùng lòng tốt để làm chuyện xấu mà, hắn giải thích:
- Tu Vi, chúng ta không phải lần đầu gặp nhau, nàng hẳn là có chút hiểu ta. Ta tuy là phàm phu tục tử, nhưng không đến mức ác tục đánh khinh như vậy chứ, chuyện hôm nay…

Nếu đã nói thì nên nói thẳng, cần gì phải ấp a ấp úng. Vương Vi nói:
- Lòng người hiểm tựa núi sông, khó như hiểu trời. Chỉ với một thiên “Thư họa khó luận tiếng lòng”, Trương công tử đã bày ra bộ mặt thật của Đổng Huyền Tể cho thế nhân hay. Trương công tử thiên tài, lòng dạ thâm trầm, tiểu nữ sao dám nói mình hiểu Trương công tử.
Bình Luận (0)
Comment