Lúc này trên bờ Hậu duệ của Tề Vương đang hổn loạn kêu gào, không ai nghe thấy lời biện bạch của người trên thuyền cả, chỉ chú ý chọi đá sao để trúng vào thuyền, có người kêu to:
- Mau tìm một chiếc thuyền đuổi theo mau, đánh tên cẩu tặc kia tơi tả rồi kéo ylên báo quan.
Những tên hậu duệ Tề Vương ở phố Kim Lăng đã quen hoành hành ngang ngược, hiện tại chúng tụ tập hơn mười người nhất định phải ra sức đánh bằng được Uông Nhữ Khiêm để hả giận. Nên chúng đuổi theo không ngừng nghỉ, có vài tên lưu manh liền cưỡng ép cướp một thuyền hoa, dùng gậy gộc côn bổng dọa người chèo thuyền phải theo kịp thuyền phía trước.
Uông Nhữ Khiêm sắc mặt biến đổi, vô cùng hoảng sợ, khàn giọng nói:
- Mau chèo thuyền, mau lên, mau!
Ba người trên thuyền biết tình thế nguy cấp nên liều mạng chèo thuyền hướng sông Đào Diệp Độ chạy đến. Lúc này trên sông Tần Hoài có nhiều du thuyền qua lại, ba người chèo thuyền phải hết sức chú ý nếu không sẽ chạm vào thuyền khác. Thuyền những tên hậu duệ của Phế Vương kia chèo không nhanh lắm, người chèo thuyền lại không dùng hết sức lực nên dần dần thuyền của bọn họđã bỏ xa thuyền của những tên hậu duệ phế Vương kia. Trên bờ vẫn có vài người chạy qua những chướng ngại vật đuổi dọc theo bờ sông, không đánh được Huy Châu đại danh sĩ này chúng không chịu bỏ qua. Có vài tên chạy rất nhanh, chạy một mạch đến Thông Tế Kiều đón đầu.
Thuyền đã qua Đào Diệp Độ, cũng đã bỏ khá xa người trên bờ, Uông Nhữ Khiêm lúc này mới an tâm, cảm thấy nơi trán đau nhói chảy không ít máu dù y đã được băng bó kỹ. Y không hiểu sao tai vạ lại rơi xuống đầu mình thực sự làm cho y hết sức tức giận. Y vốn định nạp danh kỹ kia làm thiếp để làm tăng thanh danh danh sĩ của y, sẽ có nhiều lợi ích. Nhưng y thật không ngờ lại rơi vào cảnh khốn cùng này, lại bị người ta đánh thay cho tên Trương Nguyên kia nữa. Khi nghĩ đến đấy lửa giận bốc lên hừng hực, y chụp được một cây gậy dài đập loạn xạ, vừa đập y vừa hét nói:
- Tên tiểu tử Trương Nguyên kia, ta sẽ không đội trời chung với ngươi!
Y nghiến răng nghiến lợi suy tính cách để trả thù Trương Nguyên.
Người lái thuyền đột nhiên kêu to:
- Uông tướng công, phía trước đầu cầu có người đang ngăn đón!
Uông Nhữ Khiêm vội vàng ra cửa thuyền nhìn thăm dò, đi từ Tần Hoài đến Thông Tế Kiều khoảng mười dặm, bên này là nơi điêu tàn đèn dầu rất hiếm. Trong đêm tối lại có một chiếc thuyền để ngang giữa sông, chỉ có thể là hậu duệ của Tề Vương sắp đặt để ngăn cản bọn họ. Uông Nhữ Khiêm vội vàng kêu lên:
- Dừng thuyền, mau dừng thuyền, lên bờ mau, tìm trạm dịch trú chân.
Thuyền dừng bên bờ phải, Uông Nhữ Khiêm bơi vào bờ cùng hai người hầu theo hướng Bắc chạy đi, trời tối đen như mực. Đường nơi này y không quen nên không biết nơi nào có trạm dịch cả, chạy trốn thở không ra hơi, vừa chạy tới đã thấy một đám người đứng chặn trước đường lớn quát:
- Tên cẩu tặc họ Uông kia, còn dám trốn chạy sao!
Uông Nhữ Khiêm nghe thế hồn bay phách lạc, tay chân mềm nhủn thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống đất. Bây giờ có chạy trốn y cũng không còn sức lực nữa.
Bảy tám người đàn ông cầm gậy gộc vây quanh y, mắng:
- Tên cẩu tặc kia, dám đánh hậu duệ Hoàng thất, hôm nay không đánh gãy chân chó của ngươi chúng ta còn gì là uy phong của con cháu Chu thị nữa.
Uông Nhữ Khiêm thở hồng hộc nói:
- Từ từ đã, tại hạ là người có công danh, các người không được vô lễ, ta có chuyện muốn nói.
Bảy người đàn ông hơi chần chừ một chút, đang quan sát đánh giá Uông Nhữ Khiêm, một tên cười lạnh nói:
- Ngươi chỉ là một tên tú tài mà thôi, cả thiên hạ này là của Chu gia ta, ngươi chỉ là một tiểu tú tài mà dám mạo phạm ta là những hậu duệ của Tề Vương, đây là tội tru di cả dòng tộc, ngươi có hiểu không hả?
Một người đàn ông khác cầm côn trong tay đưa qua đưa lại nói:
- Không cần dài dòng với y, đánh y tơi tả rồi kéo y đến phủ Ứng Thiên hỏi tội!
Uông Nhữ Khiêm vội nói:
- Đánh các người là ba huynh đệ Trương Nguyên ở Sơn Âm.
Một người đàn ông hỏi:
- Ngươi có phải tên họ Uông không?
Uông Nhữ Khiêm liền thật nhanh trả lời:
- Không phải, tại hạ không phải họ Uông mà là họ Hồ.
Mẫu thân của Uông Nhữ Khiêm họ Hồ cũng là một đại tộc ở Huy Châu.
Có một người đàn ông gầm lên:
- Tên cẩu tặc này, ngay cả tổ tông cũng không nhận, Huy Châu danh sĩ Uông Nhữ Khiêm không phải là ngươi thì còn ai vào đây, không phải ngươi, vậy sao ngươi phải sợ bị đánh mà chạy nhanh vậy.
Bảy người đàn ông đồng loạt xông lên, gậy gộc côn bổng đổ ập xuống đánh vào ba người chủ tớ Uông Nhữ Khiêm, bọn chúng ôm đầu kêu to cứu mạng.
Có tiếng bước chân chạy sầm xập trên mặt đất, có người chạy tới hô to:
- Những tên hung đồ kia, phía trước là lục bộ nha môn mà còn dám hành hung người.
Vừa lúc ấy có tiếng chiêng vang, đây chính là tiếng chiêng của tuần cảnh đi tuần tra. Phủ Ứng Thiên quy định cứ một trăm hộ có năm người đi tuần tra. Bình thường ban đêm đều rải ra thay phiên nhau trực khi có đạo tặc hay người nào phạm pháp liền đánh chiêng ra hiệu để tập hợp mọi người lại.
Bảy người đàn ông không đánh nữa nói:
- Chúng ta là con cháu họ Chu là hậu duệ của Tề Vương, đều là những người dân lương thiện, các người lầm rồi, ba tên Huy Châu này đánh chúng ta trước đấy.
Mười mấy người dân lân cận chạy đến phụ giúp, có người nhận ra được hậu duệ của Tề Vương nên chỉ đứng nói vài câu, những người này cũng không muốn đôi co với những tên vô lại Chu thị. Nhưng nhìn trên mặt đất có ba người đang nằm rên ở giữa còn có một sinh đồ, nếu đưa đến quan phủ có thể gặp phiền toái. Không đợi những người dân nói gì, tên sinh đồ kia bò lên lớn tiếng nói:
- Đánh người chính là Trương Nguyên một tú tài ở Sơn Âm, không phải ta Huy Châu danh sĩ Uông Nhữ Khiêm, người đánh ngươi không phải ta.
Uông Nhữ Khiêm quyết tâm lợi dụng cơ hội này đem mọi chuyện nói rõ ra, y không thể nào lại bị đánh thế cho Trương Nguyên được nữa. Dù bọn phế Vương này đánh y làm cho y cực kì căm phẫn, nhưng người gây ra chuyện này chính là Trương Nguyên. Lúc này y không ngại từ bỏ mọi hiềm khích lúc trước mà liên kết với phế Vương đối phó với bọn thứ dân Trương Nguyên.
Ở Cựu Viện Tương Chân Quán, khi bốn người chủ tớ Uông Nhữ Khiêm vừa đi, Trương Nguyên dẫn theo Mục Chân Chân và Tiết Đồng cùng ra cửa chính của Tương Chân Quán. Bốn người Uông Nhữ Khiêm đi về phía Nam đi Võ Định Kiều, còn ba người Trương Nguyên đi hướng Bắc đi Sao Khố Nhai. Sao Khố Nhai luôn có một nhà thuyền dựa vào Tương Chân Quán để mưu sinh, Tiết Đồng đi gọi nhà đò chèo thuyền ra chủ tớ Trương Nguyên cùng nhau lên thuyền, xuôi dòng sông nhỏ hướng Thông Tể Kiều mà đi. Cập vào bờ Thông Tể Kiều, vào nha môn nội phòng, trước cửa có bốn quân sĩ trong đó có hai người gác từ sau giờ Ngọ đến giờ. Họ nhận ra được Trương Nguyên liền khẩn trương chắp tay trước ngực chào, Trương Nguyên nhờ quân sĩ vào thông báo hắn muốn gặp Hình Công công, quân sĩ nói:
- Hình công công đi đến các thuế ti từ lúc sẩm tối đến giờ vẫn chưa trở về, Trương Công Tử có chuyện gì khẩn cấp muốn báo với Hình Công công sao?
Những quân sĩ này biết Hình Công công rất coi trọng người học trò Quốc Tử Giám này. Vào giờ Ngọ, lúc hắn đi ra, Hình Công công còn đưa ra đến tận cửa chính, chuyện này rất hiếm có.
Trương Nguyên nói:
- Hình Công công không ở đây ta sẽ không vào, xin hỏi Tất Bách Hộ hoặc Liễu Chưởng Ban có ở đây không?
Quân sĩ hộ vệ nói:
- Liễu Chưởng ban ở đây, tiểu nhân sẽ đi thông báo cho Trương Công Tử.
Một lát sau, Đông xưởng Liễu Chưởng ban bước nhanh ra, Liễu Chưởng ban lúc này không còn mặc áo ngắn nô bộc nữa mà mặc quan phục màu nâu sẫm, mũ tròn đi giày quan, y mỉm cười chắp tay chào hỏi, tuy nhiệt tình nhưng lại không tỏ vẻ nịnh nọt hỏi:
- Trương Công Tử gọi tại hạ có gì chỉ bảo không?
Trương Nguyên đáp lễ nói:
- Có chuyện phải nhờ Liễu Chưởng ban giúp đỡ.
Liền đem chuyện mình ở Tương Chân Quán bị bọn hậu duệ của phế Vương quấy rấy thế nào thuật lại.
Liễu Cao Nhai nói:
- Những tên hậu duệ của phế Vương kia đang hoành hành vô lối ở Kim Lăng, tại hạ cũng có nghe nói nhưng không ngờ hôm nay lại mạo phạm đến Trương Công Tử, Trương Công Tử yên tâm hãy để chuyện này tại hạ lo cho.
Nói xong lập tức cho triệu tập mười tên nô bộc ở Đông xưởng và mười người võ sĩ Cẩm Y Vệ cùng Trương Nguyên đi đến Tương Chân Quán. Lúc này trước cửa vắng vẻ không có một ai, cũng chẳng có tên đầu gấu nào quấy rầy cả!
Trương Nguyên nói:
- Tại hạ vừa mới dùng kế điệu hổ ly sơn dụ những tên vô lại kia đuổi theo tên họ Uông. Tuy nhiên không bao lâu chúng sẽ lại đến đây gây rối, mọi chuyện xin nhờ vào Liễu Chưởng ban giúp đỡ.
Liễu Cao Nhai nói:
- Không dám không dám.
Nói xong cùng hai mươi người ở Đông Xưởng cùng Lực sĩ đi vào trong viện.
Trương Đại, Trương Ngạc đều đến chào Liễu Cao Nhai. Liễu Cao Nhai biết Trương Nguyên có hai anh họ cùng học trong Quốc Tử Giám, nên chào hỏi đáp lễ.
Lý Tuyết Y và Vương Vi mời Liễu Cao Nhai đến sảnh uống trà. Liễu Cao Nhai đánh giá hai người nữ lang thuộc loại tuyệt sắc giai nhân này, nhìn rất quen mắt. Bỗng nhiên y nhớ ra lần trước có gặp nhau ở hồ Huyền Vũ, lần đó y nhìn thấy Trương Nguyên nhưng Trương Nguyên không thấy y.
Khoảng nửa canh giờ sau nghe tiếng ồn ào náo nhiệt ở gần đấy, rồi lại nghe "Rầm rầm rầm" lại có người đập cửa.
Liễu Cao Nhai để chén trà trên tay xuống, đứng lên nói:
- Ba vị Công tử cứ uống trà, tại hạ đi trước đuổi chúng đi rồi lại vào...
[endif]>