Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 298.2

Trương Thụy Dương cùng Trương mẫu Lã Thị đều vui vẻ ra mặt. Trương mẫu Lã Thị nhìn Y Đình nói:
-Y Đình nhà ta tính tình tốt, sống ngay thẳng, lại chăm chỉ cần cù làm việc, tên Tông Dực Thiện không thể không đồng ý được.
Trương Thụy Dương nói:
- Ngày mai mời Tông gia Nhị lão đến bàn chuyện hôn sự cho hai đứa, sau khi tiểu Nguyên thành hôn sẽ gả Y Đình đi.
Trương mẫu Lã Thị nói:
- Từ trước đến nay mọi chuyện bếp núc đều do Y Đình giúp ta, Y Đình lấy chồng rồi, ta sẽ bận rộn đây.

Trương Thụy Dương nói:
- Gả Y Đình đi rồi, lúc đó Thương tiểu thư cũng đã là người của gia đình ta rồi mà.

Trương mẫu Lã Thị nói:
- Đạm Nhiên lại muốn theo tiểu Nguyên ra ngoài đấy.

Trương Thụy Dương cười nói:
- Bà còn lo buồn vì mấy đồng bạc từ cái ruộng ngũ cốc kia không có ai quản. Ta đây làm cái gì, cả phủ Chu vương lớn như vậy ta còn quản lý được nữa là.

Trương Thụy Dương không nói ngoa, làm Duyện Sử Trường Tựu là phải quản lý những chuyện thường ngày trong vương phủ, vô cùng bận rộn, không có tài thì không thể nào đảm nhiệm nổi.

Trương Nguyên cùng phụ mẫu bàn về chuyện hôn sự của Y Đình, Y Đình đứng một bên, đỏ mặt không nói gì, thật là hiếm lúc nàng im lặng như vậy.

Hai giờ chiều mặt trời đã lên đỉnh đầu, Trương Thụy Dương, Trương Nguyên và Trương Đại, Trương Ngạc đưa Nghê Nguyên Lộ cùng Hồ Tôn Tố lên thuyền, Nghê Nguyên Lộ quê ở Thượng Ngu, còn Hồ Tôn Tố quê lại ở Dư Diêu, cả hai người đều vô cùng nhớ nhà, đứng ở đầu thuyền ân cần nói chuyện với hai huynh đệ họ Trương. Hồ Tôn Tố nói:
- Tông Tử hiền đệ thành hôn là ngày mồng sáu tháng hai, Yến Khách hiền đệ là mười sáu tháng hai, Giới Tử hiền đệ là mười hai tháng tư, lại cùng lúc diễn ra cuộc tụ hội ở Hàn Xã, xem ra sang năm ta phải ở lại luôn Sơn Âm ba tháng rồi.

Nghê Nguyên Lộ cười nói:
- Tông Tử, huynh đệ các người cứ thành hôn liên tiếp nhỉ, đều chuẩn bị thành hôn xong thì mới vào kinh thi cử sao?

Trương Đại nói:
- Sang năm ta đã mười chín tuổi rồi, cũng phải thành hôn sớm một chút cho phụ mẫu ta yên tâm.

Trương Ngạc trợn tròn mắt nói:
- Ta dù không thành hôn cũng phải làm cha.

Lục Mai đã có bầu hơn bốn tháng, tháng tư năm sau, nhất định sẽ sinh, Trương Ngạc không vui mừng cho lắm, còn mẫu thân Vương Thị của gã thì vô cùng sung sướng, địa vị của Lục Mai bây giờ đã khác, nàng không còn phải hầu hạ, mà chỉ cần chuyên tâm dưỡng thai.

Sau khi đưa tiến hai người họ Nghê và Hoàng, Trương Đại, Trương Ngạc, Trương Nguyên mang theo Vũ Lăng cùng Lai Phúc lên chiếc thuyền Ô Bồng đi Hội Kê thăm quý phủ của Vương Tư Nhâm sư phụ. Tới bến sông Đông Đại, Lai Phúc bưng lễ vật đi theo sau thiếu gia cùng tiểu Võ lên bờ, hôm đó thời tiết quang đãng, tuyết trên đường đã được nạo sạch chồng sang hai bên, nhưng vẫn còi hơi trơn trượt, lúc ba người tới quý phủ của Vương Tư Nhâm, có một lão người hầu mặc một chiếc áo dày, đội mũ Hồ, thấy Trương Nguyên đến, liền vui vẻ nói:
- A, Trương công tử đã trở lại.
Rồi sa sầm nét mặt, hổ thẹn nói:
- Trương công tử xin đợi một lát, tiểu nhân lập tức đi thông báo.

Lúc lão người hầu đi vào bên trong báo cáo, Trương Nguyên đứng trước cửa Vương quý phủ nhìn chùa Hạnh Hoa cạnh cây Hạnh Lâm ở phía xa, mắt hắn không tốt cho lắm, hắn chỉ thấy mờ mờ, hình như cây lê đang nở hoa, chợt nhớ đến câu thơ:" Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thự lê hoa khai ( Một đêm xuân lộng gió, hoa nở rộ trên ngàn vạn cây lê), chính là khung cảnh này, làm hắn nhớ lại hồi tháng tư sau khi hắn thi đậu án đầu, hắn đến để tạ ơn lão sư. Khi đó Vương sư phụ đã vào kinh, sau khi hắn bái kiến Vương sư mẫu, lúc đi ra, Anh Tư sư muội đuổi theo đến trước cửa, hai người cùng đứng dưới bóng tường, nghe âm thanh của những chiếc lá cây Hạnh Hoa rơi xuống, chuyện xảy ra mới chỉ gần nửa năm, mà sao hắn có cảm giác như những kí ức ấy sao mà xa vời quá, hay là vì khoảng cách giữa hắn và Anh Tư sư muội ngày một lớn?

- Giới Tử đệ.

Người con cả của Vương Tư Nhâm là Vương Bính Lân nhanh nhẹn bước ra, chắp tay hướng Trương Nguyên chào, mời Trương Nguyên vào đại sảnh ngồi, nét mặt có một chút xấu hổ , nghe Trương Nguyên kể những chuyện lý thú tại Quốc Tử Giám, nét mặt mới thoải mái hơn một chút, y cười nói:
- Quốc Tử Giám hiện giờ nghiêm khắc như vậy sao? Ta khi đó ở Nam giám cũng không chịu nổi cảnh gò bó.

Trương Nguyên hỏi:
- Sư phụ ở kinh thành như thế nào, có được bổ nhiệm làm quan không?

Vương Bính Lân nói:
- Gia phụ có gửi thư về hồi tháng mười, nói là đang đảm nhiệm chức Thôi Quan tại Viên Châu phủ, rồi ít ngày nữa sẽ trở về Hội Kê, để sang năm ra nhận chức Phó Viên Châu Chi.

Thôi Quan Chưởng quản lý một luật pháp riêng, tước thất phẩm, ngang hàng với chức Tri Huyện, Viên Châu phủ thuộc Giang Tây.

Trương Nguyên vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt quá, khi nào sư phụ trở về, xin huynh cho người thông báo cho đệ biết.

Vương Bính Lân gật đầu nói:
- Được rồi, gia phụ rất yêu quý ngươi, trong bức thư lần trước người có nhắc đến ngươi.

Trương Nguyên nói:
- Ân tình của sư phụ, đệ luôn khắc sâu trong lòng.

Vương Bính Lân thở dài, hai hàng lông mày nhăn lại, nhất thời im lặng.

Trương Nguyên nói thẳng:
- Vương sư huynh sao lại thở dài, có thể nói rõ cho đệ biết không?

Vương Bính Lân nhìn Trương Nguyên chần chừ một lúc, rồi mới nói:
- Thực không dấu gì đệ, là chuyện của tiểu muội Anh Tư của ta, Tiền Đường cống sinh Đinh Mỗ là bạn học của ta, biết ta có một sư muội chưa gả, mấy tháng trước từ Tiền Đường tới đây cầu hôn, mẫu thân ta vừa lòng gia thế nhà gã, tiếc rằng Anh Tư...

Nói tới đây, Vương Bính Lân lắc đầu, rồi lại nói tiếp:
- Ta biết nhân phẩm con người hiện đệ, nên ta xin nói thẳng, vì đệ mà Anh Tư sư muội không chịu đồng ý thành hôn với ai.

Trương Nguyên hít sâu một hơi, nói:
- Đệ nghĩ đệ cần nói chuyện cùng Anh Tư sư muội, không biết như thế có được không?

Người con này của Vương Tư Nhâm không phải là người cứng nhắc, Vương Bính Lân liền gật đầu nói:
- Cũng tốt, ai đeo chuông thì phải tự mình gỡ, chuyện của Anh Tư đệ phải tự giải quyết thôi, đệ lựa lời khuyên nhủ nó, có phải tháng tư năm sau đệ thành hôn không?
Dứt lời, Vương Bính Lân đứng lên, bước đi, được vài bước y quay lại nói:
- Hiền đệ đến thư phòng chờ một lát, ta đi nói cho mẫu thân biết chuyện này.

Trương Nguyên gặp mặt Vương Anh Tư, đương nhiên địa vị hai người hiện giờ không ngang nhau.

Tiền viện trong quý phủ của Vương Tư Nhâm không phải là nơi lạ lẫm gì đối với Trương Nguyên, cách bài trí trong thư phòng vẫn như xưa, chậu than trong thư phòng vẫn chưa đươc đốt lên, phòng rất lạnh, Trương Nguyên đợi một lúc, bước đi thong thả đến cửa sổ phía bắc của thư phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ hắn thấy một người tuyết cạnh lùm trúc nhỏ, người tuyết có đôi mắt bằng than đen, củ cải đỏ làm miệng và không có mũi, một người tuyết có đôi mắt đen thui cùng đôi môi đỏ tươi đang ngồi ngay ngắn dưới khóm trúc, đối diện với cửa sổ của thư phòng.

Chợt nghe có tiếng nói nhỏ nhẹ từ đằng sau:
- Người tuyết này chính là học quan, giám sát những người đọc sách trong thư phòng này.

Trương Nguyên xoay người, thì thấy Vương Anh Tư mặc một chiếc áo khoác bằng lông đứng ở cửa thư phòng, mắt mở to nhìn hắn, Anh Tư sư muội đang cười, ngoài cửa còn có một tiểu nha đầu cầm cái lò sưởi ấm Đồng Lô.

- Anh Tư sư muội gần đây mạnh khỏe chứ?
Trương Nguyên thở dài nói.

Vương Anh Tư là một thiếu nữ xinh đẹp lại hơi gầy một chút, nàng vén áo chào Trương Nguyên, cười nói:
- Giới Tử sư huynh mà cũng phải nói chút lời khách sao như vậy sao?
Nói xong nàng ra hiệu cho tiểu nha đầu ngoài cửa, tiểu nha đầu liền bước tới, rụt rè đưa cái lò sưởi Đồng Lô cho Trương Nguyên, Trương Nguyên cầm lấy, quay lại đưa cho Vương Anh Tư, nói:
- Sư muội cầm lấy đi, ta không lạnh.

Vương Anh Tư bảo tiểu nha đầu kia ra ngoài, trong thư phòng giờ chỉ còn Vương Anh Tư cùng Trương Nguyên, còn cái lò sưởi Đồng Lô thì thì đặt trên bàn sách, cố gắng tỏa nhiệt để lấn áp cái khí lạnh trong phòng.

Trương Nguyên và Vương Anh Tư ngồi xuống cạnh một chiếc bàn, đôi mắt tròn to của Vương Anh Tư nhìn Trương Nguyên không rời, nàng nói:
- Giới Tử sư huynh muốn hỏi muội chuyện gì vậy?

Trương Nguyên im lặng một chút, vốn là muốn tốt cho nàng, nhưng khi đối mặt thì hắn lại có cảm giác không ổn, nhất thời có chút do dự.

Vương Anh Tư áp hai tay vào chiếc Đồng Lô trên vách đá, chăm chú nhìn Trương Nguyên, nói:
- Giới Tử sư huynh, muội làm huynh khó xử sao?

Trương Nguyên nhướng mày nói:
- Sao muội lại nói như vậy?

Vương Anh Tư hỏi:
- Sư huynh có phải nghe được lời đồn đại nào khiến trong lòng không vui?
Rồi nàng lại nói:
- Muội biết sư huynh cùng Thương tiểu thư sẽ lập gia đình.

Trương Nguyên hiểu ý của Vương Anh Tư, hắn cảm động vô cùng, nói:
- Không phải là không vui, chỉ là ta có chút lo lắng cho sư muội.
Ngay cả sắp xếp từ ngữ hắn cũng thấy khó khăn.

Vương Anh Tư nhìn Trương Nguyên, hai tay chậm rãi thu về, đẩy cái lò sưởi ấm Đồng Lô sang bên kia bàn, cặp mắt tròn to từ từ vương đầy nước mắt, đầu hơi cúi xuống, nước mắt cứ rơi không ngừng, rơi cả vào lửa than của lò Đồng Lô, vang lên những tiếng "tách, tách", trong phòng lạnh như băng lại nhanh chóng xuất hiện những giọt nước mắt ấm áp.

Vương Anh Tư vẫn giữ được giọng bình tĩnh, nói:
- Giới Tử sư huynh, thân làm nữ tử thật bất lực, muội có cả đầy bụng kinh thư, thì chỉ có thể rảnh rỗi làm bát cổ, muội muốn được đi chu du khắp nơi, lại chỉ có thể ở khư khư trong thuê phòng, muội không muốn lập gia đình, lại phải chịu bức bách nơi chốn này, ôi, nói như thế nào đây, muội thật sự thích Giới Tử sư huynh, được kết giao cùng Giới Tử sư huynh muội vô cùng sung sướng, chỉ lặng lẽ suy nghĩ trong lòng thôi thì muội cũng đã không kìm nén được niềm vui sướng rồi, Giới Tử sư huynh, trên đời này sẽ còn có một nam tử nào như huynh không?
Bình Luận (0)
Comment