Cao Phan Long cũng không khiêm nhường nữa, hắng giọng một tiếng, giọng nói như chuông đồng:
- Thiên hạ khó kết nối được lòng người, khó gặp được nhân tài, khó cổ vũ được khí chất của kẻ sĩ, nay thấy Hàn Xã chư sinh ngàn người tụ tập đầy đủ ở Sơn Âm, cùng đọc 'Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách’, thật làm cho Cao mỗ cảm thấy dạt dào, biết được Đại Minh ta có các vị anh hùng anh tài, trung nghĩa, không thua gì trước đây, tinh thần ấy phải phát huy hơn nữa, lấy tinh thần ấy trụ Càn khôn.
Cao Phan Long nói lưu loát, ngẫu hứng, khen ngợi lần tụ tập này của các xã viên Hàn Xã, cổ vũ chư sinh phải có chí tề gia trị quốc, vứt bỏ kiểu nói sáo rỗng, không phải phong cách của người thực học.
Sinh đồ Tới tham gia tụ tập ở Sơn Âm xã đại đa số là tới để luận bàn bát cổ văn. Giờ bàn luận bát cổ văn tới rồi, mấy người Trương Nguyên, Hoàng Tôn Tố bát cổ văn tinh diệu – miễn bàn. Trương Nguyên rất vui lòng truyền giáo kỹ xảo viết văn. Hôm nay ở Long Sơn được gột rửa tinh thần khí chất, làm cho các chư sinh bị cuốn vào vòng xoáy của công danh lợi lộc mở rộng tầm mắt, có cảm giác sứ mệnh của mình là vì sinh linh khắp thiên hạ, cảm giác đó lúc này là cực kỳ khó đạt được. Trương Nguyên chính là muốn dẫn đường cho những cảm xúc này của Hàn Xã đồng nhân, có thể sau khi các chư sinh về quê, cảm giác nhiệt huyết mênh mông này sẽ bị bao phủ bởi những lợi lộc, những điều tầm thường của cuộc sống, sẽ lại trở nên cẩu thả, tầm thường như trước, nhưng giờ phút này vẫn quyết tâm truyền bá gieo hạt giống này vào lòng mọi người, một ngày kia, khi gặp cơ duyên thuận lợi, hạt giống ấy có thể sẽ thức tỉnh, sẽ nảy mầm.
Cuối xuân mặt trời tháng ba ấm áp, gió xuân thoảng qua, như hương rượu, Hàn Xã chư sinh hăng hái, đều cảm thấy gia nhập Hàn Xã là điều vinh hạnh, Trương Nguyên Xã thủ mặc dù chưa được hai mươi tuổi nhưng rất sáng suốt được Cao Phan Long, Trâu Nguyên Tiêu khen, không quản xa xôi ngàn dặm tới Long Sơn chúc mừng Hàn Xã, điều này thật là vinh dự, Hàn Xã ắt sẽ ngày càng lớn mạnh.
Lúc này, dưới chân núi có một đám người đang đi lên, là Trương Nhữ Lâm cùng Tri phủ Từ Thời Tiến, còn có Sơn Âm Lưu Tri huyện, học giáo thụ của phủ Thiệu Hưng , Sơn Âm huyện học cùng với vài thân hào nông thôn ở Long Sơn cũng đến đây. Trương Nhữ Lâm biết Trâu Nguyên Tiêu, Cao Phan Long tới Long Sơn rồi, vội vàng báo cho Từ Tri phủ và Lưu Tri huyện biết. Hai vị Trâu, Cao này chính là người đứng đầu của Đông Lâm, “nguyệt đán xuân thu, phong nghị triều chính”, sức ảnh hưởng rất lớn. Trương Nhữ Lâm là người của Chiết đảng, cũng không hòa thuận gì với những người của đảng Đông Lâm, nhưng ở xa tới là khách, chủ nhà nên tận tình. Lúc này trong triều đình sự tranh giành giữa các đảng vẫn còn tương đối ôn hòa, Chiết đảng chưa bị đổi thành Yêm đảng, hơn nữa Trương Nhữ Lâm và Cao Phan Long, Trâu Nguyên Tiêu đều đã cư ẩn nhiều năm, cũng không có xung đột gì.
Đám người Trương Đại, Trương Ngạc, Tông Dực Thiện, Chu Mặc Nông dẫn chư sinh tới phủ học cung dùng cơm. Điều này trước đó Trương Nguyên đã xin chỉ thị của Từ Tri phủ và phủ học giáo thụ rồi, mời hơn ba mươi đầu bếp, phải làm yến tiệc cho ngàn người. Còn Trương Nguyên và vài thành viên chủ chốt của Hàn Xã thì cùng Trâu Nguyên Tiêu, Cao Phan Long còn có Từ Tri phủ mấy người ăn uống tiệc rượu ở Tinh Túc các. Yến hội vô cùng náo nhiệt, Cao Phan Long khá kín đáo, Trâu Nguyên Tiêu hết lòng ca ngợi Trương Nguyên, điều này làm cho Trương Nhữ Lâm và Từ Thời Tiến đều rất vui. Trương Nhữ Lâm vui khỏi nói, Trương Nguyên là tộc tôn của ông, còn Thiệu Hưng Tri phủ Từ Thời Tiến cũng không kém Trương Nguyên là sĩ tử do y quản lí, hơn nữa khi Trương Nguyên thi phủ y là quan chủ khảo, sau này Trương Nguyên có vào nội các làm phụ thần thì thấy ycũng phải gọi một tiếng thầy.
Rượu Hàm Nhĩ nóng hết sức, Trương Nguyên mượn cơ hội đi rửa tay chạy vội xuống Bồng Lai cương, lúc này Bồng Lai cương trống vắng không có người, nếu không thì Hàn Xã chư sinh nhìn thấy sẽ hiếu kì: mới vừa rồi Trương Xã thủ khẳng khái đệ trình vội vội vàng vàng như thế để làm gì?
Ưu quốc ưu dân, người hùng hồn diễn thuyết chính là Trương Nguyên này, vội vã tới gặp sư muội, lòng có vướng bận cũng vẫn là Trương Nguyên này, điều này hoàn toàn không mâu thuẫn.
Quán bán đồ ăntrước miếu Thành Hoàng đã dọn rồi , trái cây, điểm tâm, hoàng tửu mà lão ông coi miếu chuẩn bị để bán đã được chư sinh quét sạch, lúc này lão ông coi miếu đang cùng hai đạo nhân ở trong phòng tính sổ kiếm tiền, lãi khoảng hai mươi hai lạng bạc, lão rất vui.
Trương Nguyên ngẩng đầu nhìn tòa lầu gỗ nằm bên trái miếu Thành Hoàng, hành lang trống trơn, không thấy bóng dáng của Anh Tư sư muội, thầm nghĩ: "Ta đã tới chậm, Anh Tư sư muội và Tĩnh Thục sư tỷ đã xuống núi rồi." Đang định quay người lên núi về Tinh Túc các, chợt thấy một người từ trong miếu đi ra, vui vẻ nói:
- Cuối cùng Trương công tử đã tới, tiểu thư nhà ta đang ở đình dưới chân núi hóng mát chờ.
Đây là người hầu của nhà Vương Tư Nhâm, chính là đứa con của lão gác cổng. Trương Nguyên thường xuyên tới Hội Kê vương phủ, tất nhiên là nhận ra, nhân tiện nói:
- Được, ta tới ngay.
Dứt lời, từ đường trên núi chạy vội xuống.
Người hầu kia của Vương thị đuổi theo sau, càng đuổi càng xa, đuổi không kịp Trương Nguyên, thầm nghĩ: "Trương công tử rất quan tâm tới nhị tiểu thư nhà ta, lòng như lửa đốt chạy trước đi gặp nhị tiểu thư, đáng tiếc không thể cưới nhị tiểu thư, ông trời chọc ghẹo người mà, nhị tiểu thư đến muộn hơn nữ lang Thương thị, bỏ lỡ nhân duyên này.”
Long Sơn không cao, đường từ đỉnh núi tới chân núi không quá ba dặm đường, Trương Nguyên chạy một mạch xuống, chạy một cách vui vẻ, trong lòng cũng vui, nhìn xuống chân núi, thấy có một cỗ kiệu dừng ở gốc cây hòe lớn cách đó không xa, còn có một đình hóng mát dựng bằng vỏ cây tùng và mảnh trúc, có mấy người ngồi trong đình , một người trong số đó ra ngoài vẫy tay với hắn:
- Giới Tử sư huynh.
Trương Nguyên bước nhanh về phía trước há hốc mồm nhìn tà áo xanh của Anh Tư sư muội, không tự chủ được mà so sánh với cách ăn mặc như nam nhân của Vương Vi đêm qua, thầm nghĩ: "Anh Tư sư muội rất đáng yêu”
- Ta thấy sư huynh chạy một mạch xuống.
Vương Anh Tư cười nói:
- Giới Tử sư huynh, vào đình rồi nói chuyện, giờ huynh là đại danh sĩ rồi, để người ta nhìn thấy họ sẽ vây vào xem đấy.
Trương Nguyên cười đi vào đình hóng mát, thiếu phụ Vương Tĩnh Thục trang nhã đứng lên. Trương Nguyên thở dài nói:
- Chào Tĩnh thục sư tỷ, chào Anh Tư sư muội, gần đây thầy có gửi thư về nhà không?
Vương Tĩnh Thục cảm thấy xưng hô như vậy có phần kì dị, nhưng không tiện sửa, đáp lễ, nói:
- Gia phụ đã nhậm chức ở Viên Châu, mọi chuyện đều tốt. Trương công tử hôm nay khảng khái, rất có phong cách của chí sĩ xưa, rất đặc sắc, mời ngồi.
Trương Nguyên nói:
- Đa tạ sư tỷ khích lệ.
Ngồi xuống bên đình.
Vương Anh Tư rất vui vẻ nói:
- Sư huynh không biết đâu, Trâu Nam Cao và Cao Cảnh Dật hai vị lão tiên sinh lúc trước đã ở trên lầu bên miếu Thành Hoàng, là nghe huynh diễn thuyết xong sau đó mới quyết định đi gặp huynh.
- Vậy sao?
Trương Nguyên cười nói:
- Hai vị lão tiên sinh không phát hiện ra muội là tài nữ trùm khăn à?
Vương Anh Tư nói:
- Phát hiện racũng không sao. Muội biết họ nhưng họ không biết muội , hơn nữa hai vị lão tiên sinh căn bản không chú ý đến bọn muội, chỉ nghe huynh và đám người kia đang hét to, đinh tai nhức óc.
Trương Nguyên cười ha ha, Anh Tư sư muội mang phong cách của phụ thân, ngôn ngữ khôi hài, rất thú vị.
Vương Anh Tư đột nhiên nói:
- Còn có một chuyện lạ, khi muội cùng với tỷ tỷ đến lầu ở bên trái miếu Thành Hoàng, ở đó còn có một thư sinh trẻ và một đồng tử đã đến đó trước, thư sinh kia lại là nữ cải trang nam, tuy nhiên bộ dạng như vậy không thể lừa được mọi người, dáng thướt tha, vừa thấy đã biết là phụ nữ, trước khi xuống lầu còn hỏi tôn tính đại danh của muội, và nói cô ấy cũng họ Vương.
Trương Nguyên "Ồ" một tiếng, trong lòng biết thư sinh trẻ tuổi kia đích thị là Vương Vi. Thật đúng lúc, Vương Vi lại cũng đến miếu Thành hoàng trên Long Sơn này.
Lúc này, Trương Nguyên phát hiện Tĩnh Thục sư tỷ đang nhìn hắn chằm chằm, nói:
- Xem ra giờ đang thịnh hành nữ giả nam.
Vương Anh Tư cười, hỏi Trương Nguyên cô hoá trang như thế nào?
Trương Nguyên nói:
- Ngu huynh này không tiện nói, hỏi Tĩnh Thục sư tỷ đi.
Vương Tĩnh Thục lại cười nói:
- So với nữ thư sinh kia, Anh Tư giống đàn ông hơn đấy.
Vương Anh Tư bất mãn nói:
- Tỷ tỷ nói gì vậy, rõ ràng là đang nói muội xấu.
Vương Tĩnh Thục nói:
- Muội xấu hay không ta không tiện nói, hỏi Trương công tử đi.
Đây là bắt chước kiểu nói chuyện của Trương Nguyên, nói rồi lại cảm thấy có chút mơ hồ, ít ngày nữa Trương Nguyên sẽ thành thân, trước mặt Trương Nguyên trêu đùa Anh Tư muội muội như vậy thật không nên.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Phương Tây có một quốc gia, họ coi những người đen và mập là đẹp, người trắng nõn mảnh mai thì là xấu, ngược đời thật.
Đứng lên nói:
- Đệ phải lên núi rồi, còn phải tiếp các lão tiên sinh nữa, đệ lén chạy xuống đây đấy.
Vương Anh Tư cười nói:
- Được, sư huynh đi đi.
Nhìn Trương Nguyên chạy lên núi.
Vương Tĩnh Thục cũng đứng ở bên Anh Tư muội muội nhìn lên núi Long Sơn như thoáng chút suy nghĩ, nói:
- Ta luôn cảm thấy nữ thư sinh kia cũng đến vì Trương Giới Tử, Anh Tư muội đoán nữ thư sinh kia là ai?
Vương Anh Tư cười nói:
- Tỷ tỷ hà tất phải phí sức như vậy, đó là chuyện của Giới Tử sư huynh. Chúng ta cũng nên về thôi.
Vương Tĩnh Thục nói:
- Muội hi vọng nhiều ngày nay, giờ vui rồi nên muốn về hả?
Vương Anh Tư nói:
- Vậy tỷ còn muốn thế nào, lúc nãy muội thấy Giới Tử sư huynh từ trên núi chạy xuống là thấy vui lắm rồi
Vương Tĩnh Thục khe khẽ thở dài, nhắc nhở:
- Trương Giới Tử sắp thành thân đấy.
Vương Anh Tư trầm mặc một hồi, nghiêm túc một chút, hạ giọng nói:
- Muội không thể thích ai khác, muội chỉ biết là muội thích Giới Tử sư huynh, không thay đổi được nên cứ để nó như vậy đi.