Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 308.1

Trương Xã thủ có thể nói là việc nhà, việc nước, mọi việc đều bận tâm.

Những con sóng ở hồ Bàng Công được ánh nắng chiếu vào lấp lánh, đêm trước mưa to hồ đầy nước, hoa cỏ bên hồ cũng xanh tươi hơn, bên kia hồ Bàng Công, đình đài lầu các của Giới viên ở phía xa xa, trong ánh bình minh trông như Bồng Lai tiên cảnh.

Lão Tạ thấy Trương Nguyên tới đây sớm như vậy, càng cho rằng thư sinh trẻ tuấn tú kia là người Giới Tử thiếu gia rất yêu quý, liền bẩm báo:
- Giới Tử thiếu gia, vị Vương công tử kia sáng sớm hôm qua ra ngoài, trở về trước trưa, sau đó không ra ngoài nữa.

Trương Nguyên cười cười, nói:
- Cứ để tùy nàng ấy ra vào là được.
Cùng Vũ Lăng đi một mạch vào Mai Hoa thiền, cửa chính vẫn đóng, Vũ Lăng gõ cửa, Tiết Đồng mở cửa rất nhanh, thi lễ với Trương Nguyên nói:
- Chào buổi sáng Trương tướng công.
Không đợi Trương Nguyên mở miệng hỏi đã nói:
- Nữ lang nhà tiểu nhân đang ở cửa sau bên đình câu cá, có cần tiểu nhân đi gọi không?

Trương Nguyên cười nói:
- Lư Hương đình đúng không, ta tự đi tìm cô ấy.
Chào hỏi Diêu thúc vài câu rồi đi vào cửa sau thiện phòng.

Tiết Đồng ngô nghê đi theo Trương Nguyên, bị Vũ Lăng giật lại một cái, lúc này mới tỉnh ngộ, dừng bước "Hì hì" cười, nhìn Vũ Lăng nói:
- Tiểu Vũ ca, huynh cao lớn hơn thật nhiều.

- Thật à?

Vũ Lăng mừng rỡ, từ tháng chạp năm ngoái lần đó bị Vân Cẩm chê lùn, Vũ Lăng vô cùng đau đớn, cũng chú ý rèn luyện thân thể, bình minh mỗi ngày Trương Nguyên bắt đầu luyện Thái Cực Quyền, nhảy cao, chạy bộ, Vũ Lăng cũng luyện cùng, hy vọng cao hơn một chút, năm nay Vũ Lăng mười bảy tuổi, bộ dạng mà vẫn còn giống trẻ con thì thật là mất mặt.

Tiết Đồng chân thành nói:
- Thật, ít nhất phải cao bằng một khối đậu hủ.

Một khối đậu dày gần một tấc, Vũ Lăng vui vẻ nói:
- Tiết Đồng ngươi có thể bắt chim được rồi, nhãn lực tốt, nhìn chuẩn, ta cũng cảm giác mình cao lớn hơn, Tiểu Vũ ca dẫn ngươi đi mua điểm tâm ăn.
Trong lòng Vũ Lăng rất vui vẻ.

Tiết Đồng nói:
- Huynh mặc kệ thiếu gia rồi hả?

Vũ Lăng cười nói:
- Thiếu gia chỉ quan tâm đến Vi Cô thôi, không cần ta, ta ở bên cạnh ngược lại còn thấy chướng mắt, đi xa một chút mới tốt.

Tiết Đồng "Ồ" một tiếng, cầm cung trong tay, đi theo Vũ Lăng ra vườn.

Dưới đình Lư Hương có một cái ao, nước hồ yên tĩnh thâm sâu, bên kia bức tường tre chính là Mai Hoa thiền, bên phải có cây cầu nhỏ và những đám mây đang giăng lại, ngồi ở đình, nghe chim tước trên núi Tiểu Mi hót líu lo, còn có thanh âm khẽ khẽ của suối chảy lúc trầm lúc bổng, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.

Mặt trời đỏ vẫn chưa mọc, không khí trong lâm viên tươi mát, nữ lang Vương Vi chưa búi tóc, tóc dài mềm mại choàng lên bờ vai, đôi tay trắng muốt như ngọc cầm một thanh trúc làm cần câu, tựa cần câu vào lan can bên đình, đầu cần vươn ra ngoài, dây câu nhúng xuống nước.

Nữ lang ở bên bức tường tre hái hoa nhài, ghép những bông hoa lại thành quả cầu nhỏ màu vàng nhạt, đây là mồi câu, nhưng những con cá trong ao tất nhiên không hề hứng thú với mồi hoa này, lúc đầu dây câu còn rung động vài cái, đó là cá đang rình mồi, còn có thể nhìn thấy mặt nước gợn sóng, đó là cá xoay mình dưới nước, sau đó dây câu không động nữa, chỉ lay động vì gió.

Hai chú vịt con lông trắng mỏ đỏ vẫn còn một chút lông mao vàng chưa rụng hết từ phía cây cầu nhỏ bơi tới, đến Lư Hương đình bên này lượn nửa vòng, vịt lớn vịt bé nghiêng cổ nhìn nữ lang trên đình, sau đó quay đầu không để ý, mang theo gợn sóng bơi về phía hướng viên môn.

- Đây là vịt của Lão Tạ nuôi đấy.

Nữ lang Vương Vi ngồi bên đình, mắt đẹp mơ màng, tâm trí đang treo ngược cành cây, cần câu trong tay bất động rất lâu.

- Nàng đang suy nghĩ gì vậy?

Một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai, Vương Vi giật mình, "A" một tiếng đứng lên, chuẩn bị thu cần câu trong tay về, đợi thấy rõ là Trương Nguyên, thì nàng lùi về phía chiếc cần, bĩu môi, gắt giọng nói:
- Sao đột nhiên lại qua đây dọa người vậy!
Nói xong, vỗ nhẹ trước ngực, giống như sợ đến mức tim nhảy ra ngoài.

Trương Nguyên cười hì hì nhìn cô gái này tay vỗ ngực, bản thân thật muốn làm điều đó, cô gái này vẫn là mặc áo đạo của nam tử, đai lưng yểu điệu, tóc lại buông xõa, nhè nhẹ từng đợt từng đợt thổi qua, hết sức quyến rũ. Trương Nguyên lại nói:
- Hỏi nàng đang nghĩ gì? Hỏi nàng đang nhớ ai?

Vương Vi đặt cần câu bên đình, lúc này mới nhìn thấy Huệ Tương đứng ở ngoài đình đang cười nhìn nàng, nha đầu kia thấy Giới Tử tướng công tới cũng không bảo nàng, trừng mắt liếc Huệ Tương một cái, nghiêng người liếc nhìn Trương Nguyên, lại cười nói:
-“Nữ diệc vô sở tư
Nữ diệc vô sở ức
Tạc nhật Long Sơn thượng
Xã Thủ sư tử hống
Chí kim tâm chinh xung
Lục thần bất năng chủ”
( cô gái không nghĩ gì, cũng chẳng nhớ ai cả, hôm qua lên Long Sơn, thấy Xã thủ hùng hổ như sư tử gầm đến giờ tim vẫn loạn nhịp, tinh thần vẫn rối loạn).

Vương Vi thuận miệng đọc thơ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, có vẻ ngượng ngùng quyến rũ, rất là động lòng người, nàng cũng biết bộ dạng của mình như vậy là rất lay động lòng người, mà cũng chính là đang muốn lay động lòng người đây.

Trương Nguyên cười to:
- Giọng ta khàn như vậy à.

Vương Vi mỉm cười nói:
- Sư tử Long Sơn gầm thì không nói làm gì, chỉ sợ sư tử Hà Đông gầm thôi.
Nói lời này tất nhiên là có dụng ý đấy.

Trương Nguyên cười, nói:
- Ta còn chưa rửa mặt đây.
Bước nhanh đi đến phía đông bên hàng rào tre, bẻ một đoạn cành liễu cho vào miệng nhai, ngồi xổm xuống cạnh suối đã rửa mặt đánh răng.

Vương Vi đi tới, đứng dưới cây liễu nhìn Trương Nguyên súc miệng, vốc nước rửa mặt, trong lòng vui mừng. Chuyện súc miệng rửa mặt này đều là những chuyện riêng tư, đây mới là cuộc sống mới mẻ và gần gũi với Trương Xã Thủ, ừ, sớm chiều ở bên nhau chính là như vậy đấy.

Gió sớm khẽ thổi, tóc đen bay bay quấn lấy vòng eo của Vương Vi, nàng đưa hai tay ra sau giữ tóc lại, bảo tiểu tỳ Huệ Tương mang lược và trúc trâm tới. Ngón tay linh hoạt, búi tóc lại rất nhanh, đơn giản, tao nhã, cổ cao trắng nõn.

Huệ Tương hỏi:
- Có cần lấy khăn trùm đầu không ạ?

Vương Vi liếc mắt nhìn Trương Nguyên một cái, Trương Nguyên mặt ướt sũng, đang giương mắt nhìn nàng, đôi mắt sáng rực, bèn nói:
- Không cần, không có người ngoài.

Tiểu tỳ Huệ Tương mười ba tuổi mím môi cười, tự quay về Mai Hoa thiền, không quấy rầy nữ lang nhà mình và Trương tướng công nữa. Trương Nguyên đứng lên, ném nửa cành liễu về phía bức tường tre, nói:
- Hôm nay mới biết cổ nhân bẻ cành liễu tiễn khách chính là chê đối phương miệng thối.

Vương Vi không nghĩ Trương Nguyên đột nhiên lại nói một câu như vậy, không nhịn được cười, cười rung hết cả người, cười đến mức ngồi thụp cả xuống, Trương Nguyên tới nâng cô dậy, nói:
- Chúng ta ra đình ngồi, tiếp tục thả câu.

Vương Vi cười đến nhũn cả người, đứng lên một chút, làm cho Trương Nguyên phải kéo tay cô đến Lư Hương đình, ngồi trên ghế dài bên đình, tim đập “thìch thịch”, hỏi:
- Giới Tử tướng công sao sáng sớm mà đã tới đây thế?

Trương Nguyên nói:
- Đêm qua bàn luận cùng các lão tiên sinh ở phủ nha, nghỉ ngơi ngay tại giải xá của công đường, sáng sớm tỉnh dậy ghé thăm Tu Vi một chút.

Vương Vi tự cười nói, nói:
- Tướng công bận thật đấy.
Nhìn cảnh sắc quanh vườn, hỏi:
- Vườn này thật sự cứ như tiên cảnh vậy. Nói thật, ở đây rồi không muốn rời đi nữa, đáng tiếc không phải vườn của Giới Tử tướng công.

Trương Nguyên nói:
- Ta là thư sinh nghèo.

Vương Vi thấp giọng nói:
- Tiểu nữ có thể cùng tướng công ăn cháo, không đói bụng là tốt rồi.

Trương Nguyên nắm tay nàng siết chặt, mỉm cười hỏi:
- Quần áo rách rưới, làm việc kham khổ cũng được sao?

Vương Vi chần chừ một chút, quần áo rách rưới, cái này thì bẩn quá, làm việc vất vả, cái này thì khổ quá.

Trương Nguyên cười nói:
- Không cần trả lời, ta đùa thôi, ta sẽ không để Tu Vi chịu khổ đâu.

Vương Vi lại tức giận nói:
- Quần áo rách rưới, tướng công có thể thì tiểu nữ cũng có thể, nhưng để tiểu nữ một mình rách rưới thì không được đâu.

Trương Nguyên cười to, trong lòng lại là đang nghĩ: "Nam nữ si tình, thường thích suy nghĩ đến một số hoàn cảnh khó khăn để thử nghiệm tình cảm, lại vì cái này mà sẽ nảy sinh tranh chấp, đúng là viecj làm nhàm chán và sự ngu xuẩn nhất"

Tay Vương Vi thật sự rất mềm mại, Trương Nguyên vuốt ve thích đến mức không muốn buông tay, hỏi:
- Tu Vi hôm qua lên Long Sơn rồi hả?

Vương Vi nhìn vào mắt Trương Nguyên, nói:
- Tiểu nữ thấy Giới Tử tướng công, Giới Tử tướng công lại không thấy tiểu nữ, Giới Tử tướng công có biết lúc ấy tiểu nữ ở đâu không?

Trương Nguyên cười nói:
- Quả nhiên là nàng. Sau đó ta xuống núi, nghe Anh Tư sư muội nói có một nữ thư sinh xinh đẹp hỏi tên cô ấy, nói cũng họ Vương, ta liền đoán có thể là Tu Vi, khéo thật.

Vương Vi có chút kinh ngạc, nàng đang nghĩ muốn hỏi Trương Nguyên chuyện đó, Trương Nguyên liền tự mình nói ra rồi, trong phút chốc nàng lại không biết nên nói gì, do dự một chút, hỏi:
- Không biết Anh Tư sư muội kia là ai vậy?

Trương Nguyên nói:
- Là con gái của Hước Am tiên sinh thầy của ta, ta từng ở quý phủ của Vương lão sư học mấy tháng, biết nhau từ nhỏ.
Mười lăm tuổi chưa thành niên, xem như là thuở nhỏ.

Vương Vi "Ồ" một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên không ngoài dự đoán của mình, hỏi:
- Vị Anh Tư tiểu thư kia đã kết hôn chưa?
Trong lòng Trương Nguyên thầm than: "Đúng là phụ nữ nhạy cảm." Đáp:
- Chưa kết hôn.
Bình Luận (0)
Comment