Chương 55
Đến gần sáng, đứa bé đã được cứu chữa, nhưng vì điều kiện bên này có hạn, hô hấp của đứa bé hơi ổn định một chút liền được đưa đi.
Chu Túy Túy và Lục Gia Tu ở lại giúp đỡ mấy đứa nhỏ bị thương còn lại, vì mưa vẫn luôn không ngừng, một lát không phải nơi này có vấn đề thì nơi khác, tóm lại mọi người căn bản không có cơ hội nghỉ ngơi.
Những quân nhân bận rộn một ngày một đêm, ngâm trong nước, tay chân đều sưng vù, nhưng vẫn không ngừng tìm người như cũ, bọn họ muốn tìm được hết người gặp nạn trong thời gian nhanh nhất, chỉ cần có một tia hy vọng, bọn họ sẽ không từ bỏ.
Đây là tín niệm của mọi người.
Lục Gia Tu nhìn Chu Túy Túy, muốn khuyên cô đi nghỉ ngơi, nhưng lại nghĩ tính cách bướng bỉnh giống Thẩm Nam kia của cô, hình như cũng không có cách nào khuyên bảo, chỉ có thể giúp đỡ nhiều hơn một chút.
Đến rạng sáng 5h, thế mưa cuối cùng cũng giảm đi một chút, cũng dần có ánh sáng xuất hiện. Toàn thân Chu Túy Túy ướt sũng, buổi tối chạy tới chạy lui, không hề lo lắng cho chính mình chút nào.
Chu Túy Túy nhìn đứa bé run bần bật trong lồng ngực, đau lòng không thôi.
"Bây giờ đỡ hơn chút nào không?" Chu Túy Túy nghĩ, nhìn về phía Lục Gia Tu: "Lục tổng, những vật phẩm cung cấp cho mọi người bao giờ mới đến?"
Chu Túy Túy nhỏ giọng: "Rất nhiều ướt đều bị ướt, tôi lo lắng cứ như vậy, mọi người đều bị cảm cúm, sốt."
Một số ít còn dễ nói, nếu là đa số, đến lúc đó bác sĩ và y tá không biết có làm hết được không, thế nên, quan trọng nhất chính là trấn an hết những người không bị thương.
Lục Gia Tu im lặng một lát nói: "Tôi cho người gọi điện hỏi một chút, để cho bọn họ đưa một phần đến đây, sau đó lại phái một xe khác đến, trước dời mọi người nơi đây đi đã."
"Được."
Lục Gia Tu quen biết với người bên này, tối hôm qua sau khi đến liền có người giới thiệu, cho nên đối với việc quyên vật tư và vận chuyển người ra ngoài mọi người đều đồng ý.
Đến 6h hơn, Chu Túy Túy cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen.
"Trần Tĩnh!" Chu Túy Túy hô to một tiếng, nhìn Trần Tĩnh chạy ra cách đó không xa.
Trần Tĩnh sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô: "Túy Túy, sao cô ở đây?"
Chu Túy Túy cười ngượng ngùng, nhấp môi nói: "Muốn đến, cho nên đã đến." Cô chớp mắt hỏi: "Bên các cô có cần tôi giúp gì không?"
Trần Tĩnh lắc đầu, nói: "Bây giờ tôi vào trong nhìn một cái, cô muốn đi cùng không? Tôi đi chụp ảnh."
Chu Túy Túy sung nghĩ giây lát, "Trẻ em bên này có người chăm sóc không? Có phải cô cũng phải gọi một người đi cùng không?"
"Đúng vậy." Trần Tĩnh nói: "Hai người đi cùng nhau, nếu như cô muốn đi thì đi, một người đồng nghiệp nữa, tôi bảo anh ấy ở lại đây chăm sóc mấy đứa bé?"
"Được!" Chu Túy Túy không do dự gật đầu, ngước mắt nhìn về phía Trần Tĩnh: "Cảm ơn."
Cô biết, Trần Tĩnh hiểu được suy nghĩ sâu trong lòng mình.
Quả nhiên, giây tiếp theo Trần Tĩnh nói: "Tôi đã gặp Tiểu Đồng và Cao Trác, nhưng đội trưởng Thẩm từ đầu đến cuối đều chưa gặp được, nghe nói anh ấy dẫn Trần Duệ Phong và Bạch Phi Dương đi vào chỗ nghiêm trọng nhất, chỗ đó ngày hôm qua phóng viên không thể đi vào, hôm nay sau khi mưa ngừng, thật ra cũng nguy hiểm, nhưng tôi muốn đi xem."
Trần Tĩnh dẫn Chu Túy Túy đi về phía trước: "Mặc áo mưa đi, đợi lát nữa chắc vẫn còn mưa."
"Được."
Chu Túy Túy nghĩ, còn mặc thêm một cái áo khoác, bỏ thêm mấy viên socola mang theo, lúc này mới đi theo Trần Tĩnh.
Cô không biết bọn Thẩm Nam từ một ngày hai đêm đã ăn gì chưa, chắc ăn cũng không được nhiều, đều là vội vội vàng vàng, không chừng mì gói cũng chỉ hai ba miếng rồi lại tiếp tục cứu viện, cho nên, mang cho bọn họ ít đồ ăn lót dạ bổ sung thể lực, không thừa.
***
Sâu bên trong chỗ sạt lở đất, mấy người Thẩm Nam đã tiến hành hơn ba mươi tiếng cứu hộ, cho đến bây giờ, vẫn còn hơn một trăm người chưa tìm được.
Trên người anh đã ướt hết, phân không rõ là nước mưa hay là mồ hôi, tóm lại đều có. Thẩm Nam dẫn Bạch Phi Dương vào tận cùng, duỗi tay chạm vào bùn đất, nhìn về phía Bạch Phi Dương: "Nhìn phía dưới này xem sao?"
"Rõ."
Hai người đoàn kết hợp rác, không có gì bất ngờ xảy ra, phía dưới có một thân cây bị đổ ngang, chặn lại bùn đất bị sạt lở xuống, mà phía dưới còn có hai người, một người phụ nữ và một đứa bé, người phụ nữ đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, còn đứa bé được cô ấy ôm chặt trong ngực, khi nhìn thấy ánh sáng, tròng mắt xoay chuyển, đang ngẩn ngơ nhìn Thẩm Nam và Bạch Phi Dương đột nhiên xuất hiện.
Thẩm Nam hơi ngừng lại, dịu dàng nhìn về phía bé gái, cười nói: "Đừng sợ, chú đến cứu cháu."
"Mẹ..." Cô bé quá khát nước, giọng nói đều bị khàn khàn.
Cô bé cứ mở to hai mắt nhìn Thẩm Nam, vẫn luôn lẩm bẩm: "Mẹ...."
Thẩm Nam gật đầu với Bạch Phi Dương, hất hết bùn đi, lúc này mới tìm chỗ chui vào, nhẹ nói: "Được, chú sẽ cứu mẹ cháu, nhưng bây giờ chú ôm cháu ra trước được không?"
Thẩm Nam kiên nhẫn nói: "Đợi lát nữa chị y tá sẽ đến, chú ôm cháu ra ngoài nhé."
Bé gái vẫn nắm chặt quần áo của mẹ, không muốn buông ra, mà người phụ nữ đã ngất xỉu, cũng như vậy, mặc dù ngất đi, nhưng vẫn ôm con gái thật chặt. Đại khái đây chính là bản năng của tình mẫu tử, bản thân mình có xảy ra chuyện gì, nhưng con cái... Cho dù xảy ra cái gì, cũng muốn bảo vệ thật tốt.
Đó là bảo bối nhỏ của bọn họ.
Bạch Phi Dương ở bên trên nhìn, có chút sốt ruột: "Đội trưởng, cây này không thể rời đi."
Anh ta bình tĩnh nói: "Nếu dời đi, đất bên trên sẽ lại sụp xuống."
Thẩm Nam gật đầu: "Tôi biết, tôi đưa đứa bé cho cậu, cậu đi tìm bác sĩ đến đây, người mẹ vẫn còn thở, nhưng rất yếu."
"Đã hiểu."
Đến cuối cùng, Thẩm Nam kiên nhẫn dỗ bé gái, rốt cuộc cũng bế được người ra đưa cho Bạch Phi Dương, sau đó, bác sĩ và nhân viên cứu viện khác cũng kịp đến, người phụ nữ kia cũng được cứu sót.
Có thể cứu được một người là một người, chỉ cần cứu được, đối với bọn họ con đường phía trước là tràn ngập ánh sáng, sẽ không quá khó, chỉ cần bọn họ kiên trì.
Càng ngày càng nhiều người được cứu hộ ra, tuy rằng nhiều ít đều bị thương, nhưng chỉ cần người còn sống, này là hơn hết.
Cứu hộ vẫn đang tiến hành.
Chu Túy Túy một đường lại đây gặp không ít quân nhân quen biết, tuy rằng tên có khả năng không nhớ rõ lắm, nhưng cũng có chút quen mắt.
Nhưng mà giờ này không ai lo lắng đi ôn chuyện, đều đang giành giật từng giây, chiến đấu với thời gian.
Đi theo Trần Tĩnh chụp ảnh, cũng quay một video trực tiếp đơn giản, Chu Túy Túy quay đầu nhìn: "Tôi qua bên kia xem, bên này cô có phải không cần tôi nữa không?"
"Đi đi." Trần Tĩnh nhìn cô: "Chú ý an toàn."
Chu Túy Túy giơ tay hình OK: "Yên tâm."
Chu Túy Túy đi vào sâu hơn, càng đi vào sâu càng gặp ít người. Chu Túy Túy nhìn mảng hỗn độn trước mặt này, thật ra có chút muốn khóc.
Trước khi thiên tai đến, nơi này tuy rằng không tính là giàu có, nhưng ít nhất mỗi người đều khỏe mạnh, bọn họ sinh hoạt ở nơi này, cắm rễ ở chỗ này, mặc dù có phiền não, nhưng cũng đều là chuyện nhỏ. Nhưng bây giờ thì sao, nhà cửa của bọn họ đều không còn, tất cả phòng ốc trường học đều thành như bây giờ, chỉ còn lại một đống lộn xộn nhìn không ra hình dáng.
Chu Túy Túy hít sâu một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Trần Duệ Phong."
Trần Duệ Phong sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía cô: "Chị dâu, sao chị lại ở đây?"
Chu Túy Túy a một tiếng, giải thích: "Người của tòa soạn chúng tôi đến đây, tôi đến đây xem, anh ăn chưa?"
Trần Duệ Phong lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi phải đi về phía bên kia, sâu bên trong kia vẫn còn có người bị kẹt, không ăn."
Chu Túy Túy lập tức móc socola trong túi ra, nhàn nhạt nói: "Mau ăn chút đi, tôi không biết mang gì đến đây, socola ít nhất có thể bổ sung chút thể lực." Nhìn đôi tay đầy bùn đất của Trần Duệ Phong, Chu Túy Túy trực tiếp mở ra cho anh ra, rất nhẹ nhàng nói: "Ăn đi."
Lúc này Trần Duệ Phong cũng không khách khí, bọn họ thật sự rất đói bụng.
Buổi chiều hôm qua ăn một bát mì, vẫn kiên trì đến 7h hơn sáng nay, không hề nghỉ ngơi chút nào.
"Cảm ơn chị dâu."
"Nên làm." Chu Túy Túy nói: "Mọi người vất vả, có gì cần giúp đỡ thì nói."
"Được."
Trần Duệ Phong nghĩ nghĩ nói: "Đội trưởng ở sâu bên trong, nhưng mà tôi đề nghị chị dâu đừng đi, bên kia quá nguy hiểm." Anh ta thấp giọng nói: "Đội trưởng và Phi Dương thể lực tốt, cũng linh hoạt, có cái gì thì còn có thể kịp thời chạy, chị đi cùng đến chỗ của tôi được không?"
Không phải anh ta chê thể lực của Chu Túy Túy, mà là dưới hoàn cảnh này, an toàn là quan trọng nhất.
Chu Túy Túy gật đầu, đồng ý: "Được nha, không thành vấn đề."
Tuy rằng muốn nhìn thấy Thẩm Nam, nhưng cô cũng không muốn làm cho anh cảm thấy thêm áp lực.
Chu Túy Túy theo Trần Duệ Phong đến nơi tương đối an toàn, hỗ trợ chăm sóc người mới cứu hộ ra ngoài, vẫn luôn không ngừng bận rộn.
Đến 9h hơn, có người tổ chức đến đây đưa cơm.
"Mọi người ăn chút gì đi, không có gì nóng, đều là từ trên huyện đưa đến, hơi lạnh rồi."
Chỉ là lúc này, không có người để ý lạnh hay không, không đói chết là được rồi.
Trần Duệ Phong nhìn về phía Chu Túy Túy, "Chị dâu, chị ăn đi."
"Không cần." Chu Túy Túy nói: "Khi tôi đến bên này đã ăn rồi, anh ăn đi, đứa bé để tôi băng bó, anh mau ăn chút gì đi, có rất nhiều người đang chờ mọi người cứu đó."
Trần Duệ Phong thở dài: "Được."
Qua một lúc, Trần Duệ Phong ăn xong đồ đi qua, nhân tiện báo cho Chu Túy Túy một tin: "Chị dâu, bọn họ muốn đi đưa đồ cho đội trưởng, chị muốn đi theo thì cùng nhau đi qua."
"Có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể." Trần Duệ Phong cười nói: "Chú ý an toàn."
"Được, cảm ơn."
****
Chu Túy Túy hưng phấn giúp đỡ mang đồ qua, đi theo người vào chỗ sâu hơn. Đại khái tầm mười phút sau, Chu Túy Túy cuối cùng cũng nhìn thấy người.
Thẩm Nam đang quay lưng lại phía cô, mặc áo ngụy trang ngắn tay, nhưng sau lưng anh ướt hết, tóc cũng vậy, cả người nhìn từ phía sau, thảm vô cùng, mắt Chu Túy Túy sáng lên, còn chưa kịp gọi người, liền thấy Thẩm Nam quay người qua, trong ngực còn ôm một cậu bé.
Chu Túy Túy sửng sốt, theo bản năng vượt lên.
"Sao vậy?"
Thẩm Nam rõ ràng ngẩn ra, khi nhìn thấy cô xuất hiện không khống chế được hoảng hốt, "Em...."
Chu Túy Túy nhìn vào ngực anh: "Đứa bé sao vậy?"
Thẩm Nam dừng một chút, lúc này cũng không hỏi cô sao lại xuất hiện ở chỗ này, thấp giọng nói: "Có chút phát sốt, bác sĩ đâu?"
"Ở bên kia ăn cơm." Chu Túy Túy đưa đồ trong tay cho anh: "Anh ăn cơm trước đi, em ôm đứa bé qua chỗ bác sĩ."
"Em ôm không nổi."
Chu Túy Túy ách một tiếng, rất cạn lời: "Em ôm được, anh nghỉ ngơi chút đi."
Thẩm Nam không để ý đến cô, sau khi ôm đứa bé đi tìm bác sĩ, lúc này mới yên lòng.
Đứa bé chỉ phát sốt, cứu kịp thời, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Sau khi làm xong tất cả, Thẩm Nam mới kéo Chu Túy Túy từ bên trong ra, cúi đầu nhìn cô: "Sao em lại đến đây?"
Chu Túy Túy đưa đồ ăn trong tay cho anh, nhanh chóng nói: "Anh ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói."
Chu Túy Túy nhìn khuôn mặt của Thẩm Nam, không nhịn được mà móc khăn giấy trong túi, lau bùn trên mặt anh, lúc này mới nói: "Em không yên tâm, hơn nữa em nói với chủ biên muốn qua đây, liền đi cùng Lục Gia Tu, Ngải Trạch Dương và Hạ Văn qua." Cô bổ sung: "Hai người bọn họ vận chuyển đồ cứu trợ qua."
Thẩm Nam hơi giật mình, nhìn cô chằm chằm một lát, mới khàn giọng nói: "Xin lỗi."
Chu Túy Túy bật cười: "Em tự hào vì anh."
Cô duỗi tay, ôm Thẩm Nam, cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm của anh, nhẹ giọng nói: "Anh làm việc anh muốn làm, em mãi mãi ủng hộ anh."
Trái tim Thẩm Nam run lên, hầu kết chuyển động, thật sự không thể nhịn được, cúi đầu tìm môi cô mạnh mẽ hôn lên một cái, sau đó đưa đồ ăn mình ăn một nửa để lại cho cô: "Ăn hết đi, ở chỗ này chờ anh."
"Được."
Chu Túy Túy nhìn người đàn ông một lần nữa tham gia vào cứu trợ, trong mắt tràn đầy tự hào, nhưng cũng kèm theo một chút lo lắng.
Không lo lắng, hoàn toàn không có khả năng.
Chu Túy Túy hít sâu một cái, cũng tạm ăn hai miếng, lúc này mới xoay người đến lều cứu viện đi giúp đỡ.
...
Đến buổi chiều, cứu hộ kết thúc.
Người đều được tìm thấy, chỉ là thiên tai này, vẫn có không ít người bị thương, số người bị thương khá nhiều, thậm chí còn... Còn có năm người xấu số, khi tìm thấy đã không còn thở.
Tâm tình của mọi người đều rất sa sút, bọn họ mỗi lần đều nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng, kiên trì, nhanh hơn một chút nữa là có thể tìm được người, nhưng kết quả... Luôn có những điều không được như mong muốn.
Chu Túy Túy nhìn những chiến sĩ đã mệt đến vô cùng, lại vẫn không nghỉ ngơi như cũ trước mặt, trong lòng chua xót.
Cô nhìn đều cảm thấy đau lòng, ai cũng muốn mọi người được sống, nhưng đây là chuyện không có cách nào, bọn họ đã cố gắng, cũng là làm tốt nhất rồi.
Một lát sau, đại đội trưởng đội phòng cháy lại đây, chào hỏi với Thẩm Nam: "Vất vả."
"Nên làm."
Đại đội trưởng nói: "Bây giờ tình hình là như vậy, nhiệm vụ mấu chốt là đưa mọi người di dời, bên này nếu như còn mưa to, chắc sẽ còn xuất hiện vấn đề."
"Đã hiểu."
Hai người sắp xếp thỏa đáng, cúi chào rồi tách ra hành động.
Bọn họ làm việc, không hề qua loa chút nào.
Chu Túy Túy cũng không chủ động đi tìm Thẩm Nam, cô biết Thẩm Nam bận, càng có nhiều chuyện quan trọng cần làm hơn.
Đến buổi chiều, Chu Túy Túy đã trở lại huyện Lâm Vân, tập hợp cùng đại bộ phận bộ đội, những thôn dân cũng di chuyển đến bên này, bên này là nơi an toàn nhất, cũng là nơi duy nhất có thể giải quyết vấn đề ăn uống dừng chân của mọi người.
Hạ Văn nhìn về phía cô, cuối cùng cũng yên lòng.
"Không có chuyện gì chứ? Có bị thương không?"
"Không." Chu Túy Túy dở khóc dở cười nói: "Không có chuyện gì to tát."
Cô liếc mắt nhìn Hạ Văn: "Bên này các cậu có ổn không?"
"Khá tốt, người đều sắp xếp xong." Hạ Văn chỉ chỉ nói: "Bởi vì điều kiện có hạn, chỉ có thể làm nơi cho mọi người nghỉ tạm thời, nhưng cũng may nơi kia tuy đơn sơ nhưng cũng không đến mức phải phơi nắng phơi mưa."
Chu Túy Túy gật đầu: "Bây giờ có thể được như vậy, đã rất tốt."
"Đúng vậy." Hạ Văn nói: "Trước kia không đến nơi này, cũng không biết thì ra lại khổ như vậy."
Chu Túy Túy nhìn về phía xa xa, không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi sắp xếp người xong, bọn Chu Túy Túy cũng không còn việc gì lớn, Ngải Trạch Dương tìm cho mọi người mấy chỗ nghỉ ngơi, rốt cuộc mọi người cũng bận rộn thời gian dài như vậy, nếu không có gì nguy hiểm thì nghỉ ngơi cũng là hợp lý.
Hạ Văn nhìn về phía Chu Túy Túy: "Đi thôi, cậu ngủ một giấc trước đi, ngủ ngon chờ đội trưởng Thẩm về, cậu mới có thể chăm sóc được."
Chu Túy Túy hơi suy nghĩ, nhưng thật ra cũng cảm thấy như vậy.
Chu Túy Túy và Hạ Văn về nghỉ ngơi, mỗi người một phòng, trước khi ngủ Chu Túy Túy vẫn không quên gửi vị trí cho Thẩm Nam, để sau khi anh hết bận lại đây, nếu không có thời gian, không tới cũng không sao.
Nhưng mà cô không nghĩ đến, Thẩm Nam thật sự không đến.
Đến ngày hôm sau, bọn Chu Túy Túy đều rời đi, cô cũng chưa gặp mặt Thẩm Nam lần nào.
À không, là nhìn thấy từ rất rất xa.
Sau đó, Chu Túy Túy theo bọn Lục Gia Tu trở về. Gặp lại Thẩm Nam đã là một tuần sau.
Thẩm Nam tự mình đến đón cô tan ca, Chu Túy Túy nhìn người đàn ông xuất hiện cách đó không xa, cũng không quan tâm đồng nghiệp ở phía sau, lập tức chạy về phía anh, lao vào ngực Thẩm Nam.
Thẩm Nam bật cười, ổn định thân mình mới không bị cô đâm ngã về phía sau.
"Sao lại kích động như vậy?"
Chu Túy Túy không lên tiếng, nắm chặt quần áo của anh, không buông ra.
Thẩm Nam cúi đầu, mỉm cười nhìn cô hồi lâu, mới nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan một chút, chúng ta lên xe trước."
Chu Túy Túy ừ một tiếng, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Thẩm Nam cười, cúi đầu hôn cô một ngụm, nhàn nhạt hỏi: "Em muốn để cho đồng nghiệp tiếp tục nhìn sao?"
Chu Túy Túy ừ một tiếng, đẩy anh vào trong xe: "Nhìn thì nhìn, cho bọn họ ăn chút cẩu lương cũng được."
Chu Túy Túy lên xe trước, Thẩm Nam vòng qua đầu xe, vào từ bên khác. Anh còn chưa ngồi xong, cửa xe mới vừa đóng lại, Chu Túy Túy liền bò lên, ôm cổ anh giống như chú báo nhỏ, không quan tâm mà hôn lên.