Lắng Nghe Em Nói!

Chương 12

Lý Lạc tức giận mắng xong thì liền đỏ mặt thở phì phò, Tiêu Vũ mặc kệ y nắm cổ áo mình, theo góc độ của cô thì cô còn nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của hắn xuất hiện một tia ôn nhu không dễ phát hiện. Thuận theo thế công của Lý Lạc, hắn liền dùng tay còn lại vòng ra sau nắm lấy gáy y, khiến y ngửa đầu lên nhìn mình, cuối cùng là hôn xuống.

Đệt! Hôn môi? Hi Nguyệt triệt để choáng váng.

Móa! Đại thần xuyên việt, làm ơn xuất hiện và giải thích dùm con tình huống hiện tại đi! Nếu Tiêu Vũ cong thì chuyện sau này của hắn cùng với Trịnh Thư Uyển làm thế quái nào mà xảy ra được?

Hay là giống như lời thoại của các anh công trong tiểu thuyết "Tôi không phải gay, chỉ trùng hợp người tôi yêu là đàn ông", và sau khi hết yêu Lý Lạc thì hắn liền chuyển mục tiêu qua Trịnh Thư Uyển? Nam nữ gì đều chơi tuốt?

Càng nghĩ, hảo cảm của cô đối với Tiêu Vũ đã giảm xuống âm không thể âm hơn. Xem xét sơ lượt qua toàn bộ ký ức tương lai của "Uông Hi Nguyệt" thì căn bản không có người nào tên Lý Lạc, mà trong quá trình sinh hoạt với Tiêu Vũ, hắn cũng chưa từng nhắc tới cái tên này. Shit!Tra công!

Hi Nguyệt vừa tức giận mắng Tiêu Vũ trong lòng vừa tiếp tục xem lén.

Lý Lạc giống như bị điểm huyệt, y đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt mở to tỏ vẻ không tin nổi, 10 giây sau y mới lấy lại ý thức, lập tức vùng lên nhưng không được. Hiện tại Tiêu Vũ đã ép chặc cơ thể y vào người hắn, một kẻ hở cũng không chừa lại.

Hi Nguyệt rối răm không biết mình có nên xuất hiện giải vây dùm Lý Lạc hay không, hay chỉ nên ngồi ở đây tiếp tục quan sát....

Cuối cùng cô quyết định, phải giúp Lý Lạc!

Hi Nguyệt di chuyển từ bụi cây ra sau cái cây lớn phía sau, rồi nhẹ nhàng lùi lại, lấy tai nghe trong túi quần ra đeo lên. Rồi giả vờ như đang chạy bộ, vừa chạy vừa hát lớn.

"A A A A Bóng cây ở xa,....Người cũng ở xa,....AAA"

Khi chạy ngang qua hai người, cô giả vờ như không nhìn thấy họ, hát càng to hơn, vừa chạy được một đoạn cô liền dừng lại nấp ở chỗ khuất, cô nhìn thấy Lý Lạc đã đẩy thành công Tiêu Vũ ra, cuối cùng còn bồi cho hắn một đấm, đấm này vừa xuất ra, cô liền reo hò trong lòng "Đấm hay lắm, hahaha.."

Sau đó Lý Lạc liền rời đi, không lâu sau Tiêu Vũ cũng đi mất, Hi Nguyệt vỗ ngực thở một hơi, quay lại định đi về nhà thì phát hiện ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh. Hi Nguyệt cứng ngắc lui về sau, cuối cùng cô chỉ biết cười ngượng gãi đầu rồi nhanh chân bỏ chạy. 

Ba ngày qua đi nhưng không thấy Tiêu Vũ có hành động gì bất thường, được rồi, tên này căn bản chưa từng rời khỏi nhà trong những ngày qua. Còn Lý Lạc, y vẫn bình thường như trước, mỗi lần ra mua bánh bao, cô đều cố ý quan sát kĩ y hơn nhưng không thấy có gì khác thường. Chuyện người khác cô không quản, nhưng chuyện liên quan đến Tiêu Vũ cô nhất định phải quản. Cô không biết mình có thể triệt để thay đổi tương lai của "Uông Hi Nguyệt" hay không, nắm rõ Tiêu Vũ là vì mình sau này, hắn tại mạt thế có dị năng tinh thần hiếm thấy, nếu có hắn bên cạnh thì chắc chắn bản thân cô cùng bảo bảo sẽ được an toàn. Nếu sau này không cùng đường, thì lúc đó hi vọng hắn còn nghĩ tới tình hàng xóm mà không làm khó dễ cô. Nghĩ nghĩ, cô liến quyết định nếu sau này đi thị trấn Cúc Bay thì phải rủ bằng được Lý Lạc đi cùng.

Trịnh Thư Uyển sốt ruột đi vòng vòng trong nhà, ả đã đến căn biệt thự của " Uông Hi Nguyệt" 2 lần, lần đầu thì không có ai, lần sau thì có người đi ra nói cô ta đã chuyển đi và bán căn biệt thự này cho họ. Hiện tại ả khá lo lắng, một ngày chưa lấy được vòng cổ từ "Uông Hi Nguyệt" thì ả không thể nào ngủ ngon được. Cuối cùng ả nhịn không được cầm điện thoại lên gọi.

Tầm 30 phút sau trước căn phòng đang thuê của Trịnh Thư Uyển, một chiếc hơi sang trọng đỗ tại đó, một người đàn ông mặc tây trang dáng người cao ngất, gương mặt lạnh nhạt nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ thấy ánh mắt anh ta có chứa một tia không yên lòng. Chưa đầy vài giây sau khi người đàn ông bước xuống thì trên bực thang căn nhà ngay sát chiếc xe có một cô gái nhỏ gầy mặc đầm trắng chạy xuống, vừa nức nở vừa xà vào lòng người đàn ông.

Người đàn ông không ai khác chính là Tần Úc, còn cô gái kia, không cần nghĩ cũng tự rõ đó là Trịnh Thư Uyển. Hiện tại Tần Úc đang bối rối vuốt vuốt lưng giúp Trinh Thư Uyển thông khí, sau đó anh ta liền nhẹ nhàng hỏi.

"Sao vậy bé con? Ai làm em khóc"

Trịnh Thư Uyển tách mặt mình ra khỏi ngực Tần Úc, ả nhu nhu cài mũi, sụt sịt ngước lên nhìn anh, đôi mắt hồng hồng mở to ngập nước. Nhìn cảnh này cả người anh đều ngứa. 

Tần Úc áp chế dục hỏa trong người, nghiêm chỉnh đứng yên dùng vẻ mặt lo lắng nhìn ả.

Một lúc sau, Trịnh Thư Uyển mới run rẩy nói nhỏ "Em rất áy náy chuyện của chị Nguyệt, em muốn xin lỗi chỉ, nhưng em tìm không được chị ấy" Nói tới đây ả lại bắt đầu nức nở.

Tần Úc đau lòng dùng tay áp đầu ả vào ngực mình, nhẹ giọng khuyên "Chuyện qua lâu rồi em đừng để trong lòng, ngoan, cô ta đã đồng ý bỏ qua rồi"

"Không, em muốn trực tiếp đối mặt xin lỗi chị ấy, nếu không...nếu không em sẽ không thể nào ngủ ngon được" Trịnh Thư Uyển vùng ra khỏi cái ôm của Tần Úc, quay lưng về phía anh ôm mặt nói.

Tần Úc bước tới ôm ả từ phía sau, để ả dựa cả vào người mình, sau đó mới nói " Anh đưa em tới tìm cô ta, được không"

"Chị ấy chuyển nhà rồi" 

Tần Úc cau mày khó chịu, nhưng một lúc sau anh liền thủ thỉ bên tai Trịnh Thư Uyển: "Để anh cho người đi tìm"

Hơi thở nóng rực mang theo mùi vị đàn ông không khỏi khiến hai tai Trịnh Thư Uyển đỏ lên, ả nữa giả vờ muốn thoát ra khỏi nữa còn lại vô lực dựa cả người vào lòng anh.

Nhận được câu trả lời của Tần Úc, ả liền gượng ngùng nói "Cảm ơn anh, Tần tổng" 

Tần Úc cười cười, cúi đầu xuống ngậm lấy một bên tai ả cắn mút, một lúc sau khi thấy toàn thân Trịnh Thư Uyển đều biến thành màu hồng phấn, anh ta mới cười khẽ nói "Không tính mời anh lên nhà sao?"
Bình Luận (0)
Comment