Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 11

Thủ tục chuyển trường của Mạc Tử Hi được giải quyết rất nhanh, rõ ràng cuối cùng Mạc Nghị cũng thỏa hiệp. Nếu không có chỉ thị của ông, trình tự cũng không được tiến hành thuận lợi như vậy. Không biết có phải vì cảm thấy thiếu nợ Mạc Tử Hi nên muốn bù đắp hay không, từ trước đến nay ông vẫn luôn thỏa hiệp với cậu

Đến khi Mạc Tử Hi mặc đồng phục Thánh Nam đứng trước mặt Hàn Thần Dật, cậu ta sợ đến nỗi ngã xuống đất.

"Mẹ nó??? Mày không nói tao tiếng nào đã chuyển trường?" Hàn Thần Dật gào to.

Mạc Tử Hi không để ý đến Hàn Thần Dật, trực tiếp đem đồ đạc của cậu ném ném xuống bàn sau, còn mình thì ngồi vào vị trí của Hàn Thần Dật, đặt sách giáo khoa mới lên bàn. Sau khi Hàn Thần Dật phục hồi tinh thần từ một loạt hành động của Mạc Tử Hi, cậu nổi lên ý đồ muốn cướp lại vị trí của mình, "Ông nội cha mày, lén tao chuyển trường không nói, giờ còn muốn chiếm chỗ của tao! Mạc Tử Hi mặt mày dày bao nhiêu vậy?"

"Mỏng hơn mày nhiều." Mạc Tử Hi mặc kệ cậu ta náo loạn, tự chủ trương cầm vở bài tập của Thẩm Bắc lên xem. Chữ của Thẩm Bắc chỉnh tề lại phóng khoáng, cũng tựa như con người anh vậy, luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái.

"Lúc đầu đã bàn với nhau rồi mà, cấp ba chúng ta không học cùng trường? Chỗ nào có mày là sức quyến rũ của tao lập tức giảm mạnh, giờ mày muốn sao? Tới đây tranh ngôi hotboy số một trong trường với tao hay gì?"

Mạc Tử Hi buồn nôn với cái mặt thối tự luyến của Hàn Thần Dật, cậu liếc mắt: "Không có hứng."

"Vậy mày...ấy ~~~~" đột nhiên Hàn Thần Dật đổi giọng, "hiểu rồi, coi bộ là vì người tình trong mộng nha, Mạc Tử Hi mày vậy mà si tình dữ."

Mạc Tử Hi không trả lời, ánh mắt cậu nhìn thoáng qua phía cửa sổ, muốn nhìn xem sao Thẩm Bắc còn chưa về lớp. Thế nhưng nhìn ra lại chỉ thấy toàn nữ sinh nghe tin cậu chuyển trường mà chạy đến xem, vừa định thu hồi tầm mắt thì bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện ở cửa phòng học. Thẩm Bắc vẫn chưa đến gần, Hàn Thần Dật đã bùng nổ, "Tiểu Bắc Bắc! Cậu làm chủ cho tôi đi, có người chiếm ổ chia rẽ chúng ta kìa!"

Thẩm Bắc bị tiếng gào của Hàn Thần Dật dọa cho nhảy dựng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mạc Tử Hi mặc đồng phục Thánh Nam ngồi sừng sững cạnh bên chỗ của anh. Lòng Thẩm Bắc đầy nghi hoặc bước đến cạnh cậu hỏi: "Sao cậu lại ở đây? Không phải đang giờ học sao?"

"Từ giờ tôi học ở đây." Mạc Tử Hi thản nhiên.

"Là sao?" Thẩm Bắc chưa hiểu lắm.

Anh vừa cất tiếng hỏi thì giáo viên chủ nhiệm cũng đến, bảo cả lớp về chỗ ngồi rồi thông báo đơn giản tình hình chuyển trường của bạn học mới đến. Đến lúc này Thẩm Bắc mới hiểu ra Mạc Tử Hi chuyển trường.

"Khi không lại chuyển trường làm gì?" Thẩm Bắc nhỏ giọng hỏi.

"Cậu đoán xem." Mạc Tử Hi cười với anh.

Thẩm Bắc không trả lời cậu, theo bản năng anh nghĩ đến một lý do nào đó, cuối cùng lại tự tìm lý do thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là hành vi của thằng nhóc nhà giàu thích gì thì làm đó thôi.

Hàn Thần Dật oán hận lén dán vào lưng Mạc Tử Hi một mảnh giấy để giải tỏa bất mãn rồi lại bị Mạc Tử Hi gửi tin nhắn đe dọa, chỉ có thể mặt ủ mày chau trải qua giờ học. Sau khi Hàn Thần Dật tiêu hóa xong chuyện Mạc Tử Hi trở thành bạn học cùng trường cùng lớp với mình, cậu lại quen thói mà đi trêu chọc bàn cùng bàn mới.

Người bị ảnh hưởng lớn nhất với chuyện Mạc Tử Hi chuyển trường là Thẩm Bắc.

Mỗi ngày Mạc Tử Hi chỉ ngồi cách anh mười mấy centimet, cậu vẫn luôn lấy tay chống đầu quan sát anh, cho dù là vào tiết hay hết tiết, chỉ cần Thẩm Bắc quay đầu sang đều thấy được Mạc Tử Hi nhìn mình. Anh thấy mình sắp điên rồi.

"Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy nữa được không, sau lưng tôi có ma hả?"

"Câu này không biết làm." Mạc Tử Hi vẫn không đổi tư thế, thuận tay ném vở bài tập đến trước mặt Thẩm Bắc.

Thẩm Bắc cầm lên nhìn một hồi, chỉ là một đề vật lý hết sức bình thường, với trình độ của Mạc Tử Hi tuyệt đối không có chuyện không biết làm, lý do duy nhất là cậu ta cố ý. Nhưng dù biết ý đồ của cậu, Thẩm Bắc cũng không vạch trần mà còn giải thích vô cùng tỉ mỉ vào vở nháp cho cậu. Anh viết xong những bài tập có liên quan khác rồi đưa lại cho Mạc Tử Hi, không nói thêm lời nào nữa.

Cuối cùng tầm mắt của Mạc Tử Hi cũng chuyển từ gương mặt Thẩm Bắc sang vở nháp, cậu bắt đầu nghiên cứu chữ viết của anh.

Hàn Thần Dật ngồi phía sau không chịu nổi nữa, trừng mắt với tấm lưng của Mạc Tử Hi, nhỏ giọng mắng một tiếng "thứ u mê" rồi lại khều Thẩm Bắc nói: "Tiểu Bắc, tan học đi bơi đi."

"Không đi, hôm nay tôi không cần huấn luyện nên muốn về sớm một chút."

"Aiz vậy cậu biết chơi bóng rổ không? Lần sau chơi bóng đi." Hàn Thần Dật nói không ngừng.

"Biết một chút, khẳng định không thắng được cậu." Thẩm Bắc cười nói.

Hàn Thần Dật nghe đến đó lập tức thẳng lưng lên, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng cơ hội của mình cũng đến rồi, bèn vội vàng nói: "Không sao, tôi có thể nhường cậu."

Thẩm Bắc vừa định tiếp lời, Mạc Tử Hi bên cạnh đã xen vào: "Tôi dạy cậu, sau đó tiếp tục ngược cậu ta."

"Mày im! Ông không muốn nói chuyện với mày." Hàn Thần Dật trừng Mạc Tử Hi nhưng chẳng hề có chút uy hiếp nào, rồi lại ra hiệu với Thẩm Bắc lần sau tụi mình đánh lẻ.

Hàn Thần Dật như vậy khiến Thẩm Bắc rất buồn cười, nụ cười nhẹ cùng với hơi thở phả vào trên tay Mạc Tử Hi mang đến nhiệt độ thật ấm áp. Mạc Tử Hi chợt nghe tiếng tách tách liên tiếp, cậu quay đầu lại nhìn thì phát hiện sau lưng Thẩm Bắc có mấy nữ sinh đang cầm điện thoại chụp trộm, không biết đang chụp hình cậu hay Thẩm Bắc.

Thừa dịp Thẩm Bắc đang tán gẫu với Hàn Thần Dật, cậu bước lại gần gõ bàn nữ sinh vừa chụp hình kia: "Số wechat."

Nhìn thấy Mạc Tử Hi chủ động bắt chuyện, cô gái vô cùng kinh ngạc đó mặt: "Số....số wechat gì?"

"Wechat của cậu." Mặt của Mạc Tử Hi không có chút biểu cảm nào.

Nữ sinh thầm hô "trời đất quỷ thần ơi" rồi luống cuống mở mã scan wechat trong điện thoại đưa đến trước mặt Mạc Tử Hi. Cậu im lặng thêm wechat xong rồi xoay người rời đi, để lại mấy cô gái sững sờ nửa ngày mới phục hồi tinh thần.

Tiết học cuối Mạc Tử Hi vẫn luôn nghịch điện thoại, cậu nhắn tin wechat cho nữ sinh kia nhờ gửi hình mấy cô đã chụp. Sau khi nhận được thì nhìn thấy hình chụp có mình có Thẩm Bắc, tấm cuối còn chụp chung hai người. Người chụp chọn góc độ rất tốt, ánh mặt trời bên hông chiếu xuống, khiến gương mặt Mạc Tử Hi in bóng trên mặt Thẩm Bắc, mà anh lại đang híp mắt cười vô cùng vui vẻ, hình chụp tưởng như đã qua chỉnh sửa, vừa dịu dàng lại tươi đẹp.

Mạc Tử Hi lưu lại toàn bộ hình của Thẩm Bắc, cậu tấm chụp chung hai người đem ra làm hình nền, sau đó gửi lì xì cho nữ sinh kia rồi đưa tài khoản của cô vào danh sách khóa.

Lần đầu Thẩm Bắc nhìn sang, Mạc Tử Hi đang nhắn tin, anh nhìn sang lần thứ hai, vẫn đang nhắn tin, lần thứ ba, cậu không chỉ nhắn tin mà trên mặt còn vương ý cười. Thẩm Bắc nhíu mày lấy ngón tay gõ gõ bàn cậu, đến lúc này Mạc Tử Hi mới ngẩng đầu lên.

"Cậu đi học không cần nghe giảng hả?" Thẩm Bắc không hờn không giận nói.

Mạc Tử Hi đặt xong mật mã rồi tắt điện thoại, "Tôi vẫn đang nghe."

"Vậy thầy giảng tới trang nào rồi?" Thẩm Bắc cố ý làm khó.

"122." Mạc Tử Hi trả lời chính xác.

Thẩm Bắc không còn gì để nói, anh muốn nhắc cậu lên lớp đừng tám chuyện nữa, nhưng lại cảm thấy mình quan tâm đến chuyện của người khác quá nhiều, chỉ đành xoay người lại tiếp tục viết bài. Đối với việc vì sao không thích Mạc Tử Hi nhắn tin trong giờ học anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như "anh trai" mình đây cần phải nhắc nhở em nhỏ thôi.

"Tan học đi với tôi một chút đi." Mạc Tử Hi dựa sát vào người Thẩm Bắc, nói nhỏ bên tai anh.

"Đi đâu?" Thẩm Bắc hỏi.

"Chỗ đó cậu đến rồi, nhà mẹ nuôi của tôi. Hôm trước tôi ghé thăm bà có nhắc đến cậu, nói cảm thấy cậu với tôi có duyên, bảo tôi dắt cậu đến chơi."

Trong lòng Thẩm Bắc kinh ngạc, bút trong tay bất giác rơi xuống sách, anh vội cầm lên, dùng sức nắm chặt để che giấu nỗi hoang mang của mình. Nhớ đến chuyện lần trước, Thẩm Bắc lại thấy buồn trong lòng, anh đã nhắc nhở bản thân đừng nghĩ nữa, đừng nhớ đến ngôi nhà quen thuộc ấy, gương mặt mẹ đầy nếp nhăn, tấm ảnh trắng đen vô hồn, anh cho rằng chỉ cần không nghĩ đến nữa thì có thể quên đi. Lần trước anh không khống chế được tâm trạng của mình, lần này nếu như còn đi cùng Mạc Tử Hi nữa, anh cũng không dám đảm bảo mình có mất khống chế lần thứ hai hay không.

"Đi không?" Mạc Tử Hi thấy anh không trả lời lại tiếp tục hỏi.

"Không đi đâu." Thẩm Bắc né tránh ánh mắt cậu, thản nhiên trả lời, "tan học tôi có việc, với lại tôi cũng không thích đến nhà người lạ lắm."

Anh nhấn mạnh ba chữ nhà người lạ này, tựa như chỉ có như vậy mới thuyết phục được chính mình, Thẩm Bắc đã không còn chút liên hệ nào với quá khứ nữa rồi.

"Vậy thôi." Mạc Tử Hi nghe anh nói vậy cũng không miễn cưỡng nữa.

Một lúc lâu sau Thẩm Bắc mới thả lỏng tay ra, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, giờ phút này anh chợt nghĩ rằng liệu mình sống lại có chút ý nghĩa nào hay không. Mặc dù trọng sinh đem lại cho anh một sinh mệnh mới, thế nhưng không cách nào nhận lại người nhà trong quá khứ. Sao anh có thể nói với bọn họ mình đã trở thành một giống loài khác biệt, làm sao để bọn họ tiếp nhận được biến hóa quá lớn này khi vẫn đang cố gắng làm quen với cuộc sống mất đi người thân.

Thẩm Bắc chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, làm một người cá cẩn thận sinh hoạt nơi thế giới loài người.

Tiếng chuông tan học ngân vang, tâm trạng suy sụt của Thẩm Bắc vẫn không giảm đi, vì thế anh trầm mặc cúi đầu rời khỏi cổng trường. Mạc Tử Hi theo sau anh, vừa nhìn đường vừa gọi điện cho tài xế. Hàn Thần Dật đi bên trái Thẩm Bắc, lướt weibo nhìn thấy thông báo có truyện tranh mới xuất bản, cậu bèn ồn ào muốn Thẩm Bắc đi mua cùng mình.

"Anh Tiểu Bắc!" Hàn Thần Dật còn đang ríu rít bỗng truyền đến một âm thanh du dương dễ nghe.

Ba người cùng ngẩng đầu lên nhìn, ở cổng trường có vài nam sinh vây quanh một cô gái đang tươi cười vẫy tay với Thẩm Bắc. Cô gái mặc váy xanh nhạt, đôi chân nhỏ nhắn thon dài, dáng người không cao, nhìn như chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, xinh đẹp đáng yêu, mái tóc đen dài buông xõa, cười lên còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến một đám nam sinh nhìn đến ngây ngốc.

Thấy Thẩm Bắc đã chú ý đến mình, cô bèn tươi cười chạy đến bên cạnh khoác tay anh kéo về phía trước, trực tiếp bỏ qua hai nam sinh đẹp trai đứng bên cạnh Thẩm Bắc

Thẩm Bắc không biết Vũ Gia sẽ đến, từ lúc anh đi học cũng rất ít gặp cô. Bộ dáng Vũ Gia vui vẻ khoác tay anh khiến Thẩm Bắc không tiện rút ra, chỉ đành mất tự nhiên xoay người tạm biệt Mạc Tử Hi và Hàn Thần Dật, "Tôi về trước, Hàn Thần Dật, lần sau tôi đi với cậu."

"Anh Tiểu Bắc, lâu lắm rồi anh không đi chơi với em, bà Văn cũng không dẫn em ra phố, em chơi một mình chán lắm." Vũ Gia không quen đến nơi đông người lắm, vừa vội kéo Thẩm Bắc đi vừa phàn nàn với anh.

Mạc Tử Hi và Hàn Thần Dật bị bỏ rơi ở cổng trường ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, Hàn Thần Dật gào lên trước: "Mẹ nó! Cô gái nhỏ đó là ai? Đáng yêu quá đi, có phải bạn gái của Thẩm Bắc không?"

"Không biết." Mạc Tử Hi lạnh lùng nói. Cậu nhớ đến ngày đầu tiên gặp Thẩm Bắc, anh cũng dẫn theo cô gái này bên mình, đến lúc rời đi hai người còn nắm tay nhau.

"Ẻm đáng yêu quá đi, đúng mẫu hình tao thích, Mạc Tử Hi, tao giúp mày cua ẻm nha, tới lúc đó Thẩm Bắc thất tình độc thân rồi, mày nhân dịp nhảy vào luôn."

Hàn Thần Dật vẫn còn lải nhải, Mạc Tử Hi đã sớm đi xa, sắc mặt cậu không hề tốt, nhớ đến cô gái khi nãy kéo tay Thẩm Bắc vô cùng thân thiết bèn nhíu chặt mày.

Thẩm Bắc nói tan học có việc, thì ra là hẹn bạn gái đi dạo phố sao?
Bình Luận (0)
Comment