Lắng Nghe Tiếng Biển

Chương 33

Dưới biển sâu, Thẩm Bắc và Vũ Gia tựa vào nhau, đôi mắt hai người đều ửng đỏ. Vũ Gia vẫn còn khóc thút thít, "Anh Tiểu Bắc, chúng ta thật sự không lên bờ nữa sao?"

Thẩm Bắc không trả lời, từ ngày muốn nói chân tướng cho Mạc Tử Hi, anh đã chuẩn bị tinh thần từ biệt với cậu, hai con người không cùng một thế giới, miễn cưỡng ở bên nhau là chuyện vô cùng mạo hiểm. May mắn như bà Văn chỉ là thiểu số, anh đã được nghe cũng đã nhìn thấy biết bao kết cục nhuốm máu, cũng tựa như bộ phim điện ảnh lần trước. Anh tin Mạc Tử Hi, cũng tin Hàn Thần Dật, nhưng Thẩm Bắc vẫn sợ hãi, anh sợ rằng tương lai nếu thân phận lộ ra sẽ mang lại phiền phức cho Mạc Tử Hi. Vốn cậu quen với một nam sinh đã là phiền phức cho cậu, khi trước Thẩm Bắc nhìn thấy cha của Mạc Tử Hi tức giận gọi cậu về không chỉ một lần, anh biết lý do nhất định là vì mối quan hệ của mình và Mạc Tử Hi.

Ông trời trao cho Thẩm Bắc sinh mệnh thứ hai, anh vốn dĩ nên yên lặng mà sống, không gặp lại đối với mọi người mà nói có lẽ càng tốt đẹp hơn.

Trái tim như bị khoét đi một lỗ hổng, suy nghĩ Thẩm Bắc mờ mịt, nhất thời không biết nên làm gì mới tốt, cho dù nghĩ cái gì cuối cùng cũng liên hệ đến Mạc Tử Hi, tựa như cậu đã chiếm cứ toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể anh, giằng xé đau đớn tựa kim đâm.

"Em thật sự thích Hàn Thần Dật sao?" Thẩm Bắc hỏi Vũ Gia.

Vũ Gia ngân ngấn nước mắt gật đầu, Thẩm Bắc lại nói: "Nếu thật sự không nỡ, vậy em đi tìm cậu ta đi, anh nghĩ cậu ấy sẽ không tổn thương đến em đâu."

Vũ Gia lắc đầu thật mạnh, "Anh Tiểu Bắc, em sợ lắm, nếu như anh ấy ghét bỏ em là một con cá thì sao, nếu anh ấy không cần em nữa, em...em thật sự không biết nên làm sao..." nói rồi cô lại bật khóc.

Thẩm Bắc thở dài, xoa xoa đầu cô, "Nhóc ngốc, nên lúc đầu anh mới nói em cách xa cậu ta ra, bây giờ cũng không cần buồn đến vậy."

Hai người trốn dưới biển, hoàn toàn không biết hai người khác trên bờ đã phát điên rồi, bọn họ tìm huấn luyện viên giỏi nhất của thành phố S để học lặn, hứng thú học tập chưa bao giờ cao như vậy. Trời vừa sáng đã rời giường, luyện tập đến khi mặt trời khuất bóng. Nếu không phải vì thân thể không chịu nổi, hai người chỉ sợ sẽ huấn luyện 24/24. Trải qua khoảng thời gian luyện tập, hai người từ lúc không lặn được mười thước nay đã lên đến hai mươi thước, nhìn thấy bọn họ tiến bộ rõ rệt, huấn luyện viên rất vui mừng, biểu thị trình độ của bọn họ rất tốt rồi, tiếp tục luyện nữa sẽ lên đến yêu cầu của thợ lặn chuyên nghiệp, bọn họ không cần học đến mức đó. Nhưng cả hai vẫn luôn kiên trì, Mạc Tử Hi biết rõ muốn tìm được Thẩm Bắc thì độ sâu như vậy vẫn chưa đủ. Huấn luyện viên hết cách chỉ đành tiếp tục dạy học, đến khi lặn được ba mươi thước, có nói thế nào huấn luyện viên cũng không dạy nữa, nói với bọn họ rằng đó là cực hạn, tiếp tục nữa cơ thể sẽ không chịu nổi.

Mạc Tử Hi và Hàn Thần Dật hết cách không cưỡng cầu thêm được. Sau khi học xong, hai người bọn họ xuống biển mỗi ngày, từ những khu vực khác nhau, vị trí khác nhau, độ sâu khác nhau, thế nhưng ngoài việc nhìn thấy những loại cá kì quái, không thấy được một thân ảnh người cá nào.

Thật ra trong lòng cả hai đều rõ, nếu chỉ tùy tiện lặn xuống đã có thể nhìn thấy người cá, vậy thì tộc người ta đã sớm bị diệt vong rồi. Thế nhưng bọn họ không cam tâm, tìm kiếm gần một tháng trời nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Sắp đến thời gian đăng kí đại học, Thẩm Bắc và Mạc Tử Hi vào cùng một trường, Hàn Thần Dật thi vào trường ở thành phố Y. Mấy ngày này, cuối cùng cả hai cũng không xuống biển nữa, cả ngày ngồi ở quán bar đến tận nửa đêm.

Vương Uyển Tuệ sinh cho Mạc Nghị một đứa con trai, Mạc Nghị gọi điện mấy lần bảo Mạc Tử Hi về nhà cậu đều mặc kệ, hiện giờ cậu không có tâm trạng để ý đôi mẹ con kia.

Cách ngày nhập học hai tuần, Mạc Tử Hi lại một mình xuống biển, vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Bắc như cũ, lại nhìn thấy vỏ sò giống lần trước Thẩm Bắc tặng cậu. Mạc Tử Hi cẩn thận cầm trong tay xem xét, nhớ đến bộ dáng Thẩm Bắc dưới biển bơi qua bơi lại tìm vỏ sò cho cậu, Mạc Tử Hi đột nhiệt muốn nhìn thử dáng vẻ người cá của anh, vẩy cá có màu xanh nhạt, vậy đuôi của anh hẳn cũng là màu đó, dáng vẻ Thẩm Bắc đung đưa đuôi cá dạo chơi dưới biển nhất định vô cùng mê người.

Nghĩ đến đây, cậu lại tìm đến nhà bà Văn, nói: "Nhờ bà chuyển lời với Thẩm Bắc, tối thứ sáu tuần này con sẽ ở quán bar "Thính Hải" chờ cậu ấy, có vài lời con muốn tự mình nói với Thẩm Bắc."

Bà Văn nghe xong im lặng đóng cửa lại.

Sau hôm Mạc Tử Hi đến, cuối cùng Thẩm Bắc không chịu nổi khát vọng và nhớ nhung nữa, nhân dịp trời tối lén lút lên bờ, anh nghĩ, có thể hít thở chung một bầu không khí với Mạc Tử Hi, cùng nhìn ngắm ánh trăng là tốt rồi.

Tối hôm ấy, bà Văn do dự một lúc lâu, vẫn chuyển lời của Mạc Tử Hi đến Thẩm Bắc, cuối cùng bà nói với anh: "Trên thế giới này, điều bất đắc dĩ nhất là tình yêu, mặc dù nói con người và người cá yêu nhau sẽ đem lại bất hạnh cho con người, nhưng nếu tâm ý của tụi con kiên định, vậy thì không có gì phải sợ hãi cả. Thẩm Bắc, có đôi khi một quyết định sẽ liên quan đến cả đời người, con suy nghĩ cho kĩ, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì hết."

Thẩm Bắc nghe xong cúi đầu im lặng.

Gió đêm gào thét bên bờ biển, thổi qua biết bao câu chuyện cũ, Thẩm Bắc nhớ đến lần đầu gặp Mạc Tử Hi, nhớ đến dáng vẻ cậu ngăn cản mình, nhớ đến mèo nhà cậu, nhớ đến mẹ Thẩm, nhớ đến nụ hôn bất ngờ sau giờ học, và cả lời tỏ tình trong rừng đào...nhớ đến cuối cùng, Thẩm Bắc phát hiện Mạc Tử Hi đã chiếm cứ toàn bộ từng góc nhỏ trong lòng anh, không thể dứt bỏ được nữa.

Thứ sáu, Hàn Thần Dật đã đến trường đăng kí, cậu ta dặn Mạc Tử Hi nếu Thẩm Bắc có đến thì nhất định phải báo cho cậu, Mạc Tử Hi gật đầu đáp ứng, trong lòng lại không chắc chắn Thẩm Bắc có đến hay không.

"Thính Hải" là quán bar lần đầu Hàn Thần Dật đưa Thẩm Bắc đến gặp Mạc Tử Hi, cách bờ biển không xa, trang trí khiêm tốn nhưng lại đầy tính nghệ thuật, trên cửa gỗ lớn chỉ viết hai chữ nhỏ nhắn: Thính Hải. Ánh đèn trong bar mờ tối, không có sàn nhảy, mọi người đều ngồi ở chỗ của mình trò chuyện, trên sân khấu nhỏ có người đang ôm ghi-ta đàn hát.

Thẩm Bắc mặc áo hoodie trùm mũ lên đầu lặng lẽ bước vào, ngồi trong góc tối. Anh không nhịn được muốn gặp Mạc Tử Hi cho nên cuối cùng vẫn đến, Thẩm Bắc định chỉ nhìn một cái thôi rồi đi. Nhìn một lượt xung quanh cũng không nhìn thấy Mạc Tử Hi, anh còn đang kinh ngạc trong lòng, ca sĩ trên sâu khấu đã ngừng hát, nói vào micro: "Tôi có một người bạn muốn bày tỏ với người trong lòng, bài hát tiếp theo để cậu ấy lên hát đi, chỉ là không biết người trong lòng cậu ấy có đang ở đây hay không.

Ca sĩ vừa nói xong không khí trong quán bar đã nóng hơn hẳn, mọi người bắt đầu hò hét cổ vũ, tim Thẩm Bắc chợt thót lên, vươn tay kéo sụp mũ xuống che đi nửa gương mặt.

Lúc Mạc Tử Hi bước lên sân khấu, ánh mắt của Thẩm Bắc đã không thể dời đi nữa, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Mạc Tử Hi dưới ánh đèn, bóng đèn trên cao hắt xuống ánh sáng chập choạng trên gương mặt cậu, khiến cả người Mạc Tử Hi càng thêm thâm tình mị hoặc, cậu cúi đầu điều chỉnh ghi-ta, cất giọng hát lên một bài ca cũ:

"...Cho dù em đến từ đáy vực sâu

Cho dù trên người em là vảy cá

Tình yêu có thể vượt qua hết thảy..."

Âm thanh của Mạc Tử Hi trầm thấp, khàn khàn kiềm nén, xuyên qua những người ngồi nơi đây rơi vào tai Thẩm Bắc. Ánh mắt anh không chớp nhìn cậu, khe khẽ nắm chặt ly rượu trong tay.

"...Chỉ cần có em bên cạnh,

Những lời đồn đại vô căn cứ,

Anh sẽ chẳng để vào mắt đâu,

Xin em đừng vội vàng như thế,

Xoay người chìm vào biển cả phẳng lặng..."

Thẩm Bắc không biết mình khóc khi nào, đến khi anh có thể phản ứng lại, nước mắt đã thấm ướt mặt anh, lần đầu anh nghe Mạc Tử Hi hát, vậy mà lại là bài ca này. Có thể người khác nghe không hiểu, nhưng Thẩm Bắc hiểu, đây là những lời Mạc Tử Hi muốn nói với anh. Thật ra, dù Mạc Tử Hi không nói Thẩm Bắc cũng có thể thấu hiểu, anh biết cậu không để ý đến thân phận của anh, nhưng biết là một chuyện, chính tai nghe được là một chuyện khác. Cậu nắm chặt micro chỉ vì một mình anh mà hát, sao anh có thể không cảm động.

Lau vội nước mắt trên mặt, lúc Thẩm Bắc đứng lên định rời khỏi, đột nhiên Mạc Tử Hi cũng nhìn về phía anh. Tầm mắt của hai người chạm nhau trong không trung, trái tim Thẩm Bắc siết chặt rồi mạnh mẽ đập điên cuồng, anh tránh né cậu, thoát khỏi tầm mắt của Mạc Tử Hi xoay người chạy ra ngoài.

Mạc Tử Hi vứt micro đi hai ba bước nhảy xuống sân khấu đuổi theo Thẩm Bắc, kéo anh ôm vào lòng. Người xung quanh thấy cảnh này đều vỗ tay khen ngợi, bầu không khí nóng lên một lần nữa. Thẩm Bắc bị Mạc Tử Hi ôm lấy, vươn tay muốn đẩy cậu ra, Mạc Tử Hi lại nhất quyết không buông tay, anh vừa ngẩng lên nhìn cậu, giây tiếp theo Mạc Tử Hi bèn hôn xuống.

Gương mặt của Thẩm Bắc được mũ che đi, nhưng nhìn thân hình có thể biết được là con trai, cũng may khách đến quán bar dường như đều có độ tiếp nhận rất cao, không có chút kinh ngạc nào, chỉ tràn ngập lời chúc phúc đến từ tiếng vỗ tay và tiếng hét chói tai.

Thẩm Bắc bị chặn miệng, bên tai là âm thanh ồn ào, tâm tình khẩn trương cũng chậm rãi bình tĩnh lại, trái tim được lấp đầy, cả thế giới chỉ còn lại người trước mặt. Nước mắt mất khống chế rơi xuống, Thẩm Bắc lại bắt đầu ghét bản thân mình rồi, quá dễ khóc, thật khác người.

Mạc Tử Hi nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của anh, trăn trở nói bên tai anh: "Đừng trốn tránh anh nữa."

Thẩm Bắc tựa đầu vào lồng ngực Mạc Tử Hi cọ cọ, cái gật đầu khẽ khàng đến mức không cảm nhận được. Ôm lấy eo Mạc Tử Hi, cuối cùng anh vẫn không thể chống lại nội tâm của mình, dày vò bao nhiêu ngày rốt cuộc cũng được cứu vớt.
Bình Luận (0)
Comment