Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 58

“Còn bây giờ,” Phong Thiên Nhai tiến lên vài bước, nhìn hai kẻ trong sân đấu. “Nén chuyện khác lại một lúc trước đã, sắp phân thắng bại rồi.”

Phong Thiên Nhai nhìn vào sân, chợt ngoái đầu lại, quả nhiên thấy ám khí của Lưu Ly Dạ lại xuất hiện trên tay. Phong Thiên Nhai chả cần trông theo tầm mắt gã, cũng biết gã đang chăm chú vào Phong Đô.

“Này.”

Lưu Ly Dạ dời mắt, đề phòng nhìn Phong Thiên Nhai. “Mỹ nhân, còn xen vào nữa sẽ không kịp mất.”

Phong Thiên Nhai: “Thế không xen vào nghĩa là ngấm ngầm bắn lén à?”

Lưu Ly Dạ cười khà, đứng thẳng người, ôm tay phải thong dong nói: “Nàng hợp với sở thích của tiểu gia, tiểu gia nể mặt đấy.” Gã nhìn hai người đang quấn vào nhau trong sân đấu. Đao, ngày càng nhanh. Công thủ không kịp chớp mắt, đôi mắt của Phong Đô đỏ thẫm điên cuồng, còn trên trán của Đao thủ lại rịn một lớp mồ hôi mỏng. “Mỹ nhân, không ngoài mười chiêu nữa, Thiền Nhạc tất bại. Khi ấy vụ cược của trung nguyên và phiên cương đã ngả ngũ. Lúc đó cứu ai, giết ai, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, thế nào?”

Phong Thiên Nhai cười đáp: “Không được.”

Lưu Ly Dạ dữ tợn: “Lại cứ phải ngăn cản chuyện của tiểu gia!”

Phong Thiên Nhai ngoái đầu nhìn gã.

Lưu Ly Dạ: “Mỹ nhân, nếu nàng thực sự không biết điều như thế, tiểu gia cũng sẽ không nể mặt nữa.” Vừa nói, tay gã vừa búng một cái, Lưu Ly phiến màu đen trong tay xoay một vòng. Phong Thiên Nhai nhìn các đốt ngón tay mảnh khảnh của gã, nói: “Hành tẩu giang hồ, hẳn trên người sẽ có thứ phòng thân lúc cần kíp nhỉ?”

Lưu Ly Dạ: “Nàng định làm gì?”

Phong Thiên Nhai nhìn gã, đáp: “Mượn xem nào.”

Lưu Ly Dạ trợn mắt nhìn nàng ra chiều khó hiểu, bụng bảo dạ cô nàng này chắc không phải não có vấn đề chứ? Ánh mắt Phong Thiên Nhai thẳng thắn vô tư, nàng tiến lên trước mấy bước, Lưu Ly Dạ vô thức lùi ra sau, nhưng lại bị Phong Thiên Nhai kéo đai lưng.

Động tác của cô bé này chẳng mang chút tàn ác nào, khiến Lưu Ly Dạ ngẩn ra, nhất thời lại quên phản kháng. Gã cao hơn Phong Thiên Nhai nhiều, Phong Thiên Nhai kéo đai lưng gã, khiến gã phải khom người xuống. Nàng kề sát vào tai gã, thì thầm:

“Từ đây đi đến chân núi, sẽ thấy một con sông. Men theo bờ sông lên thượng lưu, sẽ tìm thấy ta ở đấy.”

Lưu Ly Dạ: “Rốt cuộc nàng muốn nói gì!?”

Phong Thiên Nhai lùi lại một bước, đưa lưng về phía gã, Lưu Ly Dạ chợt cảm thấy viên đạn khói giấu trong ngực áo biến mất rồi.

“—–!?”

Gã lật tay định đánh lại!

Phong Thiên Nhai nghiêng đầu, khóe mắt liếc gã. Lưu Ly Dạ chỉ thấy khóe môi tinh tế của nàng.

Phong Thiên Nhai chỉ nói đúng một câu —–

“Người cứu ngươi vẫn chưa chết.”

“Cái —–“

Cùng lúc ấy, trận đấu trong sân cũng đã có kết quả. Không thấy vết thương trên người Thiền Nhạc, nhưng dưới đất đã ướt đẫm mảng máu tanh nồng. Áo đen khó trông thấy chỗ bị thương, chỉ có vài đôi mắt sắc mới nhìn ra cánh tay gã đã không chống đỡ nổi nữa.

Mà Phong Đô, đương nhiên cũng biết.

Từ lúc bắt đầu, Hoàng Tuyền đã liên tục nhắm vào vai. Sau vài đao, cánh tay cầm đao của Thiền Nhạc đã run nhẹ. Sức lực như thế, gã đã dần không chống đỡ nổi.

Lại thêm một đao bổ xuống, Thiền Nhạc sẩy chân, một thoáng đấy gã đã biết không ổn, ngước mắt lên nhìn, Hoàng Tuyền quả nhiên đã ép đến! Phong Đô nhếch khóe môi sắc sảo, tay chợt đổi thức đao, phút chốc, lưỡi đao Hoàng Tuyền đã kề bên cổ Thiền Nhạc.

Bình nguyên Yên Vũ lắng xuống trong giây lát —– Sau đó tất cả trở nên sôi trào!

“Thắng rồi thắng rồi, trung nguyên thắng rồi!”

“Hảo đao pháp! Diễm lâu chủ đúng là hảo đao pháp!”

“Thắng đẹp lắm!! Dân chúng thành Bắc được cứu rồi —–!”

“—–“

Có lẽ đã tồn tại một khoảnh khắc ấy, cả giang hồ đều quên thân phận của Phong Đô —– Thân phận vĩnh viễn sẽ không được giang hồ đón nhận, tay sai của vương triều.

Diễm lâu, hoặc nên gọi nó bằng cái tên vốn có —– Cẩm Tư lâu. Từ bấy đã đứng giữa ranh giới của giang hồ và triều đình. Giang hồ không muốn đón nhận nó, triều đình cũng không muốn thừa nhận nó. Mọi người chỉ cho rằng nó là một tổ chức —– Một tổ chức làm việc cho triều đình, một tổ chức hành tẩu giang hồ. Một tổ chức giết người không chớp mắt, một tổ chức giết người không phạm pháp. Có lẽ sau ngày hôm nay, sẽ thêm một điều —–

Một tổ chức có chủ nhân là kẻ sở hữu tuyệt kỹ đao pháp lợi hại nhất thiên hạ.

Con người đều kính sợ kẻ mạnh, nhất là giang hồ. Ấy là nơi thoải mái đền ân báo thù, là nơi chú trọng thế lực nhất. Diễm lâu tàn nhẫn ư, đúng thế; cuồng sát ư, không sai. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, chẳng ai bận tâm đến điều này.

Sự bá đạo của Phong Đô, sự cường thế của Hoàng Tuyền, đã chắn hết mọi lời ong tiếng ve.

Quan khách kích động, vô cùng ầm ĩ. Vậy mà hai người trong sân đấu lại chẳng mảy may mất tập trung. Đao của Phong Đô kê ngay cổ Thiền Nhạc, cắt thành một vệt máu thật nhạt. Gã đang cười khẽ, vì trận chiến này tiêu hao quá nhiều chân khí, nên nụ cười của gã trông có vẻ dữ tợn.

Sắc mặt Thiền Nhạc tái xanh, ánh mắt nặng trĩu.

“Ta thua rồi.” Lời buông trầm thấp, tiếng thở mệt nhoài.

Phong Đô: “Đến cuối cùng, ngươi cũng không rút đao ra.”

Thiền Nhạc im lặng.

Phong Đô cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ ta bây giờ có tâm trạng thế nào?” Gã hơi chúi về phía trước, tay cầm đao vẫn giữ nguyên vị trí. Phong Đô đến trước mặt Thiền Nhạc, đứng rất gần gã.

“Nếu ngươi nghĩ, ta sẽ vì ngươi đao không rời vỏ mà cảm thấy trận này thắng không anh hùng, vậy thì sai rồi. Là kẻ tập võ, thứ sở cầu là võ đạo cuối cùng, chứng minh chân lý khi dùng đao, nên ta cũng đoán được đại khái lý do ngươi bế đao.”

Thiền Nhạc: “…”

“Nhưng —–” Phong Đô chuyển đề tài, cười hắt ra như điên dại. “Ta không phải kẻ tập võ, mà là sát thủ… Trong mắt sát thủ chỉ có hai loại người, sống, và chết.” Đao của gã khẽ đâm vào, vệt máu kia ngày càng rõ.

“Ngay lúc này, đao của ta có thể cảm nhận được mạch của ngươi, Đao thủ.”

Biết mạng mình chẳng còn lại được bao lâu, nhưng Thiền Nhạc vẫn bình tĩnh thản nhiên như thế.

“Đao giả không nghĩ thế, cậu quá lo rồi.”

“Khà.” Phong Đô cười gằn, “Không luận đúng sai trong đao. Ngươi thua, thế thôi.”

Thiền Nhạc: “… Ừ.”

Phong Đô lật tay cầm chặt đao, đáy mắt lạnh băng. Gã khẽ nói: “Để ta xem xem, máu của ngươi, có thể chứng minh cho đạo của ngươi không?”

Thiền Nhạc nhắm mắt, lặng lẽ đón chờ cái chết.

Phong Đô mở đường, Hoàng Tuyền tống tiễn.

Lời vừa dứt, đao trong tay Phong Đô bừng nở, nhưng nháy mắt đã hướng ra ngoài —–! Mũi đao bổ một viên đạn màu xám ra làm hai, thoắt cái, sương mù tràn ngập cả sân đấu!

“Ồ —–!?” Phong Đô híp mắt lại, bản năng của sát thủ khiến gã lập tức đưa tay ra tóm đối thủ ngay trước mặt mình. Tay chưa chạm đến, kiếm phong ác liệt bên sườn phải đã tới gần, Phong Đô không dám xem thường, đưa đao về thủ!

“Keng —–!” Một tiếng chói tai, là sự dò xét đầu tiên khi giao chiến. Phong Đô vừa trải qua một trận ác chiến, chân khí tiêu hao quá nhiều, ra một đao này, gã chợt cảm thấy hổ khẩu* tê rần.

[*Phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ.]

Kiếm quá bá đạo… Phong Đô sẩy chân, đối phương không giảm lực, lại ra một chiêu kiếm khí! Phong Đô chẳng còn cách nào khác, đành phải mượn lực lùi ra khỏi tầm chiến.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, đại hán cao lớn trong màn sương đã được kẻ nọ kéo sang.

Phong Đô cười lạnh một tiếng, Hoàng Tuyền lại xuất thủ lần nữa.

Kẻ nọ có vẻ không muốn dằng dai, ra một hư chiêu, kéo Thiền Nhạc rồi xoay người đi! Tích tắc ấy, Phong Đô trông thấy một dáng hình mảnh mai, gã hơi khựng lại, đến lúc hoàn hồn đã không đuổi kịp nữa.

Sương khói chầm chậm tản đi, mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, giữa mảng ồn ào, Phong Đô đứng một mình trong sàn đấu, nhìn về phía rừng cây thấp, sắc mặt âm trầm lắm thay.

“Tiểu cô nương, lại dám một mình quay lại…” Gã trầm giọng, cười khẽ thành tiếng.

•••

Giữa rừng, Phong Thiên Nhai kéo Thiền Nhạc lao đi thật nhanh, ngoặt trái rẽ phải, một khắc đồng hồ sau mới dừng lại.

“Ủ ôi, mệt thật.” Phong Thiên Nhai xoa vai, than thở. Sau lưng không có tiếng động, Phong Thiên Nhai xoay người lại, thấy Thiền Nhạc đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm thanh kiếm của mình.

Phong Thiên Nhai bước tới trước mặt gã, nhìn gã từ dưới lên trên.

“Sao vậy?”

Thiền Nhạc ngước mắt lên, giọng run thật khẽ.

“Cô nương, thanh kiếm này… thanh kiếm này làm sao cô có được?”

Phong Thiên Nhai giơ tay, đưa kiếm tới trước mặt Thiền Nhạc, “Ông nói cái này à, là kiếm của ta.”

Thanh kiếm trong tay nàng không bắt mắt, lưỡi kiếm rất mỏng lại mềm mại, cầm trong tay tựa như còn sống, bật tới bật lui.

Thiền Nhạc hơi kích động, gã khom người, hỏi Phong Thiên Nhai: “Thanh kiếm này có phải tên là Quan Âm?”

“Ấy?” Phong Thiên Nhai lấy làm lạ nhìn gã, “Sao ông biết?”

Thiền Nhạc sấn tới một bước, nắm chặt vai nàng. “Chủ nhân thanh kiếm đâu, chủ nhân của thanh kiếm này đang ở đâu?! Phong Vấn Thiên đâu!?”

Phong Thiên Nhai thét to: “Ông quen sư phụ á!”

Thiền Nhạc: “Cô là đồ đệ của Phong Vấn Thiên… Còn hắn, hắn đang ở đâu?”

Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Chết rồi.”

Một lời kinh hoàng, Phong Thiên Nhai trợn tròn mắt nhìn gã đàn ông cao lớn vạm vỡ trước mặt đột ngột đổ xuống.

“Ê này này!” Phong Thiên Nhai vội vàng bước tới ngó thử.

Trước đó Thiền Nhạc đã bị thương, vừa nãy còn đấu với Phong Đô, sớm đã tới cực hạn. Lời của Phong Thiên Nhai đã trở thành cọng rơm cuối cùng, đánh ngất gã Đao thủ đội trời đạp đất này trong cơn ngẩn ngơ.

“Chết thật.” Phong Thiên Nhai ngó sơ qua, phát hiện không có vết thương trí mạng, mới an tâm hơn. Nàng vén áo, giắt kiếm quanh eo, sau đó vác Thiền Nhạc lên.

“Ầy, cao thế…” Phong Thiên Nhai nhấc eo Thiền Nhạc, chân gã hãy còn kéo lê dưới đất. “Khụ, chẳng như lãng nhân khờ kia gì cả.” Nàng cười cười, đi vào sâu trong rừng.

Khoảng nửa canh giờ sau, Phong Thiên Nhai đến nơi hẹn với Lưu Ly Dạ.

Lưu Ly Dạ đã đợi tới hết kiên nhẫn bên sông, thấy Phong Thiên Nhai thì xoạc chân xông đến. “Lời nàng nói ban nãy là sao! Biết ai đã cứu ta à? Yến tử giờ đang ở đâu!?”

Phong Thiên Nhai nhắm mắt lại, thở dài một hơi. “Ngươi có thể từ từ không, không thấy ta đang vác một người à?” Lưu Ly Dạ nhìn gã đàn ông trên vai nàng. “Rốt cuộc cũng cứu gã về.” Gã xắn tay áo, khoanh tay nhìn Phong Thiên Nhai. “Mỹ nhân, ta hơi không hiểu nàng rồi. Đã nghĩ cho trung nguyên, sao còn cứu Thiền Nhạc? Để Phong Đô một đao chém chết chẳng hay hơn à?”

Phong Thiên Nhai: “…”

Nàng vỗ đại hán trên người, chẳng thèm nhìn Lưu Ly Dạ một cái.

“Ta đương nhiên có lý do để cứu ông ta. Còn về trận chiến khi nãy… Vị Đao thủ này đến tận phút cuối cũng không rút đao.”

“Ha.” Lưu Ly Dạ cười một tiếng, nói: “Ngây thơ thật.”

Phong Thiên Nhai im lặng, nàng không khẳng định cũng chẳng phủ nhận. Lưu Ly Dạ bảo: “Nếu trận này gã chiến với người khác, có lẽ gã vẫn chống đỡ nổi. Nhưng trận này đấu Phong Đô, dù cả hai bên đều dốc hết sức lực, gã cũng chưa dám khẳng định mình sẽ thắng chắc. Không dùng đao… Hừ, không chết đã là may mắn lắm rồi.”

Phong Thiên Nhai ngước mắt nhìn gã, tay nhẹ nhàng chỉ vào đầu Thiền Nhạc. Đầu tóc Đao thủ rối bù khô hỏng, trắng xám một mảng.

“Người này, mới đáng cứu.”

Lưu Ly Dạ: “…”

Phong Thiên Nhai xoay người, “Đi thôi, chỗ này cũng không an toàn, lát nữa chỉ sợ Phong Đô tìm tới.”

Lưu Ly Dạ đi theo nàng, hỏi: “Mỹ nhân, khi nãy bảo mình còn biết một lãng khách khác, là Yến tử nhỉ?”

“Yến tử?” Phong Thiên Nhai cười cười, “Ngươi gọi chàng là Yến tử à?”

Lưu Ly Dạ nhớ lại chuyện cũ, mặt mày nhẹ nhõm. “Nếu không thì sao?”

Phong Thiên Nhai vừa đi vừa tán gẫu, bảo: “Ngươi quen chàng bao lâu rồi?”

Lưu Ly Dạ: “Không rõ nữa, chắc cũng hai mươi mấy năm rồi.”

“Úi chà, lâu thế.” Phong Thiên Nhai nhăn mặt, nói: “Còn lớn hơn tuổi ta.” Nàng ngoái đầu nhìn Lưu Ly Dạ, dò hỏi: “Hai người là bạn?”

Lưu Ly Dạ khẽ cười, nhướng mày nhìn nàng, “Mỹ nhân, hỏi đáp một phía không vui đâu. Kể về mình đi, nàng làm sao quen Yến tử?”

Phong Thiên Nhai kiêu hãnh hừ một tiếng, “Ta là ân nhân cứu mạng chàng đấy!”

“Ha, tiểu gia biết ngay mà!”

Phong Thiên Nhai: “…”

Lưu Ly Dạ cười to, mắt híp cả lại. “Có thân thủ thế kia, lại có cái tật thích lo chuyện bao đồng thế kia. Ngoài người cứu mạng, thực sự không nghĩ ra lýdo gì khiến hai người quen nhau.”

Phong Thiên Nhai bĩu môi: “Ta không nên quen chàng à?”

Lưu Ly Dạ lắc đầu: “Chẳng có gì gọi là nên hay không cả, cả hai chỉ không phải cùng một loại người thôi.”

Phong Thiên Nhai lườm gã một cái, thầm nhủ bọn ta không những quen nhau, mà còn thành thân rồi ấy!

Đi được một chốc, Lưu Ly Dạ chần chừ hỏi: “Yến tử… Giờ hắn sao rồi?”

Phong Thiên Nhai: “Ngươi muốn hỏi mảng nào?”

Lưu Ly Dạ: “Lúc hắn cứu ta, ta đã hôn mê, không rõ tình hình của hắn… Nhưng với thủ, thủ đoạn của Phong Đô…” Gã nghĩ đến Diễm lâu chủ tàn nhẫn kia, mày nhíu chặt lại. “Dù Yến tử có thoát được, tình hình cũng chẳng lấy gì làm khả quan.”

Phong Thiên Nhai nhếch mép, “Ờ, đoán đúng rồi.”

Lưu Ly Dạ trầm giọng: “Hắn sao rồi?”

Phong Thiên Nhai ngẫm nghĩ, đáp: “Ừm thì… thiếu mất cái cánh.”

Lưu Ly Dạ: “…” Phong Thiên Nhai nói như đùa, gã lại thoắt cái đã hiểu ý nàng. “Hắn mất một tay?”

Phong Thiên Nhai gật đầu.

Lưu Ly Dạ lặng im không nói.

Trầm mặc hồi lâu, Phong Thiên Nhai lén đưa mắt nhìn Lưu Ly Dạ, người đằng sau mặt mày u ám, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Sắp tới rồi, ngươi đang nghĩ gì thế?”

Lưu Ly Dạ: “Chẳng có gì.” Phong Thiên Nhai cười lạnh, “Phét lác. Chỉ thiếu nước viết thẳng dòng chữ ‘muốn báo thù’ lên mặt thôi.”

Lưu Ly Dạ: “…”

Phong Thiên Nhai đứng lại bên triền núi, Lưu Ly Dạ đã nhìn thấy một căn nhà nhỏ giữa lưng chừng, gã nhìn chằm chằm vào ngôi nhà bằng gỗ giản dị, Phong Thiên Nhai cũng chẳng đoán ra được gã muốn đi đến hay muốn rời khỏi. Nàng hếch cằm, nói với Lưu Ly Dạ: “Yến Cô Minh đang ở trong ấy, đi thăm chàng đi.”

Lưu Ly Dạ nhìn nàng: “Nàng không đi cùng?”

Phong Thiên Nhai nhấc nhấc vai, “Đi xử lý cái này trước.” Dứt lời bèn đi sang sườn núi đối diện, được vài bước chợt ngoái đầu bảo: “Đúng rồi, trong nhà có một ông già giữ cửa.” Phong Thiên Nhai híp mắt, ra chiều nguy hiểm nhìn Lưu Ly Dạ, cảnh cáo: “Dù ông ta có nói gì, ngươi ngoan ngoãn lắng nghe cho ta, nếu dám ra tay, ta giết đấy.”

Lưu Ly Dạ: “Hả?”

“Nhớ đấy.”

Phong Thiên Nhai cảnh cáo xong, không nhìn gã nữa, xoay người rời khỏi.

Bình Luận (0)
Comment