Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 6

Hắn không biết nàng đã rời đi khi nào, cứ im hơi lặng tiếng mà biến mất.

Yến Cô Minh nhón vài quả trái cây trong giỏ ra ăn. Hắn cho rằng trong mấy ngày nay, mình đã ăn hết số trái cây của cả phần đời còn lại rồi.

Lâu lắm chưa uống rượu nhắm thịt.

Ăn xong, Yến Cô Minh ra vườn chẻ củi, hết cả một buổi sáng. Đến khi chẳng còn củi để chẻ nữa, hắn đi sang chỗ tảng đá sát vách núi, lặng im ngồi đấy.

Gió núi vù vù, mây từng tầng lượn lờ phía xa, trông hệt cảnh tiên.

Nơi này, ngoài tiếng gió ra thì không còn gì khác. Ngay cả chim cũng chẳng bay đến nổi.

Trước đây có Phong Thiên Nhai, Yến Cô Minh chẳng nhận ra nơi này tĩnh lặng đến nhường nào. Nàng vừa rời đi, trên đỉnh Thiên Nhai chỉ còn mỗi hắn, nỗi tịch mịch đổ xô mà đến.

Phong Thiên Nhai đã sống ở đây bao lâu rồi, Yến Cô Minh nghĩ thầm, chỉ có mỗi nàng ấy thôi sao. Một thiếu nữ đương độ xuân thì, sao lại phải sống ở cái nơi vắng vẻ neo người như thế.

Hắn nhìn nóc nhà, đứng dậy, lại đạp vại nước leo lên. Lần này nhanh hơn lần trước nhiều.

Cuộc sống không tay, Yến Cô Minh đã dần quen với nó.

Hắn ngả lưng xuống chỗ mà Phong Thiên Nhai thường nằm. Ngày nào Phong Thiên Nhai cũng nằm ở đây, để ngắm cái gì ấy nhỉ.

Không mây, cũng chẳng thấy mặt trời, trên đầu Yến Cô Minh là một mảng trời không-gì-cả.

Ngắm một lúc lâu, Yến Cô Minh như bị ảo giác, rằng mình đang lơ lửng giữa trời xanh.

Tuy đây là lần đầu tiên hắn nằm trên này, nhưng cảm giác ấy rất quen thuộc.

Đường đời nhấp nhô vô hạn, trời đất hờ hững lắm thay.

Yến Cô Minh ngồi dậy, gió lùa vạt áo, tay áo phải trống rỗng, phất phơ.

Hắn chuyển chỗ củi vừa chẻ xong vào lán đựng đồ lặt vặt sau nhà, khúc nào khúc nấy đều được hắn dùng chân đẩy.

Quá nhiều rồi, hắn đành phải chuyển chỗ còn thừa vào góc lán. Lúc chuyển tầm mắt, Yến Cô Minh như thấy một vật gì đó được chôn trong góc.

Hắn bước đến, dùng cổ tay bới đất, một cái rương cũ ló ra.

Rương không khóa, Yến Cô Minh bật nắp.

Bên trong toàn là sách.

Phong Thiên Nhai thích đọc sách?

Yến Cô Minh không biết chữ, hắn cũng chẳng thích thú gì với sách, nhưng đúng là bây giờ quá rỗi rãi, hắn đưa tay gẩy một quyển ra.

Trong sách chi chít nào là chữ, hình như là lời chú giải.

Lật sang trang, hình một người vung trường kích được vẽ giản lược.

Yến Cô Minh khựng lại.

Hắn lại lật thêm vài trang nữa, có trang toàn là chữ, có trang được minh họa bằng hình.

Quyển sách này đã cũ lắm rồi, hơi nát, mặt giấy cũng chi chít lỗ, như vừa chạm vào sẽ tan ra ngay.

Nếu Yến Cô Minh nhận được mặt chữ thì sẽ biết tên quyển sách là “Bùi thức kích bộ”, nếu hắn am hiểu đôi chút về võ học cổ xưa thì sẽ biết quyển sách này viết về võ học chân truyền của Bùi Nguyên Sơn – tiền triều hộ quốc tướng quân —– Thanh Thiên trường kích. Và nếu hắn nghiên cứu chuyên sâu về võ học thì sẽ biết những lời chú giải rải rác trong sách rất sâu sắc, rất thấu triệt kích pháp của nhà họ Bùi.

Yến Cô Minh không biết chữ, nhưng hắn có sự nhạy bén riêng của lãng nhân.

Hắn biết quyển sách này không hề tầm thường.

Hắn lại lật một quyển sách khác, cũng chẳng khác gì mấy so với quyển đầu, quyển nào cũng có chữ có hình.

“Là bí tịch võ công…” Yến Cô Minh nhủ thầm nhiều lần.

Hắn không thể dằn sự kích động của mình xuống, hắn không cha không mẹ, cũng chẳng sư phụ bạn bè. Từ nhỏ đã phải lăn lộn giữa đám cặn bã xã hội, dùng mạng mình đổi lấy thủ thuật giết người.

Bây giờ, một rương võ lâm tuyệt học lại bày ra trước mặt hắn! Không cần phải đem mạng đánh đổi, hắn không cần đánh đổi bằng mạng mình!

Yến Cô Minh như say như si, lật hết quyển này đến quyển khác.

Có môn võ nào không cần phải dùng tay không, có môn võ nào không cần phải dùng tay không!?

Trong rương có đến gần trăm quyển bí tịch, Yến Cô Minh chẳng bỏ sót quyển nào. Đao thương côn kích, rìu búa móc xiên, chưởng pháp các loại đều đầy đủ trong rương, chỉ mỗi võ không-cần-tay là chẳng thấy.

Từ trưa đến tối, đến tận khi chẳng thể nhìn rõ tranh trong sách nữa, hắn vẫn chưa tìm thấy.

Đặt quyển sách cuối cùng xuống, Yến Cô Minh rũ đầu, mãi mà không ngẩng lên.

“Ha ha…” Hắn khẽ cười.

“Ta là phế nhân ư… Ta là phế nhân rồi ư…”

Tiếng cười gằn hòa cùng gió đêm lạnh lẽo, vương vất mãi trên đỉnh Thiên Nhai.

Ngồi lẫn giữa bóng đêm, Yến Cô Minh đặt lần lượt từng quyển sách vào rương.

Bắt đầu từ ngày ấy, Yến Cô Minh cứ như người mất hồn, lúc nào cũng yên vị trên tảng đá sát vách núi, ngắm biển mây cuồn cuộn phía xa.

Bảy ngày sau, Phong Thiên Nhai trở về.

Hôm nàng trở về, bầu trời mờ mịt, cuồng phong gào thét, từng tầng mây đen áp sát mặt đất, cứ như ông trời đang ấp ủ một trận mưa to.

Sự xuất hiện của Phong Thiên Nhai chẳng hề có dấu hiệu gì báo trước, cứ như nàng chỉ cần tung người một cú, thoắt cái từ dưới đỉnh Thiên Nhai vọt lên tới nơi.

Nàng xoay người trụ vững, vừa nhìn đã thấy Yến Cô Minh ngồi trên tảng đá đằng kia.

“Ối chao, xác sống à.”

Yến Cô Minh khom lưng, không nhìn Phong Thiên Nhai.

“Sao thế này, mới xa nhau mấy ngày, vậy mà thoạt nhìn lại già hơn nhiều.”

Yến Cô Minh im lặng.

Bấy giờ, một giọt mưa rơi xuống, đáp ngay trên tảng đá của đỉnh Thiên Nhai. Liền sau đó, mưa càng lúc càng dữ dội, từng giọt mưa to như hạt đậu, lộp độp rơi.

“Trời mưa rồi, yến khờ, chúng ta vào nhà thôi.”

Phong Thiên Nhai xoay người, đi được vài bước mới nhận ra Yến Cô Minh chẳng thèm nhúc nhích.

Nàng ngoái đầu lại, Yến Cô Minh lặng lẽ ngồi giữa màn mưa, tựa như hòa lẫn vào mảng trời u ám.

Phong Thiên Nhai thấy lạ, nàng bước thẳng sang đấy, đưa tay huơ thử trước mặt Yến Cô Minh.

“Yến khờ, sao vậy.”

Yến Cô Minh không đáp.

Phong Thiên Nhai chạm thử vào mặt hắn, lạnh ngắt, trông như tượng.

Yến Cô Minh thấp giọng.

“Ta là phế nhân ư…”

“Hử?”

“Khắp trời đất này không có chốn cho ta dung thân ư…”

Một tia chớp bỗng lóe lên trên bầu trời, tiếng sấm vang vọng khắp núi.

Mưa ngày càng to.

Yến Cô Minh ngẩng đầu, mưa nương theo tóc, chảy xuống thành dòng. Phong Thiên Nhai nhìn hắn, tựa như đang nhìn một con thú khốn khổ cùng đường.

“Ông trời muốn bỡn cợt ta ư… Khi ta kham khổ truy cầu võ học, ông không chỉ đường cho ta, giờ đây ta mất tay đứt gân, ông lại bày ra trước mắt ta vô số bí tịch võ lâm. Ông hận ta lắm à!?”

Hắn nhảy xuống khỏi tảng đá, ngẩng cao đầu dõi mắt về phía chân trời.

“Ông hận ta ư! Hận ta ư —–!?”

Bầu trời lại vang một tiếng sấm. Như chẳng thèm đáp, lại như đã trả lời.

Lúc hắn nhắc đến bí tịch võ lâm, Phong Thiên Nhai đã hiểu mọi chuyện.

“Anh thấy rồi à.”

Yến Cô Minh đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, cơ thể vô cùng rã rời, hắn lảo đảo giữa màn mưa rồi trượt chân, mất tay thì khó mà giữ nổi thăng bằng, ngã xuống đất một cách thảm hại.

Hắn vùng vẫy hồi lâu, vẫn không đứng dậy được.

Phong Thiên Nhai bước đến trước mặt hắn, rũ mắt xuống.

“Yến khờ, anh bảo trời hận mình, hình như tự đánh giá bản thân quá cao rồi.”

Yến Cô Minh vật vã giữa vũng bùn, nhìn cổ tay mềm oặt của mình.

Phong Thiên Nhai chỉ về phía tảng đá bên vách núi.

“Anh thấy tảng đá kia rồi chứ.”

“Sư phụ từng nói với ta, tảng đá ấy đã ở ngay đây, ở ngay trên đỉnh Thiên Nhai này mấy trăm năm nay rồi, nó đã chứng kiến ba triều đại đổi thay. Trong mắt ông trời, anh và tảng đá ấy, cái gì nặng hơn, anh nói đi.”

“Khi con người gặp khó khăn, lúc nào cũng sẽ oán trách trời đất bất công, bọn họ chưa từng nghĩ rằng, thực ra ông trời chẳng thèm để mắt đến họ. Dù anh có gào thét thế nào, oán hận ra sao, cũng chẳng thay đổi được gì.”

Giữa màn mưa dày đặc, Phong Thiên Nhai ngồi xổm xuống cạnh Yến Cô Minh.

“Vậy, anh có từng nghĩ đến việc buông bỏ hận thù chưa.”

Buông bỏ…

Buông bỏ ư…

Cuộc đời lãng nhân, cuộc đời phiêu bạt, không người thân, không bằng hữu, chịu đủ ánh mắt lạnh lùng và khinh thường của người đời. Cuộc đời chỉ dừng chân nơi hoang vu hẻo lánh, miếu nát thê lương, bữa đói bữa no. Chẳng có gì cả…

Ngoài danh dự và hận thù.

Thứ giúp lãng nhân có thể sống tiếp, chỉ có danh dự và hận thù!

Buông bỏ rồi, còn lại gì!?

Chẳng biết Yến Cô Minh lấy sức lực từ đâu, chống người lảo đảo đứng dậy.

Nam nhân thét dài giữa màn mưa gió.

“Lãng nhân không thể buông, không thể bỏ —–!”

Phong Thiên Nhai ngẩng đầu lên, dõi theo thân hình cao to của Yến Cô Minh, khẽ cười:

“Không tệ.”

Bộp một tiếng, Phong Thiên Nhai ném một bọc đồ xuống đất.

Yến Cô Minh cúi đầu.

Phong Thiên Nhai tựa người vào tảng đá.

“Mở ra xem.”

Yến Cô Minh chậm chạp tiến đến, cổ tay quặp lấy nút buộc.

Lúc nhấc bọc lên, trọng lượng của nó ghị cả người hắn xuống.

Yến Cô Minh khựng lại, sức nặng này…

Hắn đặt bọc xuống đất, cổ tay chạm vào vật nằm bên trong, cảm giác lạnh lẽo cưng cứng khiến Yến Cô Minh kích động hẳn.

Ngoài bọc thắt một nút buộc chặt, hắn dỡ không được bèn quỳ thẳng xuống đất lấy khuỷu tay giữ chặt rồi dùng răng nhay. Giữa trận mưa to, cả người lầy lội, nhếch nhác vô cùng, song hắn chẳng thể chờ thêm một khắc nào nữa.

Tựa như dã thú đói khát nhìn thấy thức ăn, cá sắp chết khô lại về với sông suối.

Phong Thiên Nhai bật cười ha hả giữa đất trời nổi gió trút mưa.

Cuối cùng, Yến Cô Minh đã mở được bọc.

Một chiếc bao cổ tay lạ lùng, lặng lẽ nằm bên trong. Bao cổ tay rất dài, ước chừng lên đến tận khuỷu tay, ở giữa có một cái rãnh.

Yến Cô Minh thấy một thanh trường chủy khảm vào cái rãnh ấy.

Hắn ngơ ngẩn ngắm bộ vũ khí này, chỉ cần một ánh mắt, hắn đã biết bản thân phải sử dụng nó như thế nào.

Yến Cô Minh ngoái đầu lại nhìn Phong Thiên Nhai đang tựa người vào tảng đá, khoanh tay nhìn hắn, cười.

“Sao nào yến khờ? Có muốn bái ta làm sư phụ không, để ta dạy anh cách sử dụng tụ kiếm*.”

[*Tụ [袖] là tay áo, cho nên mình nghĩ tụ kiếm là kiếm giấu trong tay áo.]
Bình Luận (0)
Comment