Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 77

Yến Cô Minh mở một vò ra mặc sức uống, chẳng nói năng gì.

Phong Thiên Nhai ngồi một góc, ngẩng đầu nhìn Yến Cô Minh, hỏi: “Thuốc của Lung Ngọc, chàng mang theo đầy đủ chứ?”

Yến Cô Minh: “Ừ.”

“Vậy thì tốt.”

Yến Cô Minh nốc một ngụm đầy, ngước mắt nhìn Phong Thiên Nhai. Phong Thiên Nhai chớp chớp mắt, “Sao thế?”

Yến Cô Minh: “Em định để ta ở lại đó ba tháng à?”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Ừ, ai biết chàng lại không nghe lời như vậy.”

Yến Cô Minh cau mày.

Phong Thiên Nhai: “Mà sao thế?”

Yến Cô Minh: “Em không lo chút nào à?”

Phong Thiên Nhai: “Lo cái gì?”

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai đăm chiêu, hỏi: “Cái ‘lo’ mà chàng bảo là ta lo cho mình, hay lo cho chàng? Nếu hỏi ta có lo cho mình không, thì ta rất tự tin sẽ bảo vệ được Diệp Hoài Sơn. Còn lo cho chàng ấy à…” Phong Thiên Nhai nhướng mi, “Chàng có Lung Ngọc chăm sóc, ta lo làm gì.”

“…” Yến Cô Minh nghẹn lời nhìn nàng, hồi lâu mới cúi đầu cười ha hả. Giọng hắn trầm lắng dịu êm, cười nghe rất hay. Hắn vừa cười Phong Thiên Nhai đã cười theo.

Yến Cô Minh lườm nàng một cái, “Em cười cái gì?”

Phong Thiên Nhai: “Sao chứ, chỉ mình chàng được cười còn ta thì không à?”

Yến Cô Minh đưa tay vẫy nàng. “Bé con, đến đây.”

Phong Thiên Nhai nhảy sang bên Yến Cô Minh, lãng nhân huơ tay ôm lấy Phong Thiên Nhai, để nàng đối mặt với mình. Phong Thiên Nhai đưa tay vịn vai hắn, cười khì, đong đưa chân không chạm đất.

“Ha.” Yến Cô Minh cười khẽ, vương vấn hương rượu. Vết thương trên mặt hắn đã gần lành hẳn, tuy để lại sẹo bắt mắt, nhưng lúc cười vẫn hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Phong Thiên Nhai chồm đầu tới trước, cụng thẳng vài cái vào đầu Yến Cô Minh. Lãng nhân không nhúc nhích.

Phong Thiên Nhai: “Sao lại nâng sư phụ lên cao thế này?”

Yến Cô Minh lười nhác nhìn nàng, hỏi: “Sao hôm nay lại dậy muộn thế?”

Phong Thiên Nhai lèm bèm, “Gì chứ, chàng dậy trễ được, ta thì không à?”

Yến Cô Minh: “Phủ tướng quân ở sướng lắm nhỉ?”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Đúng là sướng thật.”

Yến Cô Minh: “…”

“Ha, trêu chàng thôi.” Phong Thiên Nhai cười ha hả, “Cái mặt kia là như nào đấy.”

“…”

“Lãng nhân bẩn tính.”

“…”

Phong Thiên Nhai: “Thôi, cho sư phụ xuống nào, chàng thay thuốc chưa vậy?”

Yến Cô Minh đặt Phong Thiên Nhai xuống đất, “Chưa.” Phong Thiên Nhai nắm tay kéo hắn về phòng, “Đi, sư phụ thay thuốc cho chàng.”

Vào phòng, Phong Thiên Nhai ấn Yến Cô Minh lên giường, xoay đi lấy thuốc. Ngoảnh lại, Yến Cô Minh đã cởi áo, cơ thể rắn chắc của lãng nhân chằng chịt vết sẹo. Phong Thiên Nhai đến bên giường, gột sạch thuốc hôm qua rồi mới đắp thuốc mới vào.

Thuốc trị thương đen đặc, mùi gay mũi. Nước thuốc thấm vào người lãng nhân qua vết thương, Phong Thiên Nhai nhăn mũi nhìn Yến Cô Minh. “Đau không thế?”

Yến Cô Minh chẳng giật cơ mặt, chỉ lặng im nhìn Phong Thiên Nhai.

“Không đau.”

“Chậc chậc.” Phong Thiên Nhai than thở đôi tiếng, nhanh nhẹn đắp thuốc. “Xong rồi, tạm thời chàng đừng cử động, chờ thuốc khô tý đã.”

Yến Cô Minh ngồi im trên giường, Phong Thiên Nhai ngồi chờ cùng hắn. Lãng nhân lật tay, Phong Thiên Nhai ngoảnh nhìn, đặt tay mình vào đấy, lãng nhân siết khẽ tay nàng.

Phong Thiên Nhai ngắm ngón tay của Yến Cô Minh, thầm thì: “Thời gian trôi nhanh thật.”

“Ừ.”

“Ta còn nhớ lần đầu tiên gặp chàng.”

“… Ta cũng nhớ mà.”

“Không đâu, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chàng còn đang bất tỉnh.”

“Thế à?”

“Ừm, chàng nằm giữa vũng máu, như chết rồi ấy.”

“Ha.”

“Yến khờ.”

“Ừm?”

“Ngay ngày hôm đó, sư phụ đã ưng chàng rồi.”

Yến Cô Minh đưa mắt nhìn Phong Thiên Nhai. Tiểu cô nương vẫn chỉ ngắm tay hắn rồi ngẩn ngơ, cứ như có thể xuyên qua bàn tay yếu ớt đấy, thấy được một thứ gì đó khác.

Yến Cô Minh khẽ bảo: “Ta biết.”

Phong Thiên Nhai ngẩng đầu lên, “Chàng biết ta thích chàng á? Biết hồi nào?”

Yến Cô Minh: “Lúc em muốn ta bái sư ấy.”

Phong Thiên Nhai hầm hừ đôi tiếng, “Té ra cũng kinh nghiệm ghê cơ.”

“…”

Phong Thiên Nhai bĩu môi, không nói nữa.

Yến Cô Minh cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi đang trề ra của nàng.

Cửa phòng khép hờ, gió lạnh cùng ánh nắng ngày đông len lỏi vào phòng. Nụ hôn của nam nhân cao lớn lạnh lùng này lại dịu dàng tựa gió mát.

“Yến khờ…”

“Ừm?”

“Ta sắp hết hơi rồi.”

“…”

Yến Cô Minh ngước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Thiên Nhai đỏ lựng. Hắn đứng dậy, khoác áo mình vào. Phong Thiên Nhai ngả ra sau, nằm xuống giường.

Yến Cô Minh mặc xong đồ, ngoái lại đã thấy Phong Thiên Nhai thiếp đi mất.

“…” Yến Cô Minh cười cười, “Nơi này thoải mái đến vậy ư.” Hắn không gọi Phong Thiên Nhai dậy, một mình ra ngoài, khoanh chân điều khí trong sân.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, lần đầu tiên Yến Cô Minh nhận ra Phong Thiên Nhai có gì đó là lạ, thì họ cũng đã ngụ lại ở phủ tướng quân hai tháng.

Trong hai tháng này, phủ tướng quân vẫn an yên vô sự, chẳng thấy cả một cái bóng của bọn phiên cương. Diệp Hoài Sơn cũng như Yến Cô Minh, thương thế đã gần khỏi hẳn.

Thoạt tiên, Diệp Hoài Sơn ngày ngày vẫn sang tiểu viện thăm hai người. Sau này, có lẽ đã nhận ra vẻ khó chịu của Yến Cô Minh, số lần đến cũng vơi bớt. Nhưng cứ cách ba bốn ngày, y vẫn xách rượu ngon đến dùng bữa cùng họ.

Nhưng trong hai tháng ấy, Phong Thiên Nhai có vẻ ngày càng lười, luôn dậy muộn ngủ sớm hơn Yến Cô Minh. Mới đầu Yến Cô Minh không để ý lắm, chỉ cho rằng tiểu cô nương quá an nhàn ở phủ tướng quân.

Sau có một lần, lúc thay thuốc cho Yến Cô Minh, Phong Thiên Nhai bỗng bảo:

“Yến khờ, hình như sư phụ không thay thuốc cho chàng được nữa rồi.”

Yến Cô Minh hỏi lý do, Phong Thiên Nhai nói mình không thích ngửi mùi thuốc này. Khi ấy Yến Cô Minh đã cảm thấy lạ, trước đây Phong Thiên Nhai vẫn luôn thay thuốc cho hắn, thuốc vẫn là thuốc cũ, lúc còn ở Mai Nguyệt cư, lần đầu thay thuốc nàng còn bảo nó có mùi như ngải thảo, hơi gay mũi, nhưng có tác dụng nâng cao tinh thần.

Song Yến Cô Minh thấy lạ, lại không để bụng lắm.

Cho đến một hôm, Yến Cô Minh canh tư thức giấc, phát hiện Phong Thiên Nhai không ở bên mình. Hắn rời giường ra ngoài, thấy Phong Thiên Nhai đang náu ở một góc sân, chỉ khoác một lớp áo, tay vịn cây, cúi đầu làm gì đó.

Yến Cô Minh bước đến, Phong Thiên Nhai nhận ra có người sau lưng, ngoái đầu lại.

Dưới ánh trăng, chẳng biết có phải do lạnh hay không, mặt mày Phong Thiên Nhai hơi tái. Tay Yến Cô Minh khẽ đỡ lấy cổ nàng, “Sao thế?”

Phong Thiên Nhai cau mặt nhìn Yến Cô Minh, đau khổ bảo: “Yến khờ, chàng nói xem có khi nào Diệp Hoài Sơn hạ độc ta không?”

Yến Cô Minh: “…” Tuy hắn chẳng ưa gì Diệp Hoài Sơn, nhưng chưa đến nổi sẽ hùa theo Phong Thiên Nhai trong những chuyện quá ư là vô lý này.

“Em thấy trong người sao rồi?”

Phong Thiên Nhai ho khan đôi lượt, phẩy tay đáp: “Không sao.” Nàng kéo Yến Cô Minh về phòng, được nửa đường bỗng quay lại bên gốc cây, bắt đầu nôn khan.

Yến Cô Minh lặng im nhìn bóng lưng nàng.

Hồi lâu, Phong Thiên Nhai lại sức, nàng thở dài bảo: “Ôi, làm người đúng là không thể quá lười. An nhàn thế này, ta cũng bắt đầu không quen rồi.”

Yến Cô Minh không đáp, Phong Thiên Nhai ngẩng đầu, thấy Yến Cô Minh đang trân trối nhìn chỗ vừa nãy mình đứng, ngẩn ngơ.

Phong Thiên Nhai huých hắn, “Yến khờ?”

Yến Cô Minh tỉnh ra, chậm chạp cúi đầu nhìn Phong Thiên Nhai. Động tác của hắn rất chậm, ánh mắt cũng chẳng u ám bén nhọn như dạo trước, nhìn Phong Thiên Nhai tựa thể đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng.

“?” Phong Thiên Nhai lấy làm lạ, đưa tay huơ khẽ trước mặt Yến Cô Minh, “Nè nè, quay về đây tráng sĩ ê.”

Yến Cô Minh run rẩy, sau đó khom người bế phắt Phong Thiên Nhai lên, bước dài quay về phòng.

Phong Thiên Nhai nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng Yến Cô Minh lại trằn trọc mãi. Đêm hôm ấy, Yến Cô Minh ôm riết lấy Phong Thiên Nhai, trân trối nhìn trần nhà trống hoác, dù cánh tay có bị Phong Thiên Nhai gối lên đến tê hết cả, hắn cũng không rụt tay về.

Mấy hôm ấy, Phong Thiên Nhai thấy rất lạ.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, Yến Cô Minh như càng trầm lặng hơn. Tuy thường ngày hắn vẫn kiệm lời, nhưng lần này lại lặng lẽ hơn hẳn dạo trước, Phong Thiên Nhai cảm thấy hắn im còn hơn thoạt đầu hai người gặp nhau.

Phong Thiên Nhai không hiểu đầu đuôi, hỏi Yến Cô Minh lại không đáp, chỉ bảo nàng nghĩ nhiều rồi. Nhiều lần Phong Thiên Nhai ghé cửa sổ nhìn ra vườn, Yến Cô Minh đều đang ngồi ngoài băng ghế, bóng lưng thẳng tắp lặng thầm, hễ ngồi là tốn mấy canh giờ.

Chẳng những thế, thỉnh thoảng hắn lại nói vài lời rất lạ lùng. Như đêm nào đó, Phong Thiên Nhai sắp thiếp đi rồi, hắn chợt hỏi một câu, “Bé con, em có rời đi không?”

Phong Thiên Nhai mơ màng hỏi lại: “Đi? Ta đi đâu chứ?”

Yến Cô Minh lại chẳng đáp.

Đã nhiều lần như thế, hôm sau thức dậy, Phong Thiên Nhai thậm chí chả biết có phải mình ngủ mơ hay không.

Với cả, từ lúc ấy, Yến Cô Minh càng bài xích Diệp Hoài Sơn hơn, lúc Diệp Hoài Sơn đến thăm họ, lãng nhân luôn chắn trước mặt Phong Thiên Nhai, cả người tỏa khí lạnh cực cùng. Phong Thiên Nhai nhắc hắn nhiều lần, nhưng Yến Cô Minh lại kiên quyết không nhún nhường chuyện này.

“Lạ lùng.” Phong Thiên Nhai xếp bằng ngồi trên giường. Giờ đây Yến Cô Minh hiếm khi cho nàng ra ngoài, dẫu Phong Thiên Nhai có kêu gào thế nào, hắn cũng không nhân nhượng.

“Nhẽ nào sắp tới kỳ hạn ba tháng nên Yến già căng thẳng?” Phong Thiên Nhai tự nhủ, “Hình như không phải.” Nàng nhìn Yến Cô Minh đang luyện kiếm trong vườn. Kiếm hắn thấm đẫm hung tàn và sát ý.

“Nhưng cũng có vẻ đúng là như thế…”

Phong Thiên Nhai hoàn toàn cho rằng thái độ của Yến Cô Minh thế kia là vì Phong Đô, chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến hạn ba tháng, nếu mười mấy ngày này vẫn an bình như cũ, Diệp Hoài Sơn không hề hấn gì, thì kế đến Diễm lâu sẽ phải thực hiện giao ước.

“Đừng sợ chứ.” Phong Thiên Nhai dõi theo lãng nhân, khẽ cười, “Đã bảo sư phụ sẽ sát cánh cùng chàng, căng thẳng thế làm gì.”
Bình Luận (0)
Comment