Lang Thang Trong Trái Tim Anh

Chương 5

Con sóng ngầm khơi nguồn tai họa đang dâng trào trong lòng

1.

Tiết trời vừa hửng sáng chưa được mấy ngày, lại bắt đầu đổ mưa dầm dề, tí ta tí tách mãi không thôi, không gian ẩm ướt khiến người ta dù đang làm gì thì tâm trạng cũng ủ dột vô cùng.

Công việc cải biên cuốn truyện tranh của Tô Hiểu Bách cũng bắt đầu xúc tiến, hợp đồng là do Nguyên Phi Ngư mấy lần yêu cầu thay đổi, sau khi xác nhận không có bất cứ điều kiện bất lợi nào mới đồng ý ký tên, đối với bộ dạng lo lắng chậm chạp lề mề của Nguyên Phi Ngư thế này, dù sao Tô Hiu Bách cũng cực kỳ quan tâm, kiên nhẫn trả lời mấy câu hỏi linh tinh của cô, vả lại còn hết lần này đến lần khác gọi điện thoại liên lạc với bộ phận biên tập, cho đến khi tất cả các điều kiện đều đã khiến Nguyên Phi Ngư thấy yên tâm mới thôi.

Sau một thời gian dài thì trì hoãn bản thảo đến ngày cuối cùng thực sự không thể trì hoãn thêm nữa, không kể đến chuyện thay đổi số trang, lại thêm bản thảo mỗi lúc một nặng có thể kéo theo việc phê duyệt cần thời gian…

Cho đến cuối cùng cơ hồ tất cả người của bộ phận biên tập đều biết, Tô Hiểu Bách có một bà chị gái còn lôi thôi đáng sợ hơn cả mẹ ruột, nếu không phải thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội với tác giả manga đầy tiềm năng Tô Hiểu Bách, chắc chắn chẳng có công ty tạp chí nào đưa ra điều kiện phóng khoáng đến bước này.

Cho nên, ngay đến một Tần Lạc với dây thần kinh khổng lồ cũng thường nói, hai người đúng là một cặp chị em trời sinh, nhiều khi, đúng là không biết ai đang dung túng ai?

Tô Hiểu Bách có thói quen trước khi vẽ tranh thường xem qua một vài tác phẩm của họa sĩ vẽ truyện tranh nổi tiếng quốc tế mà mình thích, sau đó mới bắt đầu vung tay múa bút, cậu ấy kiên trì vẽ tay, từng đường thẳng từng nét cong sẽ tạo nên một câu chuyện, khiến Nguyên Phi Ngư không phải chuyên gia chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy vất vả.

“Hiểu Bách, chẳng phải bối cảnh ở đây vừa mới vẽ rồi đó sao? Tại sao còn vẽ lại, sao không dùng trực tiếp bản vẽ rồi ấy?”.

Nguyên Phi Ngư đứng ở bên cạnh mặt mày cau có miệng nói bâng quơ, còn Tô Hiểu Bách đang tập trung tinh thần, nhưng khi mạch suy nghĩ bị đứt đoạn, gương mặt vẫn không chút thay đổi còn cười cười, ánh mắt ngước lên nhìn, con ngươi tuyệt đẹp tựa như gợn sóng trên mặt hồ xuân phẳng lặng, rất đỗi ấm áp, “Khác nhau mà, bức vừa rồi là của một năm trước, còn bức này là của một năm sau, nhìn có vẻ giống nhau, nhưng trên thực tế vẫn có chút khác biệt. Chị, chị đi xem ti vi đi, đừng bận tâm đến em.”

“Ừm, ừm…”, Nguyên Phi Ngư gãi gãi đầu, cười vẻ gượng gạo, “À, em có khát không? Chị hầm canh gà hoa cúc cho, mát gan sáng mắt, em uống rất thích hợp, có cần chị làm cho một bát không?”.

“Chị à, em đâu phải trẻ con nữa.” Giọng điệu của Tô Hiểu Bách có phần chán trường, nhưng nụ cười hiện trên mặt vẫn mềm mại ấm áp tựa như tinh linh của hoa cỏ, mang nét đáng yêu không nhuốm màu khói lửa chốn nhân gian.

“Vậy thì, coca, em có muốn uống coca không?”.

“Chị…”

“Thôi được rồi, chị ra ngoài được chưa?”.

Cuối cùng Nguyên Phi Ngư vẫn theo giọng điệu chán trường của Tô Hiểu Bách lủi ra ngoài, còn Tô Hiểu Bách trước sau chỉ mỉm cười, không hề tỏ ra phiền phức, bực bội, nếu đổi lại là người khác, sợ là cậu ta đã trở mặt từ lâu rồi.

* * *

Nhìn Tô Hiểu Bách lễ phép ôn hòa, nhưng thực ra tính khí không tốt lắm, thậm chí nắng mưa thất thường, chuyện này chẳng phải là bí mật gì ở trường đại học S, nếu không những kẻ xung quanh cậu trong trường đại học S sao có thể ít ỏi như thế, không hề có một ai theo đuổi. Hoặc cũng có thể nói, không phải không có, mà không có ai dám bám theo cậu. Cậu thường làm những chuyện mà người khác không thể ngờ tới được, ví dụ như, có một lần, trước mặt tất cả giảng viên và các bạn cùng lớp trong phòng học mĩ thuật, cậu dùng một hộp phẩm màu giội lên đầu một người bạn nữ, chỉ vì bạn nữ kia nói chuyện với cậu khi cậu đang vẽ tranh, cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.

Trước nay cậu chưa từng để tâm đến những người không liên quan đến cậu, đối với Tần Lạc cậu kính trọng và lễ phép, đối với Nguyên Phi Ngư cậu dịu dàng và ngọt ngào đến xương tủy, theo cách nói của Tần Lạc, thì đó chính là người ngoài đố kỵ chẳng có tác dụng gì, bốn chữ “sống dựa vào nhau”, trong mắt của hai chị em này, đó không chỉ là một câu thành ngữ đơn thuần.

Đúng mười giờ tối, Tô Hiểu Bách còn đang gấp rút vẽ bản thảo, đây là những trang bản thảo cuối cùng của giai đoạn này, vẽ xong có thể thoải mái nghỉ ngơi đến cuối tháng, cho nên Nguyên Phi Ngư không dám loay hoay đi qua đi lại xung quanh cậu.

Tắm táp qua loa, Nguyên Phi Ngư mặc chiếc quần thể thao thoải mái rộng thoáng bước ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Tần Lạc đang ôm chiếc hộp đựng khoai tây chiên khổng lồ, ngồi khoanh chân trên sofa xem ti vi, ti vi đang phát một bộ phim truyền hình, nhân vật nam chính hẹn nữ chính đi dạo trong thủy cung, sau khi lơ ngơ tìm kiếm một hồi, hai người đứng giữa đám đông nhìn nhau mỉm cười. Một bộ phim cực kỳ chẳng ra làm sao, chỉ số thông minh của những người hai mươi lăm tuổi đã bắt đầu có khả năng miễn dịch với thể loại phim này mới đúng, thế mà Tần Lạc lại cứ mê đắm thế này, xem phim mà nước mắt nước mũi giàn dụa khắp mặt.

“Cả ngày chỉ xem mấy loại phim ảnh vô bổ thế này, cẩn thận không lại trở nên đần độn.” Nguyên Phi Ngư tỏ vẻ không vui, hậm hà hậm hực vớ chiếc điều khiển từ xa trên trà kỷ, đổi sang mấy kênh khác, vừa đúng lúc nụ cười rạng rỡ của nhân vật nam chính trong phim khiến cô không sao kiềm chế được lại nghĩ đến nụ cười của Quan Nhã Dương khi ở thủy cung, cô không kể chuyện này với người khác, cố đè nén con tim mình, nhưng nỗi u sầu, vẫn không sao rũ bỏ được, còn thoáng có cảm giác tội lỗi nữa, luôn cảm thấy việc gặp lại anh là chuyện rất sai lầm, dù lần gặp nhau này vốn không phải là ý muốn của cô.

“Tớ muốn xem phim kia, đang đến hồi gay cấn…”, Tần Lạc đang hào hứng, lập tức nhe nanh múa vuốt nhảy xổ đến cướp điều khiển từ xa, chẳng hề quan tâm đến việc cổ áo đã trễ sang một bên, để lộ ra nửa bầu ngực, “Mạc Mạc Tương sắp tỏ tình rồi…trả lại cho tớ…”.

“Trả cái gì cho cậu hả? Đây là nhà tớ. Còn cãi lời tớ thì về nhà cậu đi.” Nguyên Phi Ngư không thèm để tâm đến cách gọi lẫn lộn giữa tiếng Nhật và tiếng Trung của Tần Lạc, có chút thái quá uy hiếp cô ấy, còn mình hai tay nắm chặt điều khiển giấu vào trong sofa.

* * *

Đèn phòng khách không bật nên ánh sáng bên trong mờ tối, chỉ có luồng sáng lấp lóe tỏa ra từ màn hình ti vi phản chiếu lên gương mặt trong sáng của cô, toát lên màu lấp lánh tươi đẹp tựa như châu báu óng ánh. Ti vi lúc này đang phát chương trình thám hiểm đại dương, các nhà khoa học đang thám hiểm khe Mariana, khe đại dương sâu nhất nằm ở phía Tây Bắc Thái Bình Dương và phía đông quần đảo Mariana, các sinh vật biển cực kỳ quý hiếm và ít thấy cứ vụt qua trước mặt ống kính, toát lên sắc xanh thăm thẳm thần bí. Luồng ánh sáng xanh đó lưu động, tạo nên cảnh tượng hoàn mỹ tuyệt diệu mà kỳ lạ đáng kinh ngạc, sắc màu thăm thẳm, hơn cả luồng sáng chói tựa kim cương đá quý, vẫn tỏa ra ánh sáng óng ánh, đây chính là sự hấp dẫn của đại dương, khiến người ta không kiềm chế được mà muốn đắm chìm trong nó.

Tần Lạc cũng không làm ồn nữa, yên lặng ngồi trong phòng, tậm trạng của Nguyên Phi Ngư dường như đang hòa vào hải vực thăm thẳm trong ti vi kia, có lẽ cũng thực sự muốn tìm người nào đó để dốc bầu tâm sự, cô hít một hơi thật sâu, chầm chậm nói ra những lời đã giấu kín trong tim bấy lâu: “Này, Tần Lạc, tớ…mấy hôm trước…trông thấy anh ta…”.

“Ai?”. Giọng điệu của Tần Lạc vô cùng trầm tư, vốn vẫn còn hậm hực vì vụ tranh cướp điều khiển nhìn Nguyên Phi Ngư ngồi trên ghế sofa, lập tức cau mày ngồi bật dậy kinh hãi nói ra một cái tên: “Quan Nhã Dương? Cậu gặp anh ta? Ở đâu?”.

“Ở thủy cung nơi tớ làm việc…”. Lại nhớ đến cảnh Quan Nhã Dương và Bạch Thục Quyên tay trong tay cùng đi, Nguyên Phi Ngư lại muốn vùi đầu vào gối ôm, cơn đau nhói chợt dâng trào trong lòng, nhưng khi kể chuyện này điều mà cô sợ nhất lại là chuyện khác, vì thế cô ngẩng đầu lên, ra hiệu nói nhỏ với Tần Lạc.

Tần Lạc ngầm hiểu trong lòng, giọng nói hạ thấp, cô ấy biết Tô Hiểu Bách không thích Quan Nhã Dương, chưa bao giờ tán thành việc Nguyên Phi Ngư và Quan Nhã Dương yêu nhau, bất kỳ chủ đề nói chuyện nào trong nhà liên quan đến Quan Nhã Dương đều bị cấm.

“Cậu nói anh ta đến thủy cung tìm cậu?”.

“Không phải tìm tớ.” Nguyên Phi Ngư vùi mặt vào gối ôm, giọng nói ồm ồm: “Là tìm bông tai giúp bạn gái anh ta…”.

“Anh ta có bạn gái rồi, sao còn tìm cậu?”. Tần Lạc nghe đến đây cực kỳ kích động, giọng không khống chế được lập tức vút cao, “Tên Quan Nhã Dương này, rốt cuộc hắn muốn gì đây?”.

Tần Lạc gào lên một tiếng, cơ hồ khiến Nguyên Phi Ngư nhảy dựng lên, tâm trạng vừa mới âu sầu trong chốc lát đã bị quét sạch về sau, dường như những quả bom xung quanh đang cố ngăn những tiếng phát nổ đùng đoàng, cảm giác lo lắng trỗi dậy, cô khua tay liên hồi, cơ thể vừa mới tắm xong mà mồ hôi lại túa khắp người: “Nói nhỏ thôi… đã bảo rồi, anh ta không tìm tớ…”.

Choang…

Cô luống cuống chưa giải thích dứt lời đã nghe thấy tiếng vang chói tai từ cừa phòng khép hờ của Tô Hiểu Bách vọng lại, giống như có thứ gì đó vừa bị vỡ. Tần Lạc rụt cổ, bịt chặt miệng, ngước ánh mắt vô tội nhìn sang Nguyên Phi Ngư, Nguyên Phi Ngư thì đã như mũi tên bay thẳng đến phòng Hiểu Bách.

Cửa phòng mở ra, Tô Hiểu Bách đang cúi người, nhặt những mảnh vỡ rơi trên sàn, một hành động rất đỗi bình thường, Nguyên Phi Ngư lại như nhìn thấy chuyện gì cực kỳ khủng khiếp, to tiếng hét lên, đẩy Tô Hiểu Bách ra xa.

“Hiểu Bách, không được chạm vào…”

“Chị?”, Tô Hiểu Bách tỏ vẻ quái lạ nhìn Nguyên Phi Ngư đột nhiên xông vào, vừa rồi cậu quá nhập tâm vẽ tranh, lỡ tay làm rơi cốc trà mà thôi, “Chị, chị sao vậy? Sắc mặt rất khó coi.”

“Không… không có gì… Em đừng động vào, em đừng động vào…”. Nguyên Phi Ngư chẳng hiểu chuyện gì, giống như tâm loạn ý mê quỳ sụp trên sàn, hai cánh tay che chắn đống mảnh vỡ, giống như quả bom hẹn giờ, sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi đọng thành giọt long lanh chi chít trên trán, men theo gò má rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng tách tách rõ ràng, hơi thở trở nên gấp gáp, quỳ nhặt từng mảnh vỡ, vừa nhặt vừa lảm nhảm như bị thần kinh, cũng chẳng biết là để cho mình nghe thấy hay để Tô Hiểu Bách nghe được, “Không được chạm vào, sẽ bị thương đấy, sẽ bị thương đấy, sẽ bị thương đấy… để chị, em không được chạm vào…”.

“Chị…”. Tuy không phải lần đầu trông thấy bộ dạng lo lắng căng thẳng của Nguyên Phi Ngư, nhưng Tô Hiểu Bách vẫn có chút lo lắng, sắc mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt, trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lại túa ra khắp người, vì thế cậu muốn giơ tay lau mồ hôi giúp cô, và vỗ về an ủi: “Chị… em không sao…”.

Thế nhưng ngón tay cậu còn chưa chạm vào trán Nguyên Phi Ngư, đã bị cô đẩy ra xa, tiếp đó cô rống lên: “Đã bảo em không được chạm vào, tại sao em không nghe? Tránh ra…”.

Tiếng thét kia khiến Tô Hiểu Bách sững người, con tim loạn nhịp, cánh tay cứng đờ giữa không trung, sắc đen lấp lánh trong đáy mắt đã biến thành nỗi kinh ngạc, khẽ gọi: “Chị…”.

“Sao vậy, sao vậy?”. Tiếng động trong phòng đã làm kinh động đến Tần Lạc, cô rảo bước chạy từ phòng khách vào, liền trông thấy Nguyên Phi Ngư quỳ trên sàn đang chuyên tâm nhặt từng mảnh vỡ, có một ngón tay bị mảnh vỡ sắc cứa rớm máu, máu đỏ tươi vương trên sàn trắng toát, trông thấy mà phát hoảng, còn Tô Hiểu Bách đang quỳ bên cạnh, thộn người nhìn Nguyên Phi Ngư, giống như bức tượng điêu khắc tuyệt đẹp mà hư ảo.

Tần Lạc bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật thót, bịt chặt miệng hít sâu một luồng hơi lạnh: “Sao lại thế này?”.

“Chị Tần Lạc…”, Tô Hiểu Bách lúc này mới thở ra một hơi, ngước mắt nhìn Tần Lạc, rồi lại cúi đầu lo lắng nhìn Nguyên Phi Ngư, “Chị Tần Lạc, vừa nãy em không cẩn thận làm rơi chiếc cốc, có phải chị ấy giận rồi không?”.

“Không cẩn thận làm vỡ?”, Tần Lạc tiến lên trước, thử dò hỏi Tô Hiểu Bách, “Lúc nãy… em… có nghe thấy gì không?”.

“Nghe thấy gì?”, Tô Hiểu Bách cau mày, lắc đầu vẻ khó hiểu, bộ dạng rất nghiêm túc, rất lanh lợi, không giống nói dối, “Em ra ngoài nghỉ ngơi chút đi, chỗ này giao cho chị.”

“Phiền chị rồi, chị Tần Lạc, em ra ngoài trước.” Tô Hiểu Bách nghi nghi ngờ ngờ nhìn Tần Lạc rồi lại trông sang Nguyên Phi Ngư đang quỳ trên sàn nhà, tuy trong lòng bứt rứt không yên nhưng vẫn ra ngoài trước, còn khép cửa lại nữa.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Tần Lạc ngồi xếp bằng bên cạnh Nguyên Phi Ngư, hai tay sờ sờ dái tai nhìn người bạn thân giống như mắc bệnh thần kinh, không ngừng lặp lại động tác giống hệt nhau như thế, qua một hồi lâu, đợi cô bình tĩnh trở lại, mới nói: “Cậu cũng nghe thấy rồi đấy, Hiểu Bách không nghe thấy gì cả, chuyện liên quan đến người kia tìm cậu, nó cũng không biết gì.”

* * *

Hiểu Bách rời khỏi phòng có vẻ cũng khiến Nguyên Phi Ngư khôi phục lại tâm trí, cô hít thở sâu, chầm chậm ngẩng đầu, bỏ mảnh vỡ trên tay vào thùng rác trong phòng, vết thương ở tay vẫn còn dính máu nhưng cô không thấy đau, chỉ có điều hai tay khẽ run rẩy.

“Phi Ngư, Hiểu Bách ra ngoài rồi, dọn dẹp đống mảnh vỡ này đi, Hiểu Bách cũng không nghe thấy thông tin mà nó không thích đâu, không ai làm tổn thương Hiểu Bách…”. Dù không phải lần đầu tiên trông thấy cô như thế, nhưng Tần Lạc vẫn không cầm lòng được, khẽ tiến đến trước, kéo cô vào lòng mình, vỗ nhẹ an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu, vả lại tớ cũng sẽ thay cậu bảo vệ Hiểu Bách mà.”

“Tớ… không sao!”, Nguyên Phi Ngư dựa vào lòng Tần Lạc, suy tư rối bời, không sao cân bằng được suy nghĩ, nhưng nghe những lời Tần Lạc nói như thế, thần trí cũng khôi phục phần nào, cô từ từ hít thật sâu, rồi lại thở hắt ra, “Tớ không sao, xin lỗi cậu.”

“Phi Ngư, thực ra có câu này tớ luôn muốn nói với cậu…”, Tần Lạc buông Nguyên Phi Ngư ra, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt thì cũng dè dặt, “Cậu có muốn đến gặp bác sĩ tâm lý không? Tớ quen một bác sĩ cực tốt, để tớ giới thiệu cho cậu… À à, cậu đừng hiểu lầm, không phải tớ bảo cậu mắc bệnh gì đâu… Cậu cũng biết tớ luôn nói mà không nghĩ, máu lên não chậm mà, vả lại hầu hết người hiện đại đều có vấn đề về tâm lý, đi gặp bác sĩ tâm lý cũng chẳng có vấn đề gì to tát đâu… cho nên cậu cứ thử đi một lần xem sao…”.

Đèn lớn trong phòng vẫn chưa mở, chỉ có ngọn đèn bé xíu trên bàn làm việc của Hiểu Bách tỏa sáng, hắt ra những luồng sáng xung quanh mờ tối, Nguyên Phi Ngư lặng thinh như đóng băng trên sàn, thẫn thờ nhìn bóng cây chợt sáng chợt tối bên ngoài cửa sổ.

* * *

Có những chuyện dù thế nào cũng chẳng thể lẩn tránh, giống như trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc Quan Nhã Dương sẽ quay lại thành phố này.

Ngày càng có nhiều chuyện chất chứa trong lòng, không cách nào giải tỏa, càng lúc càng u sầu, càng ngày thêm phiền não… có lẽ phải đi gặp bác sĩ thật rồi.

Cô thẫn thờ rất lâu, mới chầm chậm gật đầu, thấp thoáng đâu đó trong lòng đang hầm hạ quyết tâm, “Ừm, cậu hẹn giúp tớ đi.”

“Phi Ngư, tớ thấy rất lạ, lúc đầu rốt cuộc tại sao cậu và Quan Nhã Dương lại chia tay?”. Tần Lạc vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng trên sàn, hiếu kỳ nghiêng đầu hỏi, biểu hiện tối nay của Nguyên Phi Ngư có chút lo lắng thái quá, dù bình thường chuyện cô lo lắng cho Hiểu Bách cũng không đến mức dọa người ta tá hỏa như vừa rồi, “Tớ đi Nhật Bản nửa tháng mới về thế mà mọi thứ đảo lộn hết thế này, thực ra chuyện đó khiến tớ cảm thấy buồn mất một thời gian, tớ còn nghĩ rằng cậu đã cùng Quan Nhã Dương đi ra nước ngoài, sau đó tớ có thể danh chính ngôn thuận qua lại chăm sóc Hiểu Bách. Nè, cậu chia tay Quan Nhã Dương thì có liên quan gì đến Hiểu Bách.?”.

“Đừng hỏi tớ…”, Nguyên Phi Ngư từ từ nhổm dậy, ánh mắt lóe sáng, “Tớ cũng không biết, chẳng biết gì hết.”

“Sao cậu có thể không biết được chứ?”. Tần Lạc cũng đứng lên theo, kiên trì hỏi đến cùng: “Quan Nhã Dương đắc tội gì Hiểu Bách hả? Hay là Quan Nhã Dương đích thực là một tên biến thái? Sao Hiểu Bách có thể vô duyên vô cớ ghét bỏ một người…”.

“Đừng hỏi tớ…”, Nguyên Phi Ngư đột nhiên ôm đầu hét lên, “Cầu xin cậu, đừng hỏi tớ nữa.”

* * *

Trên hành lang bên ngoài phòng có treo ba chiếc đèn hình chữ O, U, R (Our: của chúng ta). Khi lần đầu tiên nhìn thấy những chiếc đèn này, Tô Hiểu Bách đã rất thíc, tuy giá cao đến mức muốn cãi nhau với chủ quán, nhưng cậu vẫn chăm chỉ để dành tiền, rất lâu sau mới mua được, khi trang trí sửa sang lại ngôi nhà, lại rất đỗi vui mừng khi nó được treo lên.

Our, của chúng ta.

Nhà của chúng ta.

Tô Hiểu Bách dựa người vào tường, ngẩng đầu nhìn ba chiếc đèn tỏa màu lấp lánh lúc tỏ lúc mờ, làm con ngươi trong màn đêm đen kịt cũng như nhuốm sắc óng ánh vô cùng. Cậu chầm chậm nâng cánh tay phải lên, nhìn bên trong cổ tay, vết sẹo nhàn nhạt màu phấn, từ từ, từ từ nở nụ cười lạnh.

Trên thế giới này, em chỉ có chị!

Chỉ có chị… cho nên chắn chắn không để chị rời xa!
Bình Luận (0)
Comment