Lặng Thinh

Chương 12

Trêи đường đi về Lâm Gia gặp Hạ Đông Thiền.

“Sắp đến phiên cậu rồi đấy, tổ đạo diễn bảo tôi đi tìm cậu.” Hạ Đông Thiền kéo cậu qua, ánh mắt lướt trêи mặt cậu, “Lâm Gia, trước đây sao tôi lại không phát hiện, cậu còn có thói quen xấu là ăn son môi vậy? ”

Lâm Gia sờ sờ miệng,”Tôi chùi đó. ”

Hạ Đông Thiền khó hiểu, “Ghi hình còn chưa kết thúc, cậu chùi làm gì? ”

Cậu nhớ tới lời nói của Giang Liễm, “Cũng không phải con gái, cả ngày son môi làm gì? ”

Hạ Đông Thiền nghe vậy hừ nhẹ, “Lẽ nào tôi là con gái? ”

Lâm Gia rất lạ lẫm quay đầu nhìn cậu ta liếc mắt, “Cậu vừa nói như vậy, tôi thực sự cảm thấy có hơi giống. ”

Hạ Đông Thiền làm bộ muốn bóp eo cậu, nhân viên công tác đi tới trước mặt chen vào bọn họ, thúc giục Lâm Gia nói:

“Kế tiếp là tới cậu, mau vào thôi. ”

Hạ Đông Thiền lùi lại một bước, lắc lắc tay với cậu nói: “Cậu đi đi, tôi đứng ở cửa chờ cậu. ”

Lâm Gia đi theo sau nhân viên công tác tiến vào phòng học, thực tập sinh trước đó đã rời đi. Đạo diễn ngồi sau camera giơ tay với cậu, ý bảo cậu đến trước thùng phiếu.

Đứng trước thùng phiếu, Lâm Gia lấy phiếu trong túi ra, cầm bút trêи bàn đặt lên tờ giấy trống suy nghĩ một giây, sau đó khom lưng viết xuống.

Camera ở đối diện vẫn im lặng, đạo diễn bảo cậu giơ phiếu lên, dừng lại ba giây trước cameras. Lâm Gia giả vờ không nghe rõ, nhanh tay ném tờ giấy kia vào thùng phiếu.

Đạo diễn nhíu mày lại, nghĩ thấy Lâm Gia cũng không phải thực tập sinh ưu tú gì, vậy là nhảy qua phân đoạn này, trực tiếp hỏi cậu: “Cậu vừa mới viết tên của ai vào vậy?”

Vẻ mặt Lâm Gia cứng lại, sau đó nhìn màn ảnh cười rộ lên, “Hạ Đông Thiền. ”

Đạo diễn lại hỏi: “Lý do cậu chọn cậu ấy là gì? ”

Lâm Gia rũ mắt suy nghĩ hai giây, “Có lẽ là, ở đây ai cũng cảm thấy C vị nên là của cậu ấy đi! ”

Nếp uốn giữa chân mày đạo diễn lại sâu thêm một phần, gật đầu với Lâm Gia, ý bảo cậu có thể rời đi. Sau đó quay đầu nói với người đứng bên cạnh: “Đây là ai mà lại nói năng lung tung như vậy? Cắt đi. ”

Người kia gật đầu nói được.

Buổi chiều tổ tiết mục tổ chức chọn ra ba mươi người sẽ tiến hành ghi hình sân khấu cho Ca khúc chủ đề. Người được chọn C vị như dự đoán rơi vào trêи người Giang Liễm, thứ hạng còn chưa công bố, dường như đã có rất nhiều người cho rằng, lúc lên đảo trong lần đánh giá năng lực tổng hợp Giang Liễm đã đạt được hạng nhất, nên việc nắm được C vị trêи sân khấu Ca khúc chủ đề là chuyện đương nhiên.

Dù không nói đến thực lực của Giang Liễm trong lần đánh giá năng lực, trước đây khi chưa vào đảo, đã có rất nhiều người nghe nói qua Giang Liễm và Minh Nhượng, cùng với công ty quản lý có danh tiếng trong vòng giải trí phía sau hai người.

Đến nổi còn có người lén lút đoán rằng, C vị cũng là có người đánh tiếng trước rồi. Bất kể là người nào giành được C vị, những người còn lại đều sẽ có cơ hội nổi danh, người được lợi nhất vẫn sẽ là công ty quản lý.

Còn lại 70 thực tập sinh được tổ tiết mục thả cho nửa ngày nghỉ, Lâm Gia muốn trở về ký túc xá ngủ, hai người khác cùng công ty muốn đi phòng thu xem ghi hình Ca khúc chủ đề, cũng gọi cậu cùng đi.

Lâm Gia suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi theo bọn họ.

Lúc tiến vào phòng mới phát hiện ra đã có lác đác vài thực tập sinh được cho nghỉ đang ngồi đối diện sân khấu, bối cảnh còn chưa hoàn thành, tổ đạo diễn người nào cũng bận rộn chân không chạm đất, nhóm thực tập sinh trang điểm xong đứng ở hai bên sân khấu nói chuyện phiếm.

Lâm Gia chú ý tới, tất cả mọi người đã cởi ra áo lớp, thay vào đồng phục màu đỏ tím.

Trêи người mặc áo sơ mi trắng bên ngoài khoác áo vest màu đỏ tím, ở dưới mặc quần tây cùng màu chân đi giày da màu đen. Áo sơmi cài đến nút cuối cùng, trêи cà vạt ghim một cái kẹp màu bạc, trêи ngực thêu nhãn hiệu nổi tiếng.

Đồng phục này Lâm Gia cũng có, chỉ là chưa mặc qua.

Ánh mắt của cậu lưu luyến nhìn qua bên cạnh sân khấu, nhưng không biết là đang tìm cái gì.

Đầu vai bên trái cảm giác hơi nặng, có người khoát tay lên đầu vai cậu, đứng ở phía sau hỏi: “Đang tìm tôi hả? ”

Ánh mắt Lâm Gia chợt dừng lại, quay đầu nhìn thấy Hạ Đông Thiền đứng ở phía sau mình cười hì hì.

Sắc mặt cậu thản nhiên gật đầu, “Đúng vậy, đang tìm cậu. ”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt lại lặng lẽ lướt qua Hạ Đông Thiền, rơi vào bóng lưng một người trêи sân khấu.

Một giây kế tiếp, người nọ lại tựa như cảm giác được mà liếc mắt, xa xa nhìn thẳng về phía trước.

Ánh mắt Lâm Gia nhìn khuôn mặt càng thêm khắc sâu của đối phương dưới ánh đèn, lại nhìn đốt ngón tay thon dài đang quấn cà vạt của Giang Liễm.

Đối phương hình như ngồi trêи sân khấu đeo caravat, một chân duỗi ra phía trước, một chân khác cong lên, đế giày màu đen giẫm trêи bậc thang, cổ áo sơmi lỏng lẽo mở rộng, nút của áo vest còn chưa cài lại, giữa chân mày hờ hững, gò má lúc sáng lúc tối.

Hạ Đông Thiền vẫn còn đang nói: “Đồng phục đặt may đẹp hơn đồng phục lớp nhiều, đúng không? ”

Lâm Gia có hơi vô tâm nghe, vẻ mặt có lệ gật gật đầu.

Sân khấu bố trí xong, nhân viên công tác vỗ tay triệu tập ba mươi thực tập sinh tập hợp lai.

Hạ Đông Thiền vội vã xoay người rời đi, người bên cạnh cũng dần dần di chuyển, không ngừng có người lần lượt đi qua tầm mắt, hoặc là xẹt qua bên cạnh.

Giang Liễm cài nút áo vest, từ bậc thang đứng lên. Nhưng không phải xoay người đi đến sân khấu, mà là đi ngược dòng người xuống bậc thang.

Lâm Gia đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Giang Liễm đi về phía cậu.

Lúc đi tới gần cậu, Lâm Gia thu hồi ánh mắt, lách người lui ra một bước nhường đường cho đối phương.

Giang Liễm cũng không hề liếc cậu một cái, vẻ mặt lạnh lùng mà đi qua.

Trong nháy mắt đi thoáng qua kia, Lâm Gia liếc thấy môi đối phương khẽ mở.

Thanh âm Giang Liễm tuy thấp mà lại rõ ràng vang lên, gọi tên của cậu: “Lâm Gia. ”

Thế giới xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lại.

Lâm Gia vô ý thức ngừng thở.

Giang Liễm lời ít mà ý nhiều: “Tối hôm nay phân tổ công diễn, cậu có muốn cùng một tổ với tôi không? ”

Lâm Gia sửng sốt, rất nhanh quay đầu lại, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Giang Liễm.

Âm thanh thử tiếng và tiếng điều chỉnh nhạc đệm từ bốn phương tám hướng ùa đến, như thủy triều rào rào rót vào tai.

Cậu phục hồi tinh thần lại, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút mờ mịt, câu nói kia của Giang Liễm là do cậu tưởng tượng ra hay là hiện thực.

Mấy phút sau, thực tập sinh trêи sân khấu xếp hàng dưới đèn pha, Giang Liễm một người đứng phía trước đội ngũ. Nhân viên công tác ra lệnh, nhạc dạo ca khúc vang lên, nhóm thực tập sinh mặt nở nụ cười, cơ thể cũng lắc lư động tác theo nhịp điệu.

Lâm Gia đứng ở khán phòng đối diện sân khấu, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trêи người Giang Liễm.

Cậu nhìn đối phương vung tay thu tay, đá chân xoay người, ngồi xuống đứng lên giữa đội ngũ, động tác lưu loát nhịp nhàng.

Tiếng tim đập trong lồng ngực mạnh mẽ chồng lên tiếng âm nhạc bên tai, tựa như ngay cả dòng máu cũng sẽ sôi trào.

Lại nữa rồi, loại cảm giác này, Lâm Gia nghĩ. Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại dễ dàng kϊƈɦ thích sự cộng hưởng trong ngực cậu.

Lúc nhịp điệu cao trào cậu nhìn về phía Giang Liễm, không hề phòng bị mà đụng phải con ngươi như biển sâu làm người ta sa vào của Giang Liễm. Ngọn đèn sân khấu phản chiếu trong đôi mắt hắn, giống như ánh trăng rơi xuống con sóng ngoài khơi, hoặc là cả bầu trời sao chìm vào đáy biển.

Lâm Gia chấn động trong lòng.

Trong thoáng chốc có chút hiểu được, cảm giác chấn động Giang Liễm mang tới cho cậu vì sao lại không giống với người khác. Đối với cậu hiện tại mà nói, những thầy giáo hay các đàn anh đều là người ngoài tầm với, nhưng Giang Liễm không như vậy. Giang Liễm là người chân thật tồn tại ngay bên cạnh cậu, là người cậu nhìn thấy sờ được, là người có thể khiến cậu phấn chấn tiến lên.

Cậu thậm chí hiểu được ước ao sân khấu là một loại cảm nhận như thế nào.

Cậu đã bắt đầu cảm giác được mình ước mơ đến vị trí bên cạnh hoặc là phía sau Giang Liễm trêи sân khấu.

Không hề nghi ngờ, đứng nhảy bên cạnh Giang Liễm, thậm chí còn đứng cùng một sân khấu với Giang Liễm, đối với cậu mà nói có sức hấp dẫn lớn cỡ nào.

Loại hấp dẫn thế này, không liên quan đến diện mạo bề ngoài.

Cậu nghĩ, cậu cuối cùng đã có quyết định rồi?

Bình Luận (0)
Comment