Lặng Thinh

Chương 19

Buổi sáng ở trong phòng tập luyện nhảy, thầy vũ đạo tự mình qua đây phân tích từng động tác. Thành viên hai nhóm chọn đứng chung một chỗ, muốn đứng đâu thì đứng. Lúc học động tác cậu một lời tôi một lời, rất nhanh trở nên quen thuộc.

Hai giờ sau, thầy vũ đạo cho giải tán nghỉ ngơi, nhóm thực tập sinh ai cũng thở hồng hộc ngồi xuống tại chỗ, ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm nước giải khát.

Thầy vũ đạo nói dăm ba câu tổng kết tình hình luyện tập của tất cả mọi người, sau đó điểm danh Lâm Gia nói: “Hôm nay tới đây hướng dẫn cho các em, người khiến tôi kinh ngạc nhất là Lâm Gia. Có thể vì trong lần đánh giá năng lực ban đầu biểu hiện của em không hề xuất sắc, nên tôi vẫn không có ấn tượng quá sâu với em. Thế nhưng tôi thật không ngờ nền tảng vũ đạo của em vốn dĩ lại tốt như vậy. ”

Lâm Gia giơ tay lên lau mồ hôi trêи trán, hô hấp thoáng hồi phục lại, “Cảm ơn thầy. ”

Ôn Miễn nhướng mày với cậu, vẻ mặt tươi cười mà đứng lên hỏi: “Thầy ơi, biểu hiện của em thì sao? ”

Thầy cười ôn hòa, “Ôn Miễn về phương diện hát hay vũ đạo vẫn luôn phát huy rất ổn định, nhưng mà tôi cũng nhớ lần đánh giá năng lực ban đầu em biểu hiện cũng không được tốt lắm nhỉ? ”

Ôn Miễn nghe vậy hậm hực nói: “Đó là vì lần đánh giá năng lực đó bài hát còn chưa chọn xong, mà lúc biểu diễn thì đều là mấy người lâm thời hợp thành một nhóm, trước đó cũng chưa từng luyện cùng nhau.”

Thầy gật đầu, “Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà em có thể từ lớp D tiến vào lớp A đích xác rất khá, Lâm Gia cũng phải cố gắng lên. ”

Lâm Gia nói: “Vâng, thưa thầy.”

Ôn Miễn lại cười híp mắt hỏi: “Thầy ơi, em và Lâm Gia, thầy thấy ai nhảy tốt hơn?”

Thầy vũ đạo lập tức nở nụ cười, “Cả hai đều rất tốt. ”

Ôn Miễn lại không phải muốn đáp án như vậy, “Em cảm thấy em nhảy không hề kém hơn Lâm Gia. ”

Lâm Gia ngồi dưới đất, nghe vậy liếc mắt nhìn cậu ta, lười biếng nói: “Cậu là vocal không phải dancer, nhảy kém hơn tôi không phải rất bình thường à. ”

Thầy vũ đạo còn chưa nói gì, nhóm thực tập sinh ngồi chung quanh đã sôi sục nhiệt huyết, nhao nhao hùa nhau ồn ào: “Có được hay không không phải là các cậu tự mình đánh giá, chúng tôi yêu cầu trực tiếp battle! ”

Minh Nhượng chạy thẳng đến chỗ nhân viên công tác vỗ tay, “Phiền thầy mở cho bọn em một đoạn nhạc ngẫu nhiên. ”

Tiếng hô của nhóm thực tập sinh bên trong phòng tức thì bị đẩy lên đỉnh điểm.

Lâm Gia đành bất đắc dĩ mà đấu một đoạn nhảy với Ôn Miễn, hai người cậu tới tôi tiếp, động tác dứt khoát, giữa những cái giơ tay vung chân đều mang tia lửa nổ bôm bốp mà mắt thường đều nhìn thấy.

Minh Nhượng ý đồ xấu mà cắt đoạn nhạc ngẫu nhiên thành Ca khúc chủ đề trong chương trình tuyển chọn của một nhóm nhạc nữ.

Động tác nhảy của hai người rõ ràng có hơi chậm lại. Ôn Miễn giống như là có chút ăn không tiêu nhịp điệu chậm của bài hát này, Lâm Gia lại như cá gặp nước lắc lư thân thể và tứ chi. Lúc cậu ở công ty làm thực tập sinh từng học qua điệu nhảy của nhóm nhạc nữ.

Ký ức thân thể thường thường sẽ phản ứng nhanh hơn trung khu thần kinh, cậu phản xạ có điều kiện hòa mình theo điệu nhạc, nâng vòng eo mềm mại, ngẩng khuôn mặt lên, đầu ngón tay vuốt đuôi tóc, mơn trớn gáy, hạ vai nâng vai, vòng eo chợt căng ra, uốn thành một vòng cung, làm một cái wave đẹp đẽ.

Từ xinh đẹp đến gợi cảm nối tiếp nhau.

Nhóm thực tập sinh một giây trước vẫn còn đang thong thả huýt sáo xem náo nhiệt, lúc này nhao nhao trợn to hai mắt, kìm lòng không đậu thốt lên tiếng hét hầu như muốn bật tung trần nhà.

Nếu như gương mặt của Lâm Gia không phải là của một cậu trai tuấn tú thì nhóm thực tập sinh trẻ tuổi nhiệt huyết này có lẽ sẽ có người ở tại chỗ không cầm được phản ứng sinh lý của chính mình.

Ca khúc chủ đề ngừng lại, Giang Liễm khoanh hai tay đứng bên cạnh loa âm thanh, khuôn mặt lạnh lùng, “Các cậu tới đây tập nhảy hay là tới xem biểu diễn?”

Nhóm thực tập sinh nhao nhao chột dạ im bặt.

Lâm Gia chậm rãi thở ra một hơi, toàn thân nóng rang mà ngồi xuống, một tay kéo cổ áo quạt mát, một tay nhấc lên trán lau mồ hôi, nhưng vẫn luôn không nhìn về phía Giang Liễm.

Đầu óc nóng lên nhảy điệu nhảy của nhóm nữ, không biết vì lý do gì, chuyện này làm cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi đối mặt với Giang Liễm.

Thầy vũ đạo cũng vỗ tay nhắc nhở: “Mọi người nghỉ đủ thì đứng dậy tiếp tục luyện đi! Chuyện luyện vũ đạo không thể trễ nãi được. ”

Nhóm thực tập sinh lục tục từ dưới đất đứng lên.

Có người hô lớn một câu: “Thầy ơi, thầy cảm thấy Lâm Gia và Ôn Miễn ai nhảy tốt hơn? ”

Vẻ mặt thầy vũ đạo vui mừng, “Đều nhảy rất tốt. ”

Người nọ vừa nhìn về phía Giang Liễm và Minh Nhượng, “Hai C vị cũng đánh giá thử xem? ”

Minh Nhượng nở nụ cười, “Tôi sao? Tôi đây cho Lâm Gia một phiếu.” Hắn sờ cằm, sâu xa nói, “Xem Lâm Gia nhảy càng làm tôi thấy có cảm giác hưởng thụ hơn. ”

Hắn nói xong, nhấc khuỷu tay lên đẩy người bên cạnh, vẻ mặt hăng hái, “Cậu cảm thấy thế nào? ”

Giang Liễm im lặng.

Mọi người nhao nhao đưa ánh mắt về phía hắn. Ngay cả Lâm Gia ngồi im lặng dưới đất, lúc này cũng không nhịn được giương mắt nhìn về phía hắn. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Gia lại phát hiện, trong lòng mình âm thầm mong đợi đối với câu trả lời của Giang Liễm.

Giang Liễm dưới cái nhìn soi mói của nhóm thực tập sinh mở miệng, sắc mặt bình thường, “Tôi hả, Ôn Miễn đi!”

Lâm Gia thất vọng cúi đầu.

Lúc này, mặc dù là bản thân Ôn Miễn, cũng có chút ngượng ngùng đứng ra, “Kỳ thực tự tôi cũng thấy được, Lâm Gia nhảy giỏi hơn tôi. Con đường vũ đạo này tôi còn cần phải học tập và cố gắng càng nhiều hơn nữa. ”

Nhưng mà lời của cậu ta cũng không làm Lâm Gia vui vẻ. Cậu ở trong lòng tự nói với mình, Giang Liễm chỉ là tùy tùy tiện tiện mở miệng nói một câu, cậu không nên quá để ở trong lòng.

Nhưng mà tách đi từng lớp che đậy bên ngoài, canh cánh nơi đáy lòng cậu càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Ngay cả tự bản thân Lâm Gia cũng không hiểu rõ, tại sao lại quan tâm cái nhìn của Giang Liễm đối với mình như vậy.

Cảm xúc của Lâm Gia vẫn rối bời cho đến sau bữa trưa. Cậu và Hạ Đông Thiền cùng về ký túc xá ngủ trưa, Hạ Đông Thiền nói với cậu vài chuyện vặt vãnh phát sinh ở phòng tập, nhưng tâm trạng Lâm Gia vẫn luôn không thể phấn chấn lên nổi, thỉnh thoảng hé răng đáp lại cho có lệ vậy thôi.

Lúc ngủ trưa lăn qua lộn lại càng ngủ không được. Cậu nhanh chóng mặc quần áo xuống giường đến phòng tập. Lúc đi ngang qua phòng Giang Liễm, tuy là muốn đi tới gõ cửa, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Thời gian nghỉ trưa trong phòng học không có ai, ngay cả Nhan Thường Phi luyện tập chăm chỉ nhất cũng không có. Lâm Gia muốn đi đến mở loa, lại thoáng nhìn vào cánh cửa nối với phòng học phụ đang khép hờ.

Từ lúc có phòng học phụ, trừ khi thành viên mỗi tổ đi vào đóng cửa lại, phần lớn thời gian vẫn luôn mở rộng.

Đứng tại chỗ liếc mắt một cái nhìn thấy rèm cửa sổ trong phòng học phụ đã kéo lại, cậu thoáng do dự, nhưng vẫn đi tới, lặng yên không một tiếng động đi đến cánh cửa đang khép hờ kia.

Phòng học không mở đèn, cameras mới mở vài ngày gần đây đang bị áo lông che kín lại. Giang Liễm gối đầu trêи tạp chí, trêи mặt đang đắp mũ lưỡi trai màu đen, nằm ở chỗ tối trong phòng học phụ ngủ.

Trong lòng Lâm Gia nổi lên từng trận bực bội.

Cậu đẩy cửa ra đi vào, ngồi quỳ ở bên cạnh Giang Liễm, giơ tay lên lấy mũ lưỡi trai đang che trêи mặt Giang Liễm xuống.

Người đang nhắm mắt nghỉ ngơi có lẽ không hề ngủ, đột nhiên mở mắt nhìn về phía cậu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Gia bất ngờ không kịp chuẩn bị, liếc mắt nhìn vào đôi con ngươi đen thẳm của Giang Liễm, trong nháy mắt hơi sửng sốt.

Lâm Gia hồi lâu sau mới hoàn hồn, dời ánh mắt đi, trong tay vẫn đang cầm mũ lưỡi trai lấy từ trêи mặt Giang Liễm xuống, thấp giọng nói: “Anh nói thật sao? ”

Giang Liễm thuận miệng hỏi lại: “Nói thật cái gì? ”

Cậu im lặng vài giây, ánh mắt lần thứ hai dừng lại trêи mặt Giang Liễm, vẻ mặt dần dần phức tạp, “Anh thật sự cảm thấy, Ôn Miễn nhảy giỏi hơn tôi? ”

Giang Liễm không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Cái nhìn của tôi rất quan trọng? ”

Vẻ mặt Lâm Gia ngoài ý muốn, “Cái gì? ”

Giang Liễm lại hỏi một lần nữa: “Đối với cậu mà nói, cái nhìn của tôi rất quan trọng sao? ”

Lâm Gia đương nhiên sẽ không nói thật, cũng không muốn thừa nhận mình dĩ nhiên lại là người tính toán xét nét như vậy. Cậu lơ đễnh cười cười, “Anh nói đúng, thật ra cũng không quan trọng như vậy. ”

Theo bản năng vỗ vỗ lòng bàn tay, cậu muốn đứng dậy.

Giang Liễm lại nắm chặt cổ tay cậu, kéo cậu ngồi xuống sàn nhà.

Lâm Gia quay đầu, ánh mắt ý hỏi đối phương còn có chuyện gì.

Tay trái Giang Liễm vẫn còn nắm cổ tay cậu, tay phải chống người bật dậy, “Cậu muốn nghe nói thật? ”

Vẻ mặt Lâm Gia ngờ vực, mím môi không nói.

Giang Liễm buông tay cậu ra, “Cậu qua đây.”

Sức dụ dỗ này quá lớn, nội tâm Lâm Gia không chống lại được, không tự chủ được tới gần Giang Liễm.

Giang Liễm nói: “Gần chút nữa. ”

Lâm Gia lại xích tới một chút.

Giang Liễm giơ tay lên đặt sau cổ cậu, thấp giọng phun ra một chữ: “Cậu –”

Đoạn sau đó không có.

Lâm Gia càng nóng lòng, nhịn không được liếc mắt.

Trong một thoáng liếc mắt nhìn vào gương, Giang Liễm híp mắt kề vào cổ cậu ngửi một cái.

Lâm Gia giật mình, nhớ bản thân buổi sáng nhảy ra một thân mồ hôi, nhìn thẳng về phía Giang Liễm trong gương, thần kinh hơi căng thẳng, “Anh ngửi cái gì? ”

Giang Liễm ở trong gương nói: “Rất thơm. ”

Lâm Gia bất ngờ, mặt ngớ ra, “Cái gì? ”

Giang Liễm cong môi, vẻ mặt hờ hững, “Sữa tắm của tôi, rất thơm. ”

Lời của tác giả: Tiểu kịch trường:

Giang Liễm: Rất thơm.

Lâm Gia: Cái gì?

Giang Liễm: Sữa tắm của anh, rất thơm.

Lâm Gia: Lẳng lơ.

Giang Liễm: Cái gì?

Lâm Gia: Anh, lẳng lơ.

Bình Luận (0)
Comment