Lặng Thinh

Chương 23

Lâm Gia đã biết hai người trong phòng học kia là Trình Trì và Kỳ Hoãn. Lúc này có một số việc trong trí nhớ rốt cục cũng thông suốt, ví dụ như chuyện hai người kia ở trong túc xá chỉ ngủ trêи một cái giường.

Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng chưa từng phát hiện ra Lâm Gia và Giang Liễm sau rèm cửa sổ. Thậm chí sau khi hai người kia rời đi, Lâm Gia và Giang Liễm đã đợi trêи bệ cửa sổ mười phút, thấy không bị phát hiện mới trở về.

Giang Liễm bất mãn, giọng nói trầm thấp ném ra một câu: “Kỹ thuật quá kém. ”

Lâm Gia lại hết sức hài lòng với Giang Liễm. Nhớ lại một giây lúc đối phương hôn lên kia, nhớ lại hình ảnh của đối phương khi đó, Lâm Gia thản nhiên thừa nhận nói: “Quả thật không tốt bằng anh. ”

Hai người cũng không nói thêm nữa, một trước một sau lần mò trong bóng đêm trở lại tòa nhà ký túc xá. Lâm Gia muốn cởi áo lông trả lại cho Giang Liễm, sắc mặt người nọ không chút thay đổi mà nhíu mày, “Toàn mùi mồ hôi, giặt sạch rồi trả lại cho tôi. ”

Lâm Gia ôm áo lông trở về ký túc xá, Hạ Đông Thiền nằm trêи ghế sa lon chơi Rubik, nghe động tĩnh ngẩng mặt lên, lúc này mới sửng sốt, “Cậu mới ở đâu về mà chảy nhiều mồ hôi như vậy? ”

Lâm Gia giơ tay lên gẩy loạn tóc ẩm ướt trêи trán, nói có lệ: “Mới chạy từ dưới lầu lên. ”

Hạ Đông Thiền chần chờ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Mồ hôi dầm dề ở sau lưng đã được gió lạnh thổi khô, Lâm Gia cởi quần áo ra vào phòng tắm, vặn nước nóng đến mức cuối cùng nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ nóng.

Cơ thể bị nhiệt độ mồ hôi và nhiệt độ cao từ bên ngoài xâm nhập vào, Lâm Gia đã sớm mệt mỏi không chịu được, tắm xong dứt khoát bò lên giường nhắm mắt. Vậy mà lại dưới tình huống ký túc xá còn chưa tắt đèn nhanh chóng rơi vào giấc ngủ say.

Buổi sáng Lâm Gia không thể dậy nổi.

Đồng hồ báo thức kiên trì mà không ngừng vang lên, Hạ Đông Thiền đi tới giúp cậu tắt đồng hồ báo thức, gọi cậu dậy. Đầu Lâm Gia đau như muốn nứt ra mở mắt, “Tôi đi không nổi, cậu xin nghỉ giùm tôi. ”

Hạ Đông Thiền nói được, một lát sau ra ngoài với bạn cùng phòng.

Trong ký túc xá không còn ai, Lâm Gia leo xuống giường uống thuốc cảm, sau đó ôm chăn của Hạ Đông Thiền ném lên giường mình.

Dù sao cũng không phải là một cô gái yếu đuối dễ bệnh. Cậu đắp hai cái chăn một lúc, khi tỉnh dậy đã ra mồ hôi đầy người. Ngoại trừ cổ họng hơi khàn ra, bệnh cảm đã tốt hơn nhiều.

Lâm Gia xuống giường đánh răng tắm rửa, lúc cầm bàn chải đánh răng đứng trước bồn rửa mặt, còn bán tính bán nghi mà suy nghĩ, tối hôm qua có thể là ngủ đến hồ đồ, vậy mà mơ thấy Trình Trì và Kỳ Hoãn làʍ ȶìиɦ trong phòng học, còn cậu và Giang Liễm trốn sau rèm cửa sổ thủ ɖâʍ cho nhau.

Khom lưng phun bọt kem đánh răng ra, đầu óc cậu mới tỉnh lại. Thì ra đó không phải là mơ, là chuyện có thật đã xảy ra, cũng là nguyên nhân khiến cậu bị cảm.

Ở tuổi này giúp đỡ nhau an ủi 'cậu bé' cũng không phải là chuyện kinh khủng gì, lúc trước Lâm Gia ở trong ký túc xá của công ty, cậu thỉnh thoảng nhìn thấy các bạn cùng phòng ngồi tụ tập trước máy vi tính, nhìn vào video thủ ɖâʍ cho nhau, không chỉ không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn thoải mái mời cậu đến tham gia cùng.

Thường thường khi đó, Lâm Gia chỉ liếc mắt nhìn người phụ nữ gợi cảm trong video một cái, hơi khách khí trả lời: “Không xem, tôi còn phải đến phòng tập. ”

Cậu thậm chí không hiểu được, cùng là đàn ông cũng cùng làm qua loại chuyện thân mật quá giới hạn này, vì sao đám thẳng nam lại tùy tiện nói ra được, còn loại người như bọn họ, lại e sợ trốn không kịp.

Giang Liễm không phải người đầu tiên cùng làm loại chuyện này với cậu, mà là bạn trai cũ của cậu. Thế nên trong lòng Lâm Gia cảm thấy may mắn, có bạn trai cũ làm ví dụ, chí ít cậu cũng có thể giống như một người trưởng thành từng trải, sẽ không dễ rụt rè trước mặt Giang Liễm.

Chẳng qua, Lâm Gia buông cốc và bàn chãi đánh răng xuống, xoay người đi lấy khăn mặt phơi trêи ban công, cậu vẫn luôn cảm thấy, làm loại chuyện như vậy với Giang Liễm, và làm loại chuyện đó với bạn trai cũ, trêи bản chất hình như có chỗ nào đó không quá giống nhau.

Còn không giống ở chỗ nào, chính Lâm Gia cũng không nói ra được. Cậu suy nghĩ một lát, trong một giây cầm theo khăn mặt đi vào phòng tắm, đưa ra kết luận qua loa như sau.

Có thể không giống nhau là vì, bạn trai cũ được coi là bạn trai danh chánh ngôn thuận của cậu. Còn Giang Liễm đối với cậu mà nói, chỉ là đối thủ cạnh tranh không có bất kỳ quan hệ nào.

Mười phút sau, Lâm Gia cả người nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ mà đi ra phòng tắm, lấy một cái áo lông màu trắng khác còn chưa bỏ nhãn hiệu trong tủ quần áo ra thay.

Cậm ngậm bánh mì bơ mua trong siêu thị lượn quanh con đường tìm tiệm giặt ủi giặt áo lông đen của Giang Liễm, sau đó mới quay lại phòng giặt ủi ở giữa khu ký túc xá và lầu huấn luyện.

Trạm điện trêи đảo đã chạy lại, hai bên hành lang phòng học vọng ra các loại giai điệu khác nhau. Lâm Gia kéo áo lông lên tận cổ, hai tay đút vào túi áo, đầu trùm mũ đi vào phòng học lớp A.

Năm người tổ A đang ngồi phía sau phòng học thảo luận xem nên chọn đội hình nào thì tốt hơn, Ôn Miễn nhìn vào gương thấy cậu đầu tiên, tưởng gián điệp của phòng học sát vách ngụy trang hạng nặng qua đây dò hỏi tình hình địch, đứng dậy đi vòng ra phía sau cậu, giơ khuỷu tay lên ôm lấy cổ cậu, “Tổ nào? Bịt kín như vậy? ”

Nhan Thường Phi thay Lâm Gia đáp: “Tổ mình. ”

Ôn Miễn lúc này mới nhận ra Lâm Gia, cười khan một tiếng kéo cậu qua ngồi xuống cạnh mình, “Cậu không phải xin nghỉ sao? ”

Lâm Gia kéo môi cười, giọng nói khàn khàn: “Thân tàn nhưng chí định. ” . Bạn có biết trang truyện — TrumTruy en. C OM —

Kỳ Hoãn ngồi đối diện chậc lưỡi,”Giọng cậu sao lại thành như vậy? Tối hôm qua làm gì hả? ”

Lâm Gia hơi khựng lại, theo bản năng liếc nhìn Giang Liễm vẫn mang sắc mặt như thường bên cạnh, lấy đại một cái cớ lấp ɭϊếʍ cho qua: “Xuống lầu chạy một vòng thì cảm luôn. ”

Mọi người không nghi ngờ gì.

Nhan Thường Phi đứng lên vỗ tay nói: “Nếu Lâm Gia đã tới thì chúng ta hãy luyện lại đội hình lúc cúp điện tối qua đi! ”

Những người khác cũng không dị nghị gì, nhao nhao hưởng ứng mà đứng lên, Lâm Gia cũng đứng dậy đi tới bệ cửa sổ treo áo lông. Rèm cửa sổ nửa mở nửa khép tối hôm qua lúc này đã bị kéo ra hoàn toàn, Lâm Gia kéo khóa áo lông xuống, khóe mắt nhìn thấy Giang Liễm đứng bên cạnh đang tháo đồng hồ đeo tay.

Cậu nhìn về phía trước, môi nhẹ nhàng cử động, khuôn mặt vẫn không nghiêng qua nhìn Giang Liễm, “Áo lông đã đem đến tiệm giặt ủi rồi, ghi tên anh, tự anh đi lấy đi. ”

Giang Liễm không trả lời, chỉ thấp giọng chậm rãi nói: “Nếu như cuối tuần cổ họng của cậu vẫn như vậy, tổ tiết mục sẽ không để cậu lên sân khấu. ”

Lâm Gia không nói gì, sau đó mới gằn từng chữ nhẹ giọng hỏi: “Cái này chẳng lẽ không phải công lao của anh? ”

Giang Liễm im lặng không đáp, lại đột nhiên lấn người dựa tới, cánh tay lướt qua cậu cầm mũ lưỡi trai để trong góc, “Cậu cảm thấy khó chịu? ”

Lâm Gia hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn thật lòng đáp: “Thoải mái. ”

Vẻ mặt Giang Liễm thản nhiên, bỏ đồng hồ đã cởi ra vào trong mũ lưỡi trai, cầm vành mũ thoáng ước lượng, sau đó cong môi mỉm cười một cái, “Lâm Gia, kỹ thuật của cậu cần luyện thêm. ”

Sắc mặt Lâm Gia cứng lại.

Thanh âm của Ôn Miễn từ phía sau rơi vào trong tai: “Cần luyện thêm cái gì? ”

Sắc mặt Lâm Gia lập tức chuyển sang kỳ quái.

Giang Liễm đứng bên cạnh buông mũ lưỡi trai trong tay xuống, mặt không đổi sắc xoay người, “Nhảy. Kỹ thuật nhảy của cậu ấy cần phải luyện thêm. ”

Ôn Miễn rất khϊế͙p͙ sợ, kề sát vào Lâm Gia kỳ quái nói: “Chẳng qua chỉ hợp tác có một lần, anh ta lại yêu cầu cậu cao như vậy? ”

Lâm Gia đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cậu ta.

Ôn Miễn mù tịt,”Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Trêи mặt tôi có vàng? ”

Lâm Gia hơi có lệ mà lắc đầu, lười biếng dãn đầu lông mày nói: “Cậu nói đúng. Vì sao tôi phải luyện? Tôi và anh ta cũng sẽ không có lần hợp tác nào nữa. ”

Ôn Miễn càng ngơ ngác. Một lát sau, cậu ta chậc lưỡi lẩm bẩm nói: “Cũng không thể nói chắc chắn như vậy được, không chừng lần sau công diễn lại được chọn tới cùng một tổ đấy. ”

Lâm Gia đã đi xa, không thể nghe được lời lẩm bẩm của cậu ta.

Bình Luận (0)
Comment