Lặng Thinh

Chương 30

Lúc diễn tập PD và thầy hướng dẫn đều ở hiện trường.

Lâm Gia đứng trêи sân khấu, trong tai là Ca khúc chủ đề vang lên rất nhiều lần. Ánh đèn sân khấu chói mắt chiếu lên người, cậu quay đầu nhìn bên cạnh, hưng phấn và kϊƈɦ động trêи mặt của đồng đội có thể thấy rất rõ ràng. Chỗ ngồi dưới đài một mảnh vắng lặng, chỉ có PD Thẩm và các thầy hướng dẫn ngồi hàng đầu tiên, khuôn mặt khuất sáng nhìn không rõ.

Tim cậu đập rất ổn định, sắc mặt bình tĩnh. Không phải vì gặp chuyện mà bình tĩnh, vẻn vẹn chỉ là bởi vì trong lòng không có quá nhiều cảm giác thật.

Trêи danh sách chương trình thì bọn họ là nhóm biểu diễn đầu tiên. Lúc diễn tập biểu hiện của Lâm Gia rất quy củ, không tính rất đặc sắc nhưng cũng coi như kết thúc hoàn hảo. Trong cả nhóm chỉ mình Giang Liễm là có kinh nghiệm sân khấu, còn lại ai ai cũng là lần đầu tiên lên sân khấu, vô luận là thay đổi đội hình trêи sân khấu, hay là bắt lấy ống kính trước mặt, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút lộn xộn.

Thầy thanh nhạc lần đầu tiên đánh giá hai từ 'tạm được' với Lâm Gia, Lâm Gia đứng trêи sân khấu nói cảm ơn thầy hướng dẫn, lòng biết rõ đối phương nói tạm được, không phải là giọng hát của cậu tạm được, mà là âm sắc lúc hòa chung với năm người kia không bị chói, sẽ không trở thành nét bút hỏng trong cả bài biểu diễn.

PD Thẩm chỉ bảo bọn họ vài câu cách bắt lấy góc máy quay, cuối cùng lại nói: “Tôi biết các em bây giờ không căng thẳng là vì bên dưới không có bất kỳ khán giả nào. Diễn tập và công diễn không giống nhau, tôi hi vọng lúc nhìn thấy các em trêи sân khấu chính thức, sẽ bình tĩnh ứng biến với mọi tình huống bất ngờ xảy ra. ”

Thầy hướng dẫn vũ đạo bổ sung: “Còn một điều cơ bản nhưng cũng quan trọng nhất, đó là phải duy trì giao lưu ánh mắt với người hâm mộ. Không được lảng tránh, phải dùng cả cơ thể và cảm xúc để truyền đạt. Chỉ cần truyền đạt được nội tâm của mình đến người hâm mộ, thì màn biểu diễn đó mới được xem như hoàn mỹ. ”

Sáu người cúi đầu nói cảm ơn, sau đó mới lui về hội trường ngồi chờ lên sân khấu. Thực tập sinh của mười lăm nhóm khác tới tới lui lui, thời gian cứ như vậy mà trôi qua rất nhanh, biểu tình của tất cả mọi người cũng chậm rãi từ thong dong chuyển thành vô cùng lo lắng.

Đúng sáu giờ tối, một nghìn khán giả đã ổn định xong chỗ ngồi. Nhân viên công tác mở màn hình phát sóng trực tiếp trong phòng chờ lên, màn hình kết nối với khán phòng trước sân khấu, trong tầm mắt tất cả mọi người lập tức hiện lên một biển lightstick bảy màu sáng rực. Cùng với đèn huỳnh quang là tiếng reo hò ùn ùn kéo đến của người hâm mộ.

Mặc dù trong lòng cậu biết rõ, trong những người hâm mộ này không có ai hò hét vì cậu, nhưng trái tim Lâm Gia vẫn không khống chế được mà ngày một nhảy lên.

Mà tần suất đập gấp gáp như vậy, cùng với lúc đôi chân đặt lên sân khấu rực rỡ, trong mắt phản chiếu đường nhìn nóng rực của người hâm mộ, càng trở nên kịch liệt hơn. Khái niệm về sân khấu trong lòng Lâm Gia, rốt cục cũng có cảm giác chân chân thật thật mà trước giờ chưa từng có.

Nhân viên công tác giao microphone cho Lâm Gia, bắt đầu từ cậu mà tự giới thiệu, tiếng hô dưới sân khấu cũng càng ngày càng to. Cho đến khi microphone truyền vào trong tay Giang Liễm đứng ở chính giữa, tiếng hô của fan gần như xé gió bay ra.

Lúc Giang Liễm đưa microphone trong tay ra, Nhan Thường Phi đứng cạnh Giang Liễm trong một giây hoảng hốt, đã không tiếp được microphone Giang Liễm đưa tới. Microphone nặng nề rơi xuống đất, Nhan Thường Phi vội khom lưng nhặt lên, nói: “Xin lỗi. ”

PD Thẩm ôn hòa cười, thay cậu ta hoà giải: “Có phải quá khẩn trương không? ”

Nhan Thường Phi thở ra một hơi thật dài, trêи mặt lộ ra nụ cười đúng chuẩn, “Đúng vậy, lần đầu tiên lên sân khấu, thật sự rất khẩn trương. ”

Cậu ta khôi phục trạng thái tinh thần phấn chấn, nhìn về phía người hâm mộ dưới sân khấu tự giới thiệu.

Ôn Miễn lặng lẽ dùng ngón tay chạm vào mu bàn tay Lâm Gia, quay đầu qua nhỏ giọng hỏi cậu: “Cậu khẩn trương không? ”

Lâm Gia chậm rãi thở ra một hơi, “Có hơi.”

Ôn Miễn hài lòng cười rộ lên, “Nghe thấy cậu nói cũng khẩn trương tôi an tâm rồi. ”

Lâm Gia nhếch khóe môi, ánh mắt nhanh nhẹn lướt qua biển đèn trước mắt, đôi mắt sáng rực, giống như hai điểm nhỏ chớp động. Chỉ chốc lát sau, cậu thu tầm mắt lại. Lâm Gia không tìm được một người hâm mộ nào của mình trong một nghìn người đó.

Xác suất một phần ngàn cũng không có sao? Cậu thu lại ý cười bên khóe miệng, tròng mắt uể oải nhìn xuống.

Không có bất kỳ một ánh mắt nào sẽ tập trung trêи người cậu. Từ giờ phút này, cậu đột nhiên không hề khẩn trương nữa.

Vừa may lúc này ánh đèn đã tối lại, PD Thẩm lui ra, các đồng đội bên cạnh cũng bắt đầu di chuyển đến vị trí đội hình mở màn của mình đứng ngay ngắn. Giang Liễm đi về phía cậu, một giây gặp thoáng qua kia, đối phương nhìn không chớp mắt, thấp giọng phun ra một câu: “Nếu cậu còn muốn xuất hiện trêи ống kính, thì ngẩng đầu lên. ”

Lâm Gia ngạc nhiên ngẩng đầu, Giang Liễm đã đi ra khỏi tầm mắt cậu.

Ánh đèn lần thứ hai chiếu lên người, theo tiết tấu khúc nhạc dạo vang lên, bọn họ xoay người dưới ánh đèn, hai tay chống xuống đất quỳ một chân. Giang Liễm ở C vị từ làn khói trắng nhảy ra, câu hát đầu tiên hoàn mỹ vang lên, tiếng thét chói tai của fan chợt xông thẳng lên sân khấu.

Từ phản ứng của fan hâm mộ dưới sân khấu, cả màn biểu diễn xem như hoàn thành thuận lợi, tuy hơn một nửa trong đó là nhờ vào fan của Giang Liễm đem đến nên nhóm bọn họ mới hoành tráng và bùng nổ như vậy. Chỉ là trừ Lâm Gia ra thì có lẽ không ai phát hiện rằng lúc di chuyển đội hình Giang Liễm đã thay đổi một chút.

Mấy ngày trước lúc luyện tập trong phòng học, thầy vũ đạo đã sắp xếp cho bọn họ mỗi người một màn nhảy solo. Trong lúc đó, mỗi thành viên đều có thể tự do thiết kế động tác vũ đạo của mình. Lúc công diễn nhảy đến đoạn này, Giang Liễm vốn nên di chuyển thay vào vị trí của Nhan Thường Phi, Lâm Gia nhân lúc đó sẽ bù vào chỗ đứng của Giang Liễm. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Giang Liễm vẫn đứng tại chỗ mà không hề di chuyển. Vốn dĩ Lâm Gia đã thiết kế xong vũ đạo solo của mình, nhưng vì tình hình lúc đó nên từ solo biến thành nhảy đôi với Giang Liễm.

Đối với việc này cậu cũng không quá mức để ý.

Sau khi kết thúc biểu diễn xuống sân khấu, sáu người ngồi đợi ở hội trường, Ôn Miễn mượn điện thoại di động của nhân viên công tác, đề nghị muốn chụp hình cả nhóm. Kỳ Hoãn một bên vội vội vàng vàng chỉnh lại kiểu tóc, một bên oán giận: “Sao trước khi lên sân khấu không chụp, trang điểm trêи mặt tôi đã trôi hết sạch rồi. ”

Trình Trì ôm lấy cổ Kỳ Hoãn cười, Nhan Thường Phi đứng phía sau làm một khuôn mặt rạng rỡ. Lâm Gia ngồi cạnh Giang Liễm phối hợp nhìn về phía màn hình, Ôn Miễn cầm điện thoại di động ngồi phía trước nhắc nhở cậu: “Gần chút nữa, tôi sắp không nhìn thấy mặt cậu luôn rồi. ”

Lâm Gia chần chờ một giây, cuối cùng cũng chỉ tượng trưng mà nghiêng nghiêng khuôn mặt về phía Giang Liễm, hai tay chống ở trêи đùi, không hề giống như Trình Trì thân thiết mà ôm lấy bả vai Giang Liễm.

Ôn Miễn thoả mãn gật đầu, trong miệng hô lớn thời gian ba giây đếm ngược, nhóm thực tập sinh trước ống kính nhao nhao lộ ra khuôn mặt tươi cười. Nhan Thường Phi lại đột nhiên đứng dậy ở giây cuối cùng.

Nút chụp ảnh đã đè xuống từ lâu nên Nhan Thường Phi chỉ kịp chụp lại một góc áo nhỏ trong tấm ảnh. Cậu ta rời khỏi chỗ, trước khi rời đi còn vội vội vàng vàng để lại một câu: “Các cậu chụp trước đi, tôi đến WC. ”

Vẻ mặt Trình Trì vô cùng kinh ngạc, hỏi Ôn Miễn: “Có chuyện gì vậy? ”

Ôn Miễn thu nụ cười lại, lưỡng lự vài giây đáp: “Có lẽ vẫn là… vì chuyện trong nhà đi! ”

Những người khác nghe vậy cũng chỉ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Nhan Thường Phi trở lại là lúc nhóm B đã kết thúc màn biểu diễn. Lâm Gia đang ngồi cùng với nhóm thì bị gọi lên sân khấu lần nữa. Thực tập sinh của hai nhóm song song đứng ngay ngắn, lần lượt truyền microphone để phát biểu kêu gọi bỏ phiếu cho nhóm mình. Sau khi nói hết một lượt, PD Thẩm tuyên bố: “Bắt đầu bỏ phiếu. ”

Một nghìn người hâm mộ có mặt tại hiện trường cầm máy bỏ phiếu trong tay giơ lên, thực tập sinh hai nhóm trêи sân khấu im lặng không nói chuyện, thời gian trôi qua một giây tựa như một năm.

Hai phút bỏ phiếu kết thúc, tổ chiến thắng sắp được công bố.

Đèn pha chạy qua lại không ngừng giữa thực tập sinh của hai nhóm, trong miệng những người hâm mộ dốc sức kêu tên thực tập sinh mình yêu thích, PD Thẩm mở micro lớn tiếng đếm ngược, thực tập sinh có người nhắm hai mắt lại, cũng có người thì thào cầu nguyện. Bầu không khí hiện trường bị đẩy tới đỉnh điểm.

Đèn pha chiếu sáng chỗ sáu người nhóm A, sau đó ngừng hẳn lại.

Lâm Gia ngửa đầu đứng trong ánh đèn, trong tai là tiếng hô kϊƈɦ động mà vui sướиɠ của người hâm mộ dưới sân khấu. Mặc dù tiếng gọi ầm ĩ này không dành cho cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy trong lòng rung động.

Vào giây phút ấy, ánh mắt của câu không tự chủ được mà lướt qua Ôn Miễn đứng bên cạnh, trực tiếp nhìn về phía Giang Liễm ở chính giữa.

Có vài người vì sân khấu mà sống, có vài người lại không phải. Nhưng bọn họ có thể cũng vì sân khấu mà sống.

PD Thẩm chúc mừng tổ A, sau đó lại khích lệ tổ B. Thực tập sinh hai tổ cúi đầu chào PD Thẩm và người hâm mộ dưới sân khấu, sau đó lui vào hậu trường. Ánh đèn trêи sân khấu hơi tối lại, phía sau nhóm thực tập sinh là màn hình thu ở khán phòng. Trêи màn hình là những người hâm mộ nhao nhao kϊƈɦ động vẫy lightstick trong tay, Lâm Gia tùy ý ngước mắt một cái, đập vào tầm mắt là một mảnh vàng nhạt.

Ánh mắt cậu chợt dừng lại.

Cô gái trẻ mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt đang nâng cao điện thoại, chen lẫn trong các bảng hiệu lấp lánh rực rỡ có vẻ nhỏ bé vô cùng.

Nhưng cậu vẫn thấy rõ.

Trêи màn hình điện thoại nằm ngang kia đang chạy tên của cậu.

Lâm Gia nín thở một giây.

Hai tay Ôn Miễn vịn lên vai cậu, cười hì hì đẩy cậu đi về phía trước, “Tự nhiên đờ người ra vậy? ”

Lâm Gia hoàn hồn, mới phát hiện màn hình đã chuyển ống kính đến nơi khác.

Từ lúc bọn họ xuống xe vào sân bãi diễn tập, đến lúc bọn họ quyết đấu cùng một tổ khác kết thúc, chỉ trải qua vài giờ ngắn ngủi mà thôi, cậu đã có fan của riêng mình.

Người hâm mộ cũng không khó kiếm như trong tưởng tượng, cậu cũng không muốn cứ mờ mịt mà dừng lại tại đây. Mang theo ba phần tiếc nuối bảy phần không cam lòng, thậm chí đến cả ống kính của mình cậu cũng chẳng có, không ai biết tên cậu, cũng không ai nhớ khuôn mặt cậu trông thế nào, cứ thế mà bị loại ngay vòng đấu đầu tiên, một mình kéo valy rời đảo.

Lúc đến lặng lẽ không ai thấy, ra về vẫn lặng lẽ chẳng ai hay.

Mấy tuần trước lúc mới vừa lên đảo Lâm Gia đã từng ôm ý nghĩ này, mấy tuần sau cậu lại không thể cam lòng cứ như vậy nhận lấy thất bại.

Các nhóm đã quyết đấu đến bài hát thứ hai, nhóm thực tập sinh ngồi trong phòng quan sát đợi lên sân khấu, thỉnh thoảng nhìn về phía màn hình phát ra tiếng thán phục.

Giữa chừng Giang Liễm đứng dậy rời chỗ ngồi đến WC, chân trước đối phương vừa đi ra khỏi phòng, chân sau Lâm Gia đã lặng lẽ theo.

Hậu trường có hai phòng vệ sinh, phòng vệ sinh gần sân khấu dành cho nhóm thực tập sinh chuẩn bị lên sân khấu và nhân viên công tác ra ra vào vào. Giang Liễm đi ngang qua WC này bước chân cũng không ngừng, trực tiếp đi đến chỗ ở xa hành lang.

Lâm Gia vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định mà đi theo phía sau hắn, băng qua một dòng người, cuối cùng bước vào một WC khác trêи hành lang vắng vẻ.

Giang Liễm đẩy cửa ra, Lâm Gia đứng ngoài phòng vệ sinh, tốn mười giây, lần thứ hai suy nghĩ về giao dịch với đối phương ở vườn hoa đêm đó.

Lúc trước ở công ty làm thực tập sinh, trong tiệc rượu cao tầng công ty ở trước mặt tung ám chỉ, hình ảnh phản cảm dâng lên rõ mồn một ngay trước mắt.

Bây giờ nghĩ lại, nếu như đối tượng giao dịch đổi thành Giang Liễm, ngược lại cũng không khó tiếp thu như trong tưởng tượng.

Lâm Gia chờ ngoài cửa, cho đến khi nghe tiếng nước chảy từ bồn rửa tay bên trong truyền đến, cậu đẩy cửa bước vào, lúc Giang Liễm ngẩng đầu nhìn qua, cậu tắt công tắc đèn trêи tường đi.

Trong bóng tối, Giang Liễm đóng vòi nước lại, thẳng người vẫy khô bọt nước trêи tay, nương theo ánh trăng mờ tối bên cửa sổ chiếu vào, nhấc chân trực tiếp đi ra cửa.

Cửa đang ở trạng thái đóng, Giang Liễm đứng ở cạnh cửa, trong bóng đêm chuẩn xác mà quét về phía Lâm Gia, “Cậu tắt đèn làm gì? ”

Lâm Gia không nói gì.

Dường như cũng không có hứng thú với câu trả lời, Giang Liễm giơ tay lên cầm chốt cửa, chuẩn bị mở cửa rời đi.

Lâm Gia đưa tay kéo Giang Liễm lại áp lên cửa, trong lúc vội vàng tay đè lên mu bàn tay của đối phương.

Cậu chợt ngẩng đầu, trong bóng đêm cùng Giang Liễm bốn mắt nhìn nhau.

Đối phương cũng không có phản ứng quá lớn, không cầm tay cậu lại cũng không đẩy tay cậu ra.

Sớm muộn gì cũng sẽ có tiếp xúc thân mật hơn với Giang Liễm, Lâm Gia nghĩ rất rõ ràng, cũng không có quá nhiều do dự, dứt khoát đâm lao phải theo lao, tiến lên đặt người trêи ván cửa, ép sát thân thể hắn, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Lời nói lần trước, còn hiệu lực không? “

Bình Luận (0)
Comment