Lặng Thinh

Chương 33

Chuyện Nhan Thường Phi bị loại đã chắc chắn.

Giang Liễm chưa giải thích nguyên nhân lựa chọn Lâm Gia, Nhan Thường Phi đã xoay người cúi đầu nói xin lỗi các đồng đội đang ngồi trêи kim tự tháp, “Tuy các cậu không hề phát hiện, nhưng tôi vẫn muốn nói ra. Ngày đó trêи sân khấu công diễn, vì tôi mất tập trung mà không di chuyển đúng đội hình.” Cậu ta hơi dừng lại một lát, “Sai lầm cấp thấp như vậy, ngay cả chính tôi cũng không thể tha thứ –”

Câu nói kế tiếp cậu ta còn chưa nói ra đã bị Ôn Miễn trực tiếp nhảy từ trêи bậc thang xuống ôm lấy.

Hành vi của Ôn Miễn như một đòn bẩy, những thực tập sinh khác nhao nhao chạy xuống bậc thang ôm bạn cùng phòng hoặc đồng đội của mình. Tình cảnh lại trở nên hỗn loạn một lần nữa, nhưng PD Thẩm lại không mở miệng ngăn cản, mà là lặng lẽ không tiếng động lùi sang một bên.

Ống kính quét qua vành mắt ửng đỏ, trái cổ phập phồng và đôi môi mím chặt của bọn họ, đem toàn bộ dáng vẻ chân thật nhất dừng lại trong camera. Trong một góc ống kính không chiếu tới được, Lâm Gia nhìn Giang Liễm, ngạc nhiên trêи mặt còn chưa hoàn toàn biến mất, “Tôi đã nghĩ lời đó của anh là có ý muốn loại tôi. ”

“Quyền cứu này chỉ là phần thưởng phụ cho lần công diễn đầu tiên, vì vậy trong quá trình công diễn trêи sân khấu, phần thể hiện vẫn chiếm tỉ lệ cao nhất.” Ánh mắt Giang Liễm lướt qua mặt cậu, giọng nói mang theo sự công bằng, “Nếu như không phải Nhan Thường Phi xảy ra sơ suất thì người bị loại bây giờ chính là cậu. ”

Lâm Gia không nói tiếp, tâm tư trong lòng lại không tự chủ được mà bay ra khỏi tiết mục ghi hình còn chưa kết thúc lúc này, hướng về một chỗ khác. Hai giây sau, lần thứ hai cậu giương mắt nhìn về phía Giang Liễm, môi khẽ động, giống như đang muốn nói điều gì.

Minh Nhượng ở phía sau Giang Liễm đi tới, nháy mắt với cậu: “Chúc mừng. ”

Lâm Gia nuốt xuống lời bên khóe miệng, cũng đáp lại bằng một nụ cười, “Cảm ơn. ”

Minh Nhượng quay đầu tán gẫu hai ba câu với Giang Liễm xong thì xoay người đi tìm thành viên bị loại trong nhóm mình. Giang Liễm nhìn vào bóng lưng đối phương rời đi cho đến khi biến mất, hỏi “Cậu muốn nói cái gì? ”

Lâm Gia im lặng một lát, cuối cùng lắc đầu nói: “Không có gì. ”

Mười bốn người bị loại mua vé tàu rời đi ngay sáng hôm sau, Lâm Gia và những người khác cũng đến tiễn bước đồng đội của mình. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, lúc ra cửa là khoảng năm giờ rưỡi, nhưng ngoài cửa sổ bầu trời vẫn tối đen, chỉ có ánh đèn hai bên đường dưới tòa ký túc xá lay lắt chiếu sáng.

Lâm Gia ra khỏi lầu ký túc xá, mới phát hiện hơn mười người đang đứng nói chuyện cười đùa ở khoảng đất trống trước ký túc xá, ai ai cũng ngáp không ngừng, đứng trong đêm gió lạnh căm đạp chân xoa tay, nhưng vẫn kiên trì rời khỏi tấm chăn đi tiễn bước đồng đội.

Lâm Gia bắt chuyện cùng với thực tập sinh khác, đi về phía đồng đội mình. Mười bốn thực tập sinh lục tục kéo valy xuống lầu, một đám người nối tiếp nhau trong màn đêm đi tới, tiếng bước chân của họ chồng chéo lên nhau, tiếng nói chuyện của nhóm thực tập sinh và đồng đội bị gió đêm cuốn vào giữa không trung, đi cuối đoàn người là một anh trai khiêng camera.

Lâm Gia đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn lại, phía sau bóng đêm dày đặc như mực, ánh sáng u ám thưa thớt, tia sáng yếu ớt của đèn đường dường như bị đêm tối cắn nuốt. Phía trước lại là một khung cảnh vui vẻ cười đùa, huyên náo ầm ĩ. Giống như có một đường ranh giới vô hình ngăn cách hai thế giới vậy. Mà nhóm thực tập sinh thoải mái cười to đùa giỡn này, đang từng bước đi ra khỏi bóng tối, tiến tới một tương lai tốt đẹp hơn.

Nhóm thực tập sinh không thể tự ý rời khỏi căn cứ ghi hình, nên chỉ có thể tiễn mười bốn người đến trước cửa căn cứ. Ngoài cửa lớn ngồi lác đác vài người hâm mộ, nhân viên công tác đi tới đẩy cửa sắt ra, bảo vệ ra cửa ngăn người hâm mộ lại, mười bốn người bị loại kéo valy chậm rãi đi ra ngoài.

Nhóm thực tập sinh đến tiễn đứng ở bên trong cửa phất tay chào tạm biệt với bọn họ, lớn tiếng kêu tên bọn họ, hẹn nhau ra đảo lại tụ tập. Mười bốn người cùng quay đầu lại, làm cái OK với nhóm thực tập sinh đang đứng trong bóng tối.

Có người ra sức khua tay rống lớn: “Thầy ơi — ảnh tập thể chụp ở căn tin đêm hôm đó, thầy nhất định phải nhớ gửi cho em nha! Thầy nhϊế͙p͙ ảnh—thầy nghe thấy không — ”

Thầy nhϊế͙p͙ ảnh đứng trong góc dở khóc dở cười quát trở lại: “Tôi nghe thấy rồi–”

Người nọ lại rống: “Thầy ơi thầy biết em là ai không – thầy có tìm được nick của em trong nhóm chat không – hay là quét mã wechat luôn nhá — ”

Thầy nhϊế͙p͙ ảnh bó tay rống lại: “Tôi sẽ gửi vào trong nhóm chat chính –”

Người nọ lúc này mới hài lòng thả tay xuống, kéo valy đi về trước hai bước, lại như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu hai tay khép lại tạo thành cái loa: “Em sẽ mãi mãi không quên hòn đảo này — sẽ không quên căn tin trêи đảo — sẽ không quên khung cảnh mọi người ở căn tin ăn liên hoan suốt đêm –”

Mười ba người còn lại cũng lần lượt phụ họa: “Em cũng sẽ không quên –”

Có người đáp lại: “Đứa nào quên làm chó— ”

Cũng có người rống: “Đứa nào quên đứa đó phải mời lẩu— ”

Còn có người bổ sung: “Tôi không muốn ăn lẩu – tôi muốn ăn Haidilao— ”

(tên gốc海底捞: tên tiếng Anh-Haidilao International Holding Ltd. là một chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập tại Jianyang, Tứ Xuyên, Trung Quốc vào năm 1994. Các nhà hàng của nó thường hoạt động dưới tên Lẩu Haidilao.)

Cuối cùng, không biết là ai đã hô một câu: “Chúng ta chung kết gặp lại! ”

Nhóm thực tập sinh đứng trong cửa đều sửng sốt, kế đó dấy lên nhiệt huyết tràn đầy, ngữ khí kiên định dùng sức thốt ra: “Chung kết gặp lại! ”

Cửa lớn trước mắt chậm rãi đóng lại, bóng lưng của nhóm thực tập sinh dần dần hòa vào bóng đêm, mấy chục người đến tiễn lúc này mới men theo bóng tối và ánh sao trở về. Lúc tới là đi đường chính, nhưng lúc trở về lại không có thầy nhϊế͙p͙ ảnh đi theo, nên mọi người nhất trí quyết định đi bằng con đừng nhỏ trong rừng cây.

Nhan Thường Phi đã rời đi, các thành viên tổ A tốp năm tốp ba cũng giải tán. Ôn Miễn và vài người bạn cùng phòng ký túc xá vai kề vai trở về, Trình Trì và Kỳ Hoãn lại dính vào nhau như ngày thường, còn lại Lâm Gia và Giang Liễm bước song song nhau, tạo ra khoảng cách nhất định ở giữa, một đường không ai nói chuyện.

Chuyện lỡ hẹn vẫn luôn canh cánh trong lòng, ngoại trừ ngày công bố vòng loại hôm qua ra, Lâm Gia vẫn luôn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Giang Liễm. Cậu không biết vì cậu đã bỏ qua giao dịch trước đó, nên coi như thôi, hay là đối phương chỉ vì cậu lật lọng mà không vui.

Ngày hôm qua ở trêи sân khấu, Lâm Gia thậm chí đã thiếu chút nữa muốn hỏi ra miệng. Cũng may Minh Nhượng xuất hiện đúng lúc ngăn cậu lại, những suy nghĩ trong đầu mới từ từ rõ ràng sáng tỏ, quan trọng nhất là cậu ý thức được, dưới ống kính đặt ở bốn phương tám hướng lúc nào cũng có thể quay tới trêи sân khấu, mà đàm luận với Giang Liễm về loại đề tài này cũng không phải quyết định sáng suốt.

Lúc này mấy chục người nối tiếp nhau xuyên qua rừng đào, Lâm Gia chợt dừng bước lại, giơ tay kéo Giang Liễm.

Giang Liễm nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, “Có việc? ”

Lời đối phương vừa ra khỏi miệng, vài thực tập sinh đang đi bên cạnh cũng dồn dập liếc mắt tới. Lâm Gia men theo bóng đêm liếc giày mình một cái, một bên cúi người xuống tìm dây giày, một bên cất giọng nói với Giang Liễm: “Dây giày tôi bị tuột, anh chờ tôi một chút. ”

Nhóm thực tập sinh thu lại ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Giang Liễm đứng im tại chỗ đợi, nhìn Lâm Gia chậm rãi cột dây giày vào. Lúc ngước mắt lần nữa, đoàn người đã đi xa, chỉ còn lại hai người bọn họ ở đây.

“Đi hết rồi,” Giang Liễm đút tay vào túi áo lông, không nhìn cậu nữa, “Cậu muốn nói gì thì nói đi. ”

Lâm Gia đứng dậy, bước một bước tới gần hắn, dựa vào ánh trăng len lỏi trong rừng quan sát nét mặt hắn, “Cuộc hẹn lần trước, tôi không phải cố ý muốn lỡ hẹn. ”

Giang Liễm không quan tâm nói, “Cậu giữ tôi lại là muốn giải thích? ”

Lâm Gia nói: “Không phải. ”

Giang Liễm hỏi: “Vậu cậu còn chuyện gì không? ”

Lâm Gia lưỡng lự một giây, ánh mắt buông xuống hỏi: “Chuyện chúng ta đã nói, vì tôi lỡ hẹn nên cho qua sao? ”

Giọng nói Giang Liễm lạnh nhạt: “Vì cậu đã không đến nên tôi nghĩ là cậu muốn đổi ý. ”

“Tôi hơi hối hận.” Lâm Gia khẽ nhíu mày, “Tôi không muốn lấy quyền cứu trong tay anh đổi thành giao dịch của chúng ta. ”

Trêи mặt Giang Liễm vẫn không có biểu tình gì, “Về sự lựa chọn của tôi, tôi đã nói chuyện với cậu ta trước khi công bố vòng loại một ngày. ”

Nét mặt Lâm Gia hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng lại nhớ đến sau khi kết thúc công diễn sắc mặt Nhan Thường Phi không được tốt. Ngay cả Ôn Miễn và mấy người khác đều cho rằng đối phương đang lo lắng cho bệnh tình của người nhà, nhưng thật ra là vì Nhan Thường Phi đã sơ suất trêи sân khấu.

Cậu hoàn toàn không ngờ tới, vô luận ngày đó có đi tìm Giang Liễm hay không, quyền cứu trong tay đối phương, cuối cùng cũng trời xui đất khiến mà rơi vào tay cậu.

Bất kể nói thế nào, kết quả vòng loại cũng đã kết thúc. Giờ này phút này, cậu thầm nghĩ muốn nghe câu trả lời từ trong miệng Giang Liễm một cách rõ ràng, “Cho nên, về chuyện chúng ta đã nói qua, anh bây giờ là muốn dừng lại hay tiếp tục? ”

Tròng mắt Giang Liễm quét về phía cậu, lại không đáp một lời.

Ánh mắt Lâm Gia di chuyển hai vòng trêи mặt đối phương, trong lòng thấp thoáng trồi lên một ý nghĩ. Cậu không tự chủ được mà phỏng đoán, có thể Giang Liễm không đáp, là vì muốn giao quyền chủ động vào tay cậu. Giao dịch có muốn tiếp tục hay dừng lại thì hoàn toàn dựa vào thái độ của cậu.

Cậu theo bản năng nhìn quanh bốn phía.

Nhóm thực tập sinh đi trước kia đã sớm không thấy bóng dáng, xung quanh là cây cối mờ ảo trong bóng đêm. Phóng tầm mắt nhìn ra xa là một mảnh bóng tối dày đặc.

Địa vị trong cuộc giao dịch này là Giang Liễm giữ vai chủ động, còn cậu là vai bị động. Không có cuộc giao dịch này, Giang Liễm cũng sẽ không tổn thất cái gì, cậu thì lại không trụ nổi đến vòng đấu loại thứ hai. Có cuộc giao dịch này, Giang Liễm sẽ đảm đương việc ghi hình và tiêu khiểu nhàm chán sau giờ luyện tập trước ống kính, mà người có lợi nhất trong hai người lại vẫn là cậu.

Lâm Gia nghĩ rất thông suốt.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc liếc mắt nhìn Giang Liễm, lấy hai tay đút trong túi ra, chậm rãi kéo khóa kéo áo lông của Giang Liễm, hai tay chen vào giữa áo lông và áo hoodie của đối phương, ôm lấy eo Giang Liễm.

Giang Liễm vẫn chưa giơ tay ôm lại, thờ ơ mở miệng hỏi: “Chuyện cậu cho tôi leo cây cứ vậy là xong? ”

Mặt Lâm Gia lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, “Tuy tôi không đi tìm anh, nhưng tôi cũng đâu có xin anh cứu tôi, nên không phải xem như hòa nhau hả?”

Đối phương híp mắt nhìn cậu,”Hoà không được. ”

Lâm Gia quyết định lùi một bước, “Vậy anh nói xem anh muốn thế nào? ”

Giang Liễm không trả lời, bàn tay vô cùng tự nhiên kéo áo lông cậu ra, xoa nhẹ từ cổ áo hoodie xuống dọc theo sống lưng, cuối cùng dừng lại trêи vị trí xương bướm của cậu.

Lâm Gia sửng sốt, “Anh muốn tôi làm anh ở đây? ”

Giang Liễm hỏi lại: “Không được? ”

Mặt Lâm Gia lộ vẻ lưỡng lự. Mặc dù cậu từng có bạn trai, nhưng lại không có kinh nghiệm làm loại chuyện này với bạn trai. Ngay lần đầu tiên đã làm ở bên ngoài, điều này khiến cậu có chút khó tiếp thu. Dù sao mọi việc đều phải chú ý tiến hành theo trình tự, cậu còn là lính mới nhập ngũ, càng không có loại ý chí khiêu chiến kϊƈɦ thích ngoài chiến trường như vậy.

Trong đầu suy đi nghĩ lại mấy lần, Lâm Gia nghĩ mình nên lên tiếng cự tuyệt, ai biết miệng lại đi trước đại não một bước thốt ra: “Cũng không phải không được —”

Động tác trong tay của Giang Liễm cắt ngang lời cậu. Đối phương buông cậu ra, kéo áo lông lên cho cậu, lại đẩy hai tay đang ôm trêи eo mình của cậu ra, buông mắt tự kéo khóa áo lông, khẽ nhướng đầu lông mày nói: “Dù cậu có muốn thì bây giờ cũng không được, trời sắp sáng rồi. ”

Sau khi nghe xong, khóe miệng Lâm Gia khẽ co rút. Cậu bước nhanh đuổi theo Giang Liễm đang đi phía trước, “Anh còn chưa nói muốn tôi làm gì để đền bù mà? ”

Bước chân Giang Liễm dừng lại, không để ý nhấc lên khóe môi, “Ghi nợ cho cậu. ”

Hai giờ sau, toàn bộ thực tập sinh bị giai điệu của Ca khúc chủ đề phát trong loa phát thanh đánh thức. Quản lý ký túc xá dùng loa thông báo cho tất cả thực tập sinh, nửa giờ sau tập hợp tại phòng khách ở lầu một.

Lâm Gia rời giường xếp hàng đánh răng rửa mặt, đến tám giờ đúng mới vội vã cùng Hạ Đông Thiền chạy tới phòng khách lầu một.

Nhóm thực tập sinh ngồi ngay ngắn bên trong phòng khách, quản lý ký túc xá cầm microphone đứng ở phía trước thông báo cho mọi người: “Bởi vì trong một trăm thực tập sinh đã có mười bốn người rời đi, nên bây giờ chúng ta phải tiến hành thay đổi ký túc xá một lần nữa. ”

Đối phương nói xong, sắc mặt các thực tập sinh không ai giống ai.

Có người không muốn tách ra với bạn cùng phòng bây giờ, có người lại có mâu thuẫn với bạn cùng phòng, vẫn luôn chờ thay đổi ký túc xá. Lâm Gia và Hạ Đông Thiền bây giờ gần như là không hề giao tiếp gì với bốn người khác trong ký túc xá, hai người chắc chắn sẽ đổi phòng.

Quản lý ký túc xá giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, “Bây giờ chúng ta có tám mươi sáu người, nên sẽ chia thành mười bốn phòng sáu người ở và một phòng hai người ở. Thành viên lớp A có thể dựa theo thứ hạng để chọn phòng mình muốn, những người còn lại sẽ được phân đến một phòng ngẫu nhiên. ”

Lời này nói xong làm trong nhóm thực tập sinh nhấc lên một làn sóng, có người vui cũng có người buồn.

Hai phút sau, mọi người giải tán tại chỗ, bảy người lớp A tự đi chọn phòng ngủ, còn lại những thực tập sinh khác quay về thu dọn đồ đạc.

Đợi mọi người thu dọn đồ đạc xong trở lại phòng khách, trêи tay quản lý đã cầm danh sách phân chia mới. Giang Liễm và Minh Nhượng vẫn giữ phòng hai người không đổi, năm người còn lại của lớp A mỗi người ai cũng chọn căn phòng và chỗ nằm mình yêu thích. Lâm Gia và Hạ Đông Thiền vẫn ở chung một phòng, bốn bạn cùng phòng còn lại theo thứ tự là Trình Trì, Kỳ Hoãn và hai thực tập sinh khác chưa từng qua lại trước đây.

Sáu người ai cũng rất hài lòng với năm bạn cùng phòng mới của mình, khung cảnh hoà hợp mà vui vẻ. Lúc chọn giường Lâm Gia vẫn nằm giường phía trêи Hạ Đông Thiền, Kỳ Hoãn ngủ ở giường trêи Trình Trì, còn lại hai thực tập sinh kia chiếm một cái giường tầng khác.

Trải ga giường và sắp xếp quần áo xong, sáu người ngồi xuống chưa kịp nói mấy câu, chợt nghe quản lý ký túc xá lại dùng loa phát thanh thông báo, tổ tiết mục sắp sửa tổ chức cuộc thi so tài trang trí phòng ngủ, buổi chiều sẽ sắp xếp xe chở toàn bộ thực tập sinh đến trung tâm mua sắm trêи đảo, mua sắm đồ dùng cần thiết để trang trí phòng ngủ, chi phí là tổ tiết mục tự chi.

Chi phí cho mỗi phòng đều hữu hạn, toàn bộ thực tập sinh phải cân nhắc tỉ mỉ các khoản mua. Vì căn phòng được bình chọn ấn tượng nhất, sẽ nhận được một phần thưởng lớn bí mật.

Sau khi phát thanh kết thúc, mọi người ở trong phòng ngủ cao giọng hoan hô, rốt cục có thể ra khỏi căn cứ hít gió rồi. Tiếp đến lại bắt đầu tràn đầy phấn khởi mà thảo luận, loại phong cách phòng ngủ nào đang được ưa chuộng nhất.

Lâm Gia không hứng thú lắm mà đứng dậy, xách túi rác bên tường lên đi bỏ rác. Lúc mở cửa vừa vặn gặp phải người ở phòng ngủ đối diện hành lang cũng đang mở ra, Lâm Gia ngẩng đầu, bất ngờ đập vào mắt là khuôn mặt cười mỉm của Minh Nhượng, “Thật khéo, chúng ta lại ở đối diện nhau nha. ”

Lâm Gia lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Rất khéo. ”

Minh Nhượng xoay người khóa chặt cửa, bước tới trước hai bước, lại tựa như nhớ tới cái gì đó, quay đầu huýt sáo với cậu, nụ cười trêи mặt không giảm, “Xem ra, tôi phải đến phòng cậu làm quen với bạn cùng phòng cậu trước mới được. Dù sao—” ngữ khí của hắn đầy thích thú, “Sau này tôi đến phòng các cậu ở ké hơi bị nhiều đấy. ”

Lời của tác giả: Minh Nhượng: Hai đứa này chiếm hết phòng ngủ rồi thì tôi ngủ ở đâu?? Thiết lập ban đầu là 11 người ra mắt, lại cảm thấy quá nhiều nên đổi thành 7. Thật ra 'bất lộ thanh sắc' ở đây có hai nghĩa, ban đâu là bất lộ thanh sắc mà yêu đương vụng trộm (không phải), sau đó mới là ý trêи văn án.

Bình Luận (0)
Comment