Lặng Thinh

Chương 47

Buổi trưa ăn cơm dã ngoại ở bãi cỏ xanh trong công viên, thầy nhϊế͙p͙ ảnh chụp rất nhiều ảnh cho nhóm thực tập sinh. Có người nằm trêи sân cỏ phơi nắng, có người đùa giỡn nhau trêи cỏ, còn có người kề vai nhau tán gẫu.

Bãi cỏ xanh, bầu trời trong, ánh sáng mặt trời, thiếu niên, đôi mắt sáng ngời, nụ cười tỏa nắng, không gì không khiến lòng người rung động, không gì không làm lòng người xao xuyến.

Khưu Dặc mượn điện thoại di động từ chỗ nhân viên công tác, gọi các thành viên nhóm tới chụp hình. Nhóm thực tập sinh ngồi sát nhau trêи tấm bạt dã ngoại, Khưu Dặc ngồi phía trước cầm máy.

Khưu Dặc chuyển sang chế độ hẹn giờ chụp, chẳng mấy chốc trong tấm ảnh đã hiện ra mặt mâm của cậu ta và một các khuôn mặt nhỏ nhắn ở phía sau. Khưu Dặc bất mãn chớp mắt, “Mặt tôi to lắm tôi không ngồi trước nữa đâu. Ai mặt nhỏ thì lên đi. ”

Đồng đội ở phía sau tâng bốc trắng trợn: “Mặt to cũng vẫn đẹp trai mà. ”

Khưu Dặc không đồng ý mà đứng dậy, xòe bàn tay ra, lần lượt phủ lên mặt của bảy người đo, cuối cùng kéo Lâm Gia ngồi trêи tấm bạt dậy, “Các cậu xem, trong nhóm chúng ta vẫn có người sở hữu khuôn mặt lòng bàn tay nè. ”

Lâm Gia lơ đễnh cười, ngồi xuống vị trí trước đó của Khưu Dặc, Minh Nhượng vốn cách cậu gần nhất giờ lại biến thành Giang Liễm.

Màn hình điện thoại có hơi nhỏ, tám người lại quá nhiều, Lâm Gia mấy lần điều chỉnh vị trí màn hình cũng không được như ý, chỉ có thể quay đầu lại nói với những người khác: “Tới gần chút nữa. ”

Đồng đội ở rìa màn hình đặt cằm lên vai người ngồi trước, Khưu Dặc cũng giơ tay ôm lấy bả vai Minh Nhượng, “Bây giờ được chưa? ”

Lâm Gia còn đang điều chỉnh điện thoại di động trong tay, một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.

Minh Nhượng nói: “Cậu ngồi lùi về sau một chút. ”

Lâm Gia làm theo lùi về phía sau một chút, cánh tay phải cọ vào bắp đùi đang cong lên của Giang Liễm. Từ góc độ của người bên cạnh nhìn sang, hai người như một trước một sau ngồi dính vào nhau, thân thể Lâm Gia tựa lên một bên đùi đang chống của Giang Liễm.

Khưu Dặc ló đầu ra nhìn, “Hay để Giang Liễm trực tiếp ôm cậu luôn đi. ”

Mấy người bên cạnh dường như quá quen thuộc với cách nói chuyện tỉnh rụi của cậu ta, nhìn lại mình rồi nhìn những thành viên khác, sau đó bày ra tư thế lưng kề sát lồng ngực người phía sau, cũng không cảm thấy không hợp chỗ nào, còn rối rít phụ họa.

Giang Liễm cong một cái chân khác lên, hai cánh tay vòng xuống dưới hai tay Lâm Gia, ôm eo cậu kéo tới trước ngực mình, tách hai chân ra kẹp Lâm Gia vào giữa, hai tay ôm eo cậu cũng không chịu thu lại.

Khóe mắt Lâm Gia đảo qua những thành viên khác trêи màn hình, sáu người đều mang vẻ mặt rất bình thường, dường như không hề cảm thấy, hành vì của cậu và Giang Liễm có bao nhiêu khác người.

Cậu bình tĩnh lại, hai cái đùi bị kẹp ở giữa có hơi khó chịu, dứt khoát cũng làm theo tư thế ngồi của Giang Liễm, tách hai đùi xa nhau, để bên cạnh hai đùi Giang Liễm.

Sau đó hơi hơi nghiêng đầu ngửa ra sau, tránh để che góc mặt của Giang Liễm, sau đó dựa vào người Giang Liễm, tay trái làm dấu 'hi', tay phải giơ điện thoại di động lên thật cao, điều chỉnh màn hình xong, “Tôi chụp đấy? ”

Mấy người phía sau cũng vội vàng giơ tay làm dáng, có người đặt hai ngón tay lên đầu đồng đội, có người đưa hai ngón tay đặt dưới cằm mình, còn có người đặt lên trêи mắt.

Lâm Gia bắt đầu đếm ngược ba hai một, các đồng đội nhao nhao lộ ra nụ cười thương hiệu của mình. Khưu Dặc toe toét miệng lộ ra tám cái răng, Minh Nhượng cười nhếch khóe môi, trong mắt Giang Liễm vẫn luôn nhiễm ý cười, Lâm Gia lại nở nụ cười tươi bên môi.

Lúc đếm đến một, Giang Liễm bất ngờ nghiêng đầu tới, đến khi cách rất gần với khuôn mặt cậu thì dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm gò gò má cậu mở miệng: “Đừng giơ điện thoại cao như vậy. ”

Thanh âm của hắn bình thường, đồng đội ở phía sau đều nghe rất rõ ràng. Nhưng lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Gia đã nhanh tay nhấn nút chụp.

Mọi người sửng sốt, Lâm Gia mở album ảnh ra cúi đầu xem, bảy người trong hình bao gồm cả cậu trêи mặt đều nở nụ cười tươi rói, chỉ có Giang Liễm là quay đầu không nhìn vào màn hình mà lại nhìn cậu, khoảng cách gần mức như ngay lập tức sẽ hôn lên má cậu.

Nhưng mà các đồng đội đều biết, Giang Liễm không phải muốn hôn cậu, chỉ là vừa vặn quay đầu nói chuyện với Lâm Gia. Loại tai nạn ngoài ý muốn này làm cho một đám thẳng nam ở đây cảm thấy hơi xấu hổ.

Khưu Dặc càng làm quá lên ôm lấy cánh tay mình, giả bộ xoa xoa da gà trêи tay, nhẹ chậc một tiếng nói: “Chụp lại tấm khác đi.”

Lâm Gia gật đầu, nhưng không xóa tấm ảnh trong album, mà trực tiếp mở camera ra, lần thứ hai giơ điện thoại lên. Lần này, cậu không giơ quá cao.

Tấm ảnh chụp chung thứ hai lại không thể chụp được.

Nhân viên công tác qua đây nhắc nhở nhóm thực tập sinh thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đón xe trở lại căn cứ. Mọi người nghe vậy đứng dậy, bắt đầu bận rộn thu dọn bạt trải, rác rưởi và thức ăn còn thừa lại.

Điện thoại di động cũng bị nhân viên công tác lấy đi gọi cho tài xế, mấy người cảm thấy hơi tiếc nuối, nên nhất trí chờ lên xe sẽ chụp lại sau. Kết quả lúc lên xe mới nhớ tới cả nhóm không phải ngồi chung một chỗ, nên sau đó đã quẳng chuyện chụp hình lên chín tầng mây.

Xe buýt đưa mọi người về căn cứ ghi hình, lúc Lâm Gia và bạn cùng phòng xuống xe, Hạ Đông Thiền đề nghị đến tiệm trà sữa trong căn tin uống trà sữa.

Đề nghị được thông qua, sáu người lập tức quay đầu đến căn tin. Sau khi vào cửa mới phát hiện, có vài thực tập sinh cũng rủ rê bạn bè đến căn tin kiếm đồ ăn.

Bọn họ chọn một cái bàn trống sạch sẽ ngồi xuống, sau đó đến cửa sổ quầy gọi đồ. Vừa vặn gặp được Khưu Dặc và bạn cùng phòng cũng đang đứng trước quầy chờ lấy trà sữa, Trình Trì và Kỳ Hoãn cầm menu trà sữa đứng một bên xem, Khưu Dặc thì nhường chỗ cho Lâm Gia và Hạ Đông Thiền.

Lâm Gia bỏ qua menu bánh ngọt nhìn vào menu trà sữa, nhân viên cửa hàng mang theo bánh ngọt đã được gói kỹ qua đây hỏi: “Bánh pudding sữa gừng của ai gọi? ”

Khưu Dặc vội vàng đáp: “Em! Em gọi pudding sữa gừng! ”

Lâm Gia lập tức ngẩng đầu lên, “Pudding sữa gừng? ”

Khưu Dặc tiếp nhận túi bánh ngọt, thuận miệng trả lời cậu: “Ăn ngon lắm, cậu muốn ăn thử không? ”

Lâm Gia lắc đầu, vẻ mặt kỳ lạ.

Mấy người gọi đồ xong cầm theo số trở lại bàn ngồi xuống, lúc chờ trà sữa đem lên, Trình Trì hỏi Lâm Gia chuyện quay quảng cáo mấy ngày trước, “Các cậu đi tất cả mấy người? ”

Lâm Gia suy nghĩ một lát, “Bốn người.”

Kỳ Hoãn chen vào nói: “Chỉ có bốn người? ”

Lâm Gia gật đầu nói ừ.

Sắc mặt Kỳ Hoãn bình tĩnh nhìn Trình Trì ngồi bên cạnh, “Tớ đã nói loại chuyện đi quay quảng cáo này sao lại rơi trêи đầu người như Triệu Nhất Thanh trong khi có biết bao thực tập sinh có ngoại hình còn tốt hơn cậu ta nhiều chứ? ”

Trình Trì không nói chuyện, trong mắt lại hiện lên mấy phần lạnh lùng.

Hạ Đông Thiền hỏi: “Cậu ta lại gây phiền phức cho các cậu? ”

Kỳ Hoãn nói: “Thì mấy ngày hôm trước có người trong tổ tiết mục tới chọn người đi quay quảng cáo đó, Triệu Nhất Thanh không có mặt, tôi không biết cậu ta cao bao nhiêu nên báo không đạt tiêu chuẩn, cậu ta nói tôi cố ý chơi cậu ta. ”

Hạ Đông Thiền mỉm cười, nhưng ý cười rất nhạt, “Lần này cậu ta sẽ nghĩ, cậu ngoại trừ đoạt C vị của cậu ta còn đoạt luôn cơ hội quay quảng cáo của cậu ta.”

Kỳ Hoãn nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng may chúng tôi không ở cùng phòng với cậu ta. ”

Lời nói còn chưa dứt, lại thấy cậu ta lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía sau lưng Lâm Gia và Hạ Đông Thiền mở miệng bắt chuyện: “Các anh cũng đến uống trà sữa hả? ”

Lâm Gia nghe tiếng quay đầu nhìn, vừa vặn thấy Giang Liễm và Minh Nhượng đi ngang qua mình. Giang Liễm liếc cậu một cái, nhưng không hề mở miệng chào hỏi, mà cùng Minh Nhượng đi tới một cái bàn khác.

Sau khi hai người ngồi xuống, thì không coi ai ra gì mà nói tới nói lui. Lâm Gia vốn muốn mở miệng bắt chuyện với Giang Liễm đành ngậm miệng, vờ như không có chuyện gì xoay mặt lại.

Nhưng khóe mắt vẫn nhìn lướt qua chỗ Giang Liễm ngồi. Người thì chưa thấy được, nhưng lại thấy nhân viên cửa hàng đang mang trà sữa tới.

Đối phương đứng trái tay với Lâm Gia, đưa sáu ly trà sữa xong, sau đó lại bỏ bên tay Lâm Gia một phần bánh ngọt nhìn giống như bánh pudding sữa.

Lâm Gia không nhận, nói với nhân viên: “Tôi chỉ gọi một ly trà sữa. ”

Nhân viên cửa hàng đáp: “Có một anh đẹp trai gọi cho cậu. ”

Lâm Gia lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “Đây là món gì?

“Pudding sữa gừng.” Nhân viên cửa hàng mỉm cười, “Món bánh thương hiệu của tiệm chúng tôi. ”

Lâm Gia bỗng nhiên ngơ ngẩn, bên tai hơi phiếm hồng.

Nhân viên cửa hàng đi rồi, Kỳ Hoãn mở miệng trêu chọc cậu: “Anh đẹp trai gọi cho? Trong phòng này ai cũng là anh đẹp trai, anh ta là muốn nói đến anh đẹp trai nào? ”

Lâm Gia ấp úng: “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai. ”

Kỳ Hoãn bĩu bĩu khóe môi, cúi đầu lắc trà sữa trong tay. Lúc cầm ly lên cảm thấy không đúng lắm, cậu ta nhìn kỹ lại, lập tức phát hiện trong ly có trái cây.

Kỳ Hoãn mờ mịt ngẩng đầu, “Hình như đưa nhầm rồi, tôi gọi trà sữa chứ có phải trà trái cây đâu? ”

Trình Trì ngồi bên cạnh nói, “Chắc là đưa nhầm rồi. ”

Kỳ Hoãn mang sắc mặt suy sụp đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi đến bảo họ đổi. ”

Trình Trì cũng đứng lên, “Tớ đi với cậu. ”

Bạn cùng phòng lập tức nháy mắt, “Đi đổi có ly trà sữa cũng cần người theo, thẳng nam bây giờ còn lằng nhằng hơn gay nhiều. ”

Lâm Gia nghe vậy, cười cười không nói gì.

Hai người rời đi không quá hai phút, trong căn tin lại xảy ra náo động không nhỏ. Dường như là có thực tập sinh xảy ra xô xát với nhau.

Mấy người Lâm Gia ngồi trong góc nên không thấy rõ tình huống, lúc nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ nát giòn giã vang lên mới ngẩng đầu nhìn nhưng chỉ kịp nhìn thấy nhóm thực tập sinh ở bàn bên cạnh cũng đứng lên, nhanh chóng chạy tới hành lang tụ tập lại.

Một giây kế tiếp, tiếng mắng khó nghe chen lẫn trong tiếng khuyên can đứt quãng từ giữa đám người truyền ra.

Lâm Gia liếc mắt nhìn Hạ Đông Thiền ngồi bên cạnh, đều nhìn thấy dự cảm không quá tốt trong mắt đối phương. Hai bạn cùng phòng khác cũng như nghĩ đến cái gì đó, đưa ánh mắt về phía hai chỗ ngồi trống trơn bên cạnh.

Bốn người đồng loạt đứng lên, nét mặt đã không còn ý cười trước đó, bước nhanh hướng tới chỗ nhóm thực tập sinh đang tụ tập.

Bình Luận (0)
Comment