Lặng Thinh

Chương 64

Buổi chiều quay phỏng vấn đơn trước, sau đó lại chụp đơn và quay video tập thể. Trong phỏng vấn gồm có nhiều câu hỏi, câu hỏi của mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ hơi lạc đề một chút.

Phỏng vấn của Lâm Gia là bắt đầu từ câu “Lần khóc gần đây nhất là lúc nào?”.

Lâm Gia thoáng nhớ lại một lát, “Lúc bà nội qua đời. ”

Người phụ trách phỏng vấn chuyển trọng tâm câu chuyện vào “Bà nội qua đời”, đào ra được gia cảnh của Lâm Gia bất đồng với các thực tập sinh khác, “Tôi nhớ trong một tập phát sóng của chương trình, tổ tiết mục có quay phân đoạn nói chuyện điện thoại với người thân và bạn bè, nhưng trong đó lại không có cảnh của cậu. Là bị biên tập cắt bỏ hay vì cậu lúc đó không quay? ”

Lâm Gia nói: “Tôi không quay. ”

Không muốn bới sâu vết sẹo của người khác thêm nữa, người phỏng vấn hỏi đến đây thì dừng lại, sau đó đổi sang một câu hỏi nhẹ nhàng hơn: “Thích khẩu vị gì? ”

Lâm Gia đáp: “Ngọt và cay đều ăn được. ”

Người phỏng vấn hỏi: “Mọi người đều biết, hàm lượng chất béo trong đồ ngọt cực kỳ cao. Bình thường các cậu ở trêи đảo, vì chú ý đến vóc dáng của mình nên buộc phải hạn chế ăn các loại đồ ngọt sao? ”

“Sẽ không.” Lâm Gia lắc đầu, “Mỗi ngày chúng tôi luyện tập đều phải tiêu hao rất nhiều thể lực. ”

Dường như còn lo lắng cậu vẫn đang hãm vào vấn đề lúc trước, người phỏng vấn luôn dùng giọng nói hiền hoà nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: “Đồ ngọt ăn gần đây nhất là món gì? ”

Tâm trạng Lâm Gia sớm đã khôi phục lại bình thường, trong chớp mắt vẻ mặt lộ ra sự kỳ quái, phun ra ba từ: “Pudding sữa gừng. ”

Tuy luôn chú ý tới biểu cảm trêи khuôn mặt cậu, nhưng vì không hiểu được ý nghĩa ngầm trong ba chữ kia, nên người phỏng vấn chỉ hơi có vẻ nghi hoặc mà gật đầu, sau khi thuận tay ghi chép vào, lại chuyển đến một câu hỏi khác: “Trong các thực tập sinh người muốn nói cảm ơn nhất là ai? ”

Lâm Gia nói: “Giang Liễm. ”

Người phỏng vấn hỏi: “Vì sao? ”

Lâm Gia nói: “Vòng đấu loại thứ nhất tôi vốn bị loại, nhưng dù vì nguyên nhân gì đi nữa, tôi rất cảm ơn anh ấy cuối cùng đã chọn tôi, cho tôi một cơ hội ở lại. ”

Người phỏng vấn lại hỏi: “Lần gần đây nhất là đến phòng của ai? ”

Lâm Gia nói: “Phòng của Giang Liễm. ”

“Xem ra, quan hệ của cậu và Giang Liễm hẳn là rất tốt.” Người phỏng vấn nở nụ cười, “Nếu như tôi nhớ không lầm, thì qua hết sinh nhật năm nay cậu chỉ mới hai mươi tuổi, nhỏ hơn Giang Liễm vài tuổi. Vậy đối với cậu mà nói, Giang Liễm có ý nghĩa gì? ”

Lâm Gia sửng sốt một giây.

“Là rất khó trả lời? Hay là ngại không dám nói ra?” Người phỏng vấn hơi bất ngờ trước phản ứng của Lâm Gia, chủ động đưa ra cho cậu ba lựa chọn: “Anh trai, bạn bè, hay là đồng nghiệp khá thân? ”

Lâm Gia nhanh chóng tỉnh táo lại, làm bộ suy nghĩ, “Với tôi mà nói, vừa là anh trai, vừa là bạn bè. ”

“Giống anh cũng giống bạn.” Người phỏng vấn lộ ra vẻ mặt đã rõ, “Một câu hỏi cuối cùng, mục tiêu hiện tại cậu định ra cho mình là gì? ”

Lâm Gia im lặng vài giây, suy nghĩ trong đầu dần dần trở nên rõ ràng, “Mục tiêu hiện tại là ra mắt. ”

Người phỏng vấn suy nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó ghi xuống cuốn sổ tay vài chữ, cuối cùng nói: “Tôi phỏng vấn xong rồi, cám ơn cậu. ”

Lâm Gia nghe vậy đứng dậy, cúi người nói cảm ơn với đối phương, sau đó rời khỏi phòng phỏng vấn.

Trong lòng vẫn luôn có một giọng nói quanh quẩn không ngừng.

Với cậu mà nói, Giang Liễm thật sự có ý nghĩa gì? Lâm Gia không trả lời được, nguyên nhân chỉ là vì chính cậu cũng chưa từng tỉ mỉ nghĩ tới đáp án cho câu hỏi này. Là anh trai, là bạn bè, hay như chính miệng mình đã khẳng định, vừa là anh trai, vừa là bạn bè. Những thứ này đều không phải đáp án mà tận đáy lòng Lâm Gia mong mỏi.

Cuối phỏng vấn, lúc người phỏng vấn hỏi cậu mục tiêu hiện tại, Lâm Gia nói là ra mắt. Nhưng mà lúc đó cậu vô ý thức nghĩ tới, không phải chỉ có hai chữ “ra mắt”. Trong đầu tức thì hiện ra, là một cụm đứng sau hai chữ kia cũng là thành phần chính để làm suy nghĩ trong đầu cậu thêm hoàn chỉnh hơn, đó là —

Ra mắt cùng Giang Liễm.

Cậu muốn đi qua con đường trải hoa của Giang Liễm kia, cũng muốn kề vai sát cánh cùng Giang Liễm đứng trêи kim tự tháp.

Từ lúc đầu nói mong muốn bị loại để về nhà, đến không muốn cứ mờ nhạt như vậy mà ra đi, rồi đến hiện tại là muốn ra mắt cùng Giang Liễm. Đoạn tương lai lấy sân khấu làm trọng tâm này, càng ngày càng chiếm tỉ trọng cao trong lòng cậu, mà sức nặng của Giang Liễm đối với cuộc sống cậu, thậm chí là sức nặng của hắn trong lòng cậu, lại càng không thể khinh thường.

Mặc dù là như vậy, vẫn chưa đủ để cậu suy nghĩ cẩn thận hơn, đáp án mà trong lòng cậu muốn cho câu hỏi kia thật sự là gì.

Cho tới ngày hôm nay, Lâm Gia thậm chí còn chưa tới hai mươi tuổi, ngay cả một phần ba quãng đường trong sinh mệnh dài đằng đẵng cậu còn chưa đi hết. Cậu nghĩ chuyện không hiểu được trêи thế giới này quá nhiều rồi, dù thêm một chuyện hay bớt một chuyện thì đối với cậu cũng không quan trọng lắm. Mà cậu vẫn luôn tin rằng, đáp án cho những câu hỏi kia, cuối cùng sẽ được thời gian trả lời.

Nhóm thực tập sinh ở lại tòa nhà chụp tạp chí đến tám giờ tối mới quay lại khách sạn.

Lúc rời đi vẫn có thể thấy người hâm mộ đang chờ bọn họ tan tầm bên ngoài tòa lầu, cho đến khi lên xe buýt ngồi xuống, bọn họ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười mà vẫy tay tạm biệt với những người hâm mộ. Nhân viên công tác kiểm kê nhân số đã đến đủ, tài xế xe buýt mới chậm rãi lái xe rời đi.

Nhân viên công tác dẫn đội ở trêи xe báo cho mọi người thời gian xuất phát ngày mai. Là chuyến bay một giờ chiều, sau khi máy bay đáp xuống Hải Thành, vừa vặn có thể lên chuyến thuyền cuối cùng trước khi mặt trời lặn để trở lại đảo.

Buổi sáng không có sắp xếp gì, nhóm thực tập sinh có thể ngủ ở khách sạn, hoặc cũng có thể ra ngoài đi dạo một vòng. Người muốn ra ngoài phải báo với nhân viên công tác trước một tiếng, cũng phải xác định điện thoại di động đủ pin, sau khi ra ngoài phải giữ liên lạc với nhân viên công tác mọi lúc.

Thực tập sinh có tinh thần tốt sớm đã không chờ nổi, gấp gáp bắt đầu hẹn người, nhưng mà đa số lúc này mọi người đã sức cùng lực kiệt, không ai hưởng ứng lời mời của cậu ta.

Lâm Gia và Giang Liễm trở lại khách sạn tắm rửa xong, thì thấy Minh Nhượng tay trái cầm hai bộ bài tú-lơ-khơ, tay phải lôi cánh tay Khưu Dặc, chán chường mà qua đây gõ cửa, tìm hai người bọn họ chơi đánh bài.

Đợi sau khi hai người kia vào cửa, Lâm Gia rũ mắt thấy trong tay Khưu Dặc xách một túi đồ ăn vặt và mấy lon bia nặng trình trịch, mới biết bọn họ chuẩn bị trước rồi mới tới đây. Trong phòng khách sạn trải một tấm thảm lông rất dày, bốn người mặt đối mặt ngồi xếp bằng dưới đất đánh mấy ván bài.

Minh Nhượng thậm chí còn mang theo kẹp qua đây để làm đạo cụ trừng phạt. Trước khi hai người tới đã xuống siêu thị dưới lầu đi dạo, Minh Nhượng nói muốn mua mấy cái kẹp dùng để phơi quần áo, Khưu Dặc còn tràn đầy phấn khởi mà gật đầu phụ họa, vừa vặn trong tay có điện thoại di động có thể chụp ảnh lưu niệm, chờ đến lúc nhìn thấy C vị khuôn mặt bất biến chơi thua bài bị kẹp đầy mặt, dáng vẻ sẽ cực kỳ hài hước cho xem.

Nhưng mà chơi qua hai đợt, người thua đều là chính bản thân cậu ta. Sau khi trêи mặt liên tiếp bị kẹp hai đợt, hễ Khưu Dặc liếc thấy mấy cái kẹp kia, sẽ vô thức cảm thấy trêи mặt đau đớn. Trong lòng cậu ta mặc niệm lật kèo mấy lần, kết quả chơi xong vòng thứ ba, cũng chỉ có mình cậu ta thua.

Trong lòng phân tranh nói thần tượng tốt xấu gì cũng phải dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, nên Khưu Dặc đề nghị dùng giấy dán lên mặt thay cho dùng kẹp. Đề nghị này để ba người bỏ phiếu, cuối cùng lấy tỉ lệ 2-1 mà bị mấy người kia bác bỏ. Khưu Dặc nhìn về phía Lâm Gia – người duy nhất bỏ phiếu tán thành, híp mắt cười nói: “Cảm ơn bạn thân, có một phiếu của cậu tôi cũng đủ hài lòng. ”

“Không cần cảm ơn,” Lâm Gia nhếch khóe môi, “Tôi chỉ đang lo đến lúc mình thua thôi. ”

Nụ cười trêи mặt Khưu Dặc đông cứng lại.

Kết quả là nói cái gì tới cái đó. Vòng thứ tư Khưu Dặc rốt cuộc không phải đội sổ nữa, đến phiên Lâm Gia bị trừng phạt.

“Tôi sẽ chọn cho cậu mấy cái đẹp nhất.” Dựa theo ánh mắt của thẳng nam tiêu chuẩn, Khưu Dặc ngồi bên cạnh vùi đầu chọn ra mấy cái kẹp màu sắc sặc sỡ, giơ tay định kẹp lên mặt Lâm Gia.

Giang Liễm lấy mấy cái kẹp trong tay cậu ta đi, sâu sa nói: “Đổi hình phạt. ”

Khưu Dặc lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “Đổi cái gì? ”

Minh Nhượng giơ mấy tờ giấy và keo dán trong tay lên, cong ngón tay búng một cái lên tờ giấy, giọng trêu tức: “Đổi thành dán giấy đi. Mặt người ta sao so được với cái mặt da dày thịt béo của cậu chứ. Cậu còn không biết xấu hổ mà đòi kẹp lên mặt Lâm Gia nữa hả? ”

Khưu Dặc giơ tay sờ lên mặt mình một cái, lại kề sát tới nhìn vào mặt Lâm Gia, nghĩ lại thì cũng không sai lắm, cậu ta hậm hực câm miệng không thèm nói (nhắc) nữa.

Chơi trọn mười ván, trêи mặt Khưu Dặc đã dán đầy giấy, trêи mặt Lâm Gia cũng có hai, ba tờ, chỉ có Giang Liễm và Minh Nhượng là trêи mặt trống không. Minh Nhượng uống một lon bia, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh xả nước, sau khi trở về thì không nhớ rõ mình đã nhét điện thoại di động ở chỗ nào rồi.

Hắn cầm thẻ phòng của Khưu Dặc mở cửa quay lại phòng tìm điện thoại di động, còn lại ba người cũng chơi không đuợc, đành nghỉ ngơi chờ hắn. Khưu Dặc giơ tay lên ném một lá bài trong tay ra, bất chợt mở miệng nói: “Tôi biết làm ảo thuật bằng bài tú-lơ-khơ, hai người có muốn xem không? ”

Vẻ mặt Giang Liễm hờ hững, “Ảo thuật mà cậu nói tôi đã từng xem trong sách rồi, cũng không khó mấy. ”

Hứng thú bị đối phương tạt một gáo nước lạnh, Khưu Dặc không nói đến chuyện ảo thuật nữa.

Không gia nhập vào đối thoại của hai người, Lâm Gia để điện thoại di động xuống, xoay người cầm lấy một túi khoai tây chiên định mở ra ăn, nhưng sau đó lại phát giác ra, tờ giấy dán ở trêи chóp mũi lại rũ xuống che khuất miệng không ăn được.

Trước đó đã nói rõ không thể xé giấy ra, cậu chỉ có thể đặt túi khoai tây xiêu vẹo chen giữa hai chân, giơ tay vén tờ giấy cản trở kia lên.

Hai ngón tay thon dài kẹp một miếng khoai tay chiên mỏng đưa tới bên môi cậu.

Lâm Gia sửng sốt, ánh mắt theo đầu ngón tay của đối phương nhìn lên, đối diện với cặp mắt đen nhánh của Giang Liễm.

Cách đối phương không xa ở phía sau, là Khưu Dặc đang vùi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mười ngón tay đánh chữ rất nhanh trêи “bàn phím ảo”. Một hàng giấy dán trêи trán đối phương rũ xuống, vừa vặn che đi phạm vi tầm nhìn ở phía trước.

Lâm Gia há miệng, cắn một cái vào miếng khoai tây chiên mà Giang Liễm cầm ở đầu ngón tay.

Âm thanh bàn phím liên tiếp vang lên, chủ nhân của điện thoại di động còn đang hết sức tập trung mà trả lời tin nhắn.

Lâm Gia rũ đôi mắt xuống, răng vẫn cắn vào miếng khoai tây chiên không nhả ra, dựa vào tư thế tay của Giang Liễm, chậm rãi ăn xuống dưới. Cho đến khi miếng khoai tây chiên trêи đầu ngón tay đối phương chỉ còn lại một phần tư, môi Lâm Gia mới chịu dừng lại trước đầu ngón tay của Giang Liễm.

Dường như là liên tục duy trì tư thế cúi đầu hơi mệt, Khưu Dặc giơ một tay ra sau cổ xoa nắn.

Thân thể Lâm Gia bỗng nhiên cứng lại, khóe mắt chăm chú nhìn về phía Khưu Dặc.

Hai giây sau, Khưu Dặc buông tay kia xuống, âm thanh bàn phím liên tục kéo dài lần thứ hai vang lên.

Lâm Gia thu khóe mắt về liếc qua, im lặng nhìn vào Giang Liễm.

Một giây kế tiếp, đầu lưỡi cậu khẽ móc lên, khéo léo mà đem miếng khoai tây nhỏ còn dư lại cuốn vào trong miệng, cũng mở miệng ngậm đầu ngón tay chưa kịp rút về của Giang Liễm vào.

Vốn ỷ vào lúc này bên cạnh còn có người, muốn trêu đùa Giang Liễm một chút. Không ngờ đối phương lại theo động tác của cậu, thuận thế đưa hai ngón tay vào trong vài phần, tựa như đã sớm đoán được ý nghĩ của cậu vậy, nên cố ý kẹp lấy đầu lưỡi của cậu véo nhẹ.

Trêu đùa không thành còn bị trêu ngược lại, khuôn mặt Lâm Gia hơi ngớ ra, đôi mắt liên tục nhìn về phía Khưu Dặc.

Vừa vặn liếc thấy đối phương đã rời khỏi giao diện wechat, định ấn nút khóa màn hình.

Tim Lâm Gia chợt đập nhanh kịch liệt, con ngươi vô thức trợn to.

“Sách ảo thuật tôi đã đọc một lần, tuy đơn giản, nhưng tôi cũng không hiểu rõ.” Giang Liễm bình tĩnh mở miệng, “Cậu biểu diễn cho chúng tôi xem thử. ”

Chợt có thông báo tin nhắn gửi tới, động tác của Khưu Dặc ngừng lại, lần nữa mở giao diện wechat lên, cũng không ngẩng đầu mà nói: “Được rồi. ”

Giọng nói Giang Liễm vẫn không chút hoang mang, “Giờ tôi muốn xào bài, cậu không được ngẩng đầu nhìn. ”

Khưu Dặc đáp vô cùng sảng kɧօáϊ: “Được, tôi không nhìn. Ai nhìn làm chó. ”

Giang Liễm một tay nắm lấy cằm Lâm Gia, ý bảo cậu há miệng ra, thờ ơ nói với Khưu Dặc: “Cần thêm chút nhạc không? ”

Khưu Dặc mặc dù cảm thấy hơi khó hiểu cũng không hiểu nổi, nhưng vẫn mở phầm mềm âm nhạc trong điện thoại di động lên, mở một list nhạc không lời ra nghe thử.

Lâm Gia há miệng, hai ngón tay Giang Liễm chậm rãi rời khỏi miệng cậu. Cùng lúc đó, cái tay bóp trêи cằm cậu kia lại chợt dùng sức, khiến bờ môi của cậu không có cách nào khép lại được.

Lâm Gia duy trì trạng thái há miệng, ngước mắt nhìn vào người trước mặt.

Giang Liễm nhướng đầu lông mày, nhếch môi cười, bên tai là tiếng nhạc đổi đi đổi lại, cắn môi dưới của cậu hôn lên.

Sau một lát, hắn buông Lâm Gia ra, cầm lấy bộ bài đã xếp ngay ngắn ở trước mặt lên, khuôn mặt thong dong nói với Khưu Dặc: “Xào xong rồi, cậu có thể ngẩng đầu. ”

Khưu Dặc ngẩng đầu lên, tiếp nhận bộ bài hắn đưa tới, vẻ mặt không hài lòng lắm nói: “Không tìm được bài nào thích hợp cả. ”

Giang Liễm nghe vậy, chẳng ừ hử gì cười, “Không tìm được thì thôi. ”

Khưu Dặc nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

———————

Mưa quá mọi người ơi!

Bình Luận (0)
Comment