Lặng Thinh

Chương 77

Thực tập sinh quen biết Lâm Gia và Giang Liễm đều nghĩ hai người đang cãi nhau.

Mọi người nhao nhao lén lút cảm thán, quả nhiên loại cảm tình ngắn ngủi mà đột ngột này, như hoa trong gương, trăng trong nước không thể duy trì lâu dài được, chỉ có tình cảm nước chảy đá mòn nhiều năm của Minh Nhượng và Giang Liễm mới đáng tin hơn.

Lúc đầu Minh Nhượng chỉ cho rằng hai người đang cãi nhau hoặc là chiến tranh lạnh, nên không đặt chuyện này trong lòng. Cho đến ngày ghi hình công bố vòng loại, hắn mới muộn màng nhận ra có lẽ chuyện này nghiêm trọng hơn hắn tưởng.

Buổi sáng vẫn là chín giờ tập hợp ở phòng khách ghi hình, đại khái là quên đặt đồng hồ báo thức, nên khi ba người trong ký túc xá sửa soạn xong định rời đi, thì Lâm Gia vẫn còn nhắm mắt nằm úp sấp trong chăn không chịu dậy.

Minh Nhượng đang bận làm tóc, nên lúc đó đã quay đầu nhắc nhở Giang Liễm đi gọi người dậy, nhưng Giang Liễm chỉ ngồi bất động trêи ghế sa lon chơi điện thoại di động, hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với lời hắn nói.

Nên Khưu Dặc ngồi ở gần đó đành chủ động đi tới đánh thức Lâm Gia.

Lâm Gia xuống giường vào phòng vệ sinh đánh răng, Minh Nhượng ở ngoài phòng vệ sinh kêu: “Chúng tôi đi trước, cậu cũng nhanh chút, đừng tới trễ. ”

Cậu nói biết rồi, nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ càng ngày càng nhỏ, sau đó là tiếng cửa đóng lại lọt vào tai. Lâm Gia ngẩng đầu lên, nhìn vào gương thấy mí mắt của mình vừa đỏ vừa sưng.

Cậu không quá mức để ý đến, chỉ lấy kem đánh răng nặn lên bàn chải, không tập trung nhìn vào trong gương nghĩ, từ sau cái đêm cậu đề cập đến chuyện kết thúc mối quan hệ kia, Giang Liễm chưa từng mở miệng nói chuyện với cậu.

Mỗi đêm chỉ cách một tấm ván giường thật mỏng, Lâm Gia cảm thấy càng thêm khó chịu hơn. Không phải vì cảm thấy xấu hổ sau khi kết thúc quan hệ còn ngủ gần nhau như vậy.

Mà vì cậu không thích dáng vẻ thờ ơ nhìn cậu như nhìn một người xa lạ của Giang Liễm bây giờ. Sự chênh lệch trước sau quá lớn, trước đó có bao nhiêu thân mật, bây giờ lại có bấy nhiêu xa cách.

Cậu biết Giang Liễm đối xử với người không quan trọng với mình sẽ không để trong lòng. Nhưng không biết Giang Liễm lại có thể dứt khoát cắt đứt triệt để với mình như vậy, làm đến sạch sẽ gọn gàng, thậm chí ngay cả cơ hội làm bạn bè bình thường cũng không lưu lại cho cậu.

Cậu vẫn luôn hiểu nếu một ngày nào đó mình nói ra miệng hai chữ kết thúc, mình sẽ được gì và mất gì. Cậu cho là mình có thể tiếp thu, cũng đương nhiên nghĩ rằng, bản thân mình chắc chắn sẽ tiếp thu được, nhưng chỉ là tiếp thu về mặt lý trí, còn trong tình cảm thì không thể hoàn toàn buông tay ra.

Lâm Gia khom lưng nhổ kem đánh răng trong miệng ra, nhìn thấy khuôn mặt khó ở của mình trong gương, trốn tránh gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào bồn rửa mặt đờ đẫn nghĩ, người xa lạ thật ra cũng không tệ, vẫn tốt hơn mối quan hệ bạn bè dây dưa không rõ của cậu và Giang Liễm.

Ba người Minh Nhượng đến căn tin ăn điểm tâm trước, lúc đứng trước cửa sổ chờ lấy thức ăn, mắt thấy Giang Liễm chỉ chọn bữa sáng cho một người, Minh Nhượng dò xét hỏi hắn: “Cậu không lấy bữa sáng cho Lâm Gia à? ”

Ngay cả chân mày Giang Liễm cũng không cử động mảy may mà nói, “Tại sao phải lấy cho cậu ta? ”

Đã ở cùng nhau nhiều ngày như vậy, Minh Nhượng ít nhiều gì cũng để ý đến, “Không phải cậu ấy sáng sớm rất dễ tụt huyết áp à? Dựa theo tốc độ sửa soạn của cậu ấy, chắc chắn không tới kịp căn tin ăn điểm tâm. ”

Giang Liễm bưng khay thức ăn xoay người đi đến khu chỗ ngồi.

Minh Nhượng đi theo phía sau hắn, “Cậu còn bày đặt không quan tâm, tụt huyết áp mặc dù nghe qua không nghiêm trọng mấy, nhưng một khi bị có thể sẽ té xỉu. ”

Giang Liễm dừng bước lại, nhíu lông mi quay đầu, thờ ơ cắt đứt lời hắn, “Cậu nhiều chuyện quá đấy.”

Minh Nhượng ngớ ra, nhìn vào bóng lưng Giang Liễm khẽ thở dài một hơi, cũng không nói thêm nữa.

Kết quả lúc ăn được một nửa bữa sáng, Giang Liễm vẫn lộ vẻ mặt lạnh nhạt đứng dậy rời khỏi bàn, đi đến cửa sổ chọn thức ăn.

Khưu Dặc ngồi bên cạnh Minh Nhượng hỏi: “Anh ta còn muốn ăn nữa à? ”

Minh Nhượng từ xa híp mắt nhìn, không nói gì.

Một lát sau, lúc Giang Liễm trở lại bàn, trong tay chợt có thêm một phần ăn sáng đã được gói lại. Hắn vứt bữa sáng vào tay Minh Nhượng, vẻ mặt khó chịu mở miệng: “Cậu mang đến cho cậu ta. ”

Minh Nhượng nhíu nhíu đầu lông mày, đẩy bữa sáng sang cho Khưu Dặc, “Cậu giúp tôi mang đến cho Lâm Gia, đừng nói là Giang Liễm mua. ”

Khưu Dặc muốn nói lại thôi, một lúc sau khẽ chậc một tiếng, không nói gì nữa, gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại oán thầm, đều là đàn ông chân dài, cãi nhau không vui, đánh một trận không phải bớt giận liền sao, sau đó vẫn là anh em tốt kề vai tác chiến, cần gì phải giống mấy cặp đôi chiến tranh lạnh sến rện kiểu đó chứ.

Hai mươi phút sau, Lâm Gia nhận được bữa ăn sáng mà Khưu Dặc mang tới ở ngoài phòng khách ghi hình. Bởi vì mí mắt vừa sưng vừa đỏ nên nhìn qua trạng thái tinh thần của cậu không được tốt lắm, trêи mặt mang một cái kính đen rất bình thường, nhìn qua cũng không quá gây chú ý.

Cậu nói tiếng cảm ơn với Khưu Dặc, đứng ở ngoài phòng khách ăn điểm tâm xong mới đi vào. Giang Liễm, Minh Nhượng và Khưu Dặc ngồi ở hàng trước, lúc cậu nhấc chân đi qua hành lang nhỏ đến khu chỗ ngồi, Minh Nhượng vẫy tay ý bảo cậu tới ngồi chung.

Lâm Gia đứng bên ngoài hành lang nhỏ, khóe mắt đảo qua thấy Giang Liễm vẫn luôn không nhìn mình, thì đứng im lặng một lúc lâu.

Cậu muốn ngồi cùng những thành viên khác trong nhóm sáu, ngước mắt nhìn qua một lượt, lại phát hiện các đồng đội mạnh ai nấy ngồi tách ra, đi ngồi chung với bạn cùng phòng của mình.

Sắc mặt Lâm Gia không đổi, ngẩng đầu bắt đầu tìm kiếm chỗ ngồi còn trống, cuối cùng nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Ôn Miễn không có ai, tuy là ngồi cùng hàng với Giang Liễm, nhưng lại cách nhau khá xa.

Cậu nhấc chân đi về phía hàng Giang Liễm ngồi, tới gần hành lang nhỏ, Minh Nhượng và Khưu Dặc đều cong hai chân lên nhường đường cho cậu, Lâm Gia đi qua chỗ ngồi của Minh Nhượng và Khưu Dặc, đứng ở trước mặt Giang Liễm, rũ mắt nhìn cặp chân dài của đối phương đang chống lên lưng ghế ở hàng trước.

Đối phương làm như không nhìn thấy ánh mắt của cậu, vẫn duy trì tư thế duỗi hai chân ra không hề động đậy.

Im lặng một lúc lâu, môi Lâm Gia khẽ nhúc nhích nói: “Phiền nhường đường một chút, cảm ơn. ”

Giang Liễm lúc này mới nhấc mí mắt lên, cong hai chân nhường đường cho cậu, trước sau vẫn luôn không nhìn vào cậu.

Tâm trạng Lâm Gia đã rơi xuống đáy vực, nhưng trêи mặt vẫn thản nhiên, bình tĩnh băng qua trước người hắn, đi vào lối đi mà Ôn Miễn cố ý chừa ra, sau đó đứng trước mặt Ôn Miễn, giọng điệu bình thường hỏi: “Chỗ này có ai ngồi không? ”

Ôn Miễn còn đang khϊế͙p͙ sợ với thái độ của Giang Liễm nên vội vội vàng vàng điều chỉnh lại biểu tình, nhìn cậu lộ ra nụ cười, “Chưa ai ngồi, ngồi đi. ”

Lâm Gia xoay người ngồi xuống.

Bên cạnh Giang Liễm còn rất nhiều ghế trống không ai ngồi, trong mắt hắn lại là sóng ngầm cuồn cuộn, tay đang nắm lưng ghế không tự chủ siết chặt lại, sắc mặt sa sầm lạnh lẽo.

Hỗ động của hai người đều rơi vào trong mắt người khác, kết hợp với các loại hình ảnh mà ngày thường nhìn thấy, mọi người nhao nhao ngầm chắc lưỡi về sự biến hóa trước và sau của một mối quan hệ. Chỉ là bọn họ cũng không rảnh mà đi quan tâm nghiên cứu nguyên nhân trong đó, bởi vì vòng đấu loại thứ ba đã tới rồi.

Trong cuộc chiến thầm lặng từ 60 chọn ra 40 này, sẽ lại có thêm hai mươi thực tập sinh nữa rời đi. Danh sách ra mắt quá ít, cạnh tranh quá lớn, cơ hội trở thành nhóm nhạc quá mức xa vời, đa số những thực tập sinh còn ở lại đều ôm ý nghĩ ở được bao lâu thì hay bấy lâu, quý trọng mỗi ngày được lên ti vi.

Chỉ có số ít thực tập sinh là còn mang dã tâm bừng bừng mà nhắm vào mục tiêu bảy vị trí cao nhất trêи đỉnh kim tự tháp, vì màn ra mắt vào mấy tuần sau mà nỗ lực lăn lộn.

Thứ hạng của Lâm Gia theo thời gian từng bước được giữ vững, từ vị trí thứ hai mươi tám bây giờ đã lên được vị trí thứ mười lăm. Thứ hạng của thực tập sinh lớp A thay đổi không lớn, top 3 vẫn là ba người kia, Ôn Miễn đã đứng vững gót chân ở lớp A, mà Hạ Đông Thiền cũng thành công tiến vào danh sách ra mắt.

Đương nhiên, có người thứ hạng tăng lên, dĩ nhiên sẽ có người giảm xuống. Ban đầu Lịch Nguyên có đánh giá năng lực và thứ hạng rất cao trong chương trình, nhưng ở lúc này đây sau khi công bố vòng loại lại rơi xuống vị trí thứ mười sáu, thậm chí còn xếp sau Lâm Gia một hạng.

Lúc đi theo phía sau Lâm Gia lên kim tự tháp, cậu ta giận dữ cắn chặt khớp hàm. Dường như không hề ngờ tới, sẽ có một ngày mình bị xếp sau Lâm Gia ở vòng loại.

Nhân số thực tập sinh từ sáu mươi giảm xuống còn bốn mươi người, ký túc xá vẫn chia theo phòng bốn người, số lượng phòng ký túc xá giảm xuống còn mười phòng.

Trong ký túc xá Ôn Miễn có một người bị loại, biết Lâm Gia và Giang Liễm đang cãi nhau, nhất định sẽ không tiếp tục ở lại phòng cũ nữa, nên đã chủ động mở miệng mời Lâm Gia dọn vào ký túc xá bọn họ ở.

Lâm Gia không cần suy nghĩ đã đáp ứng.

Cậu ở phòng Ôn Miễn đợi đến trước giờ cơm chiều, mới đến phòng mình thu dọn đồ đạc. Ba người khác đều đang ở trong ký túc xá, không ai có ý định dọn đi. Dù sao bây giờ chỉ có cậu và Giang Liễm quan hệ bất hòa, ba người kia vốn không có mâu thuẫn gì.

Có lẽ là buổi chiều đã phơi chăn và nệm, nên hiện tại Giang Liễm đang khom lưng đứng bên giường lồng ga nệm vào, chăn được đối phương thuận tay vắt trêи lưng ghế dựa.

Lâm Gia cởi giày leo lên giường trêи, cuốn chăn ga gối nệm lại thành một cục.

Minh Nhượng nghe động tĩnh, ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu muốn dọn đi hả? ”

Lâm Gia gật đầu nói ừ.

Minh Nhượng ngồi trêи ghế sa lon duỗi eo một cái, lơ đãng nói: “Buổi chiều Lịch Nguyên còn tới đây đòi ở, tôi đã đuổi cậu ta đi. Bây giờ cậu muốn đi, chẳng phải là vừa vặn có lý do cho cậu ta dọn vào à? Còn đòi nằm giường tầng trêи của Giang Liễm nữa. ”

Động tác trêи tay Lâm Gia ngừng lại, rũ mắt che đi tâm tình dưới đáy mắt, nhếch khóe môi giả vờ trêu đùa nói: “Tôi đi rồi, mấy người có thể tìm những người khác dọn vào ở, ai chẳng muốn ở cùng ký túc xá với top 3 chứ? Biết đâu ở đây lâu, cũng có thể được vào lớp A chờ ngày ra mắt đấy. ”

Thấy cậu đã quyết tâm muốn dọn đi, Minh Nhượng cũng không trá hình giữ lại nữa.

Lâm Gia chuyển chăn nệm đến vị trí thuận tay, bản thân cậu thì leo thang xuống trước.

Hai tay cậu nắm chặt hai bên cây thang, chân trái giẫm lên bậc thang thứ nhất, sau đó mượn sức chân trái, giẫm chân phải lên bậc thang thứ hai.

Nhưng mà chân đang mang tất nên rất trơn, chân phải Lâm Gia còn chưa kịp trụ vững trêи bậc thang, đã trượt chân ngã ra ngoài.

Một chân cậu bước hụt, thân thể mất thăng bằng ngã ngửa ra phía sau.

Cùng lúc đó, có người giơ tay ra đỡ lấy eo cậu, kéo lại.

Sắc mặt Lâm Gia thoáng hoảng sợ, sau khi mượn ngoại lực ở sau eo đứng vững trêи thang, gần như không kịp chờ đợi mà quay đầu nhìn ra sau, quả nhiên nhìn thấy Giang Liễm đang đứng ngay phía sau mình.

Ánh mắt của cậu dời khỏi mặt đối phương quét xuống dưới, mới phát hiện thứ để ở sau lưng cậu không phải là cánh tay của Giang Liễm, mà là cái chăn Giang Liễm đang ôm trêи khuỷu tay.

Lâm Gia lập tức bình tĩnh lại, leo thang xuống, nói với hắn: “Cảm ơn. ”

Giang Liễm lùi về sau, giọng nói rất thản nhiên: “Nếu như ngã xuống chân bị thương, cậu có thể rút lui về nhà là được.”

Lâm Gia nhìn vào sườn mặt hắn sửng sờ trong giây lát.

Trong đầu thoáng chốc hồi tưởng lại buổi chiều hôm đó sau khi đánh giá năng lực ban đầu xong, khi đó cậu và Giang Liễm không hề quen biết nhau, Giang Liễm mang người tới ký túc xá bọn họ thu điện thoại, ở ngoài cửa nghe cậu nói muốn về nhà, đẩy cửa vào lạnh nhạt nói với cậu: “Muốn về nhà sớm không nhất định phải chờ bị loại, cậu có thể trực tiếp lựa chọn rút lui. ”

Bây giờ ánh mắt Giang Liễm nhìn cậu không hề khác với khi đó.

Quanh đi quẩn lại gần hai tháng qua, quan hệ của cậu và Giang Liễm lại lùi về vạch xuất phát, tựa như hai tháng đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ của cậu mà thôi.

Trong lòng Lâm Gia thoáng đau khổ.

Giang Liễm trải ga xong thì đi ra ban công lấy đồ, Minh Nhượng đứng dậy khỏi ghế sa lon đi theo, đóng cửa ban công lại hỏi hắn: “Cậu thật sự không giữ người ta lại?”

Giang Liễm liếc hắn một cái, không nói gì.

Minh Nhượng nhếch khóe môi, “Cậu biết những người khác nói thế nào không? Bọn họ nói Lâm Gia và cậu đã chấm dứt, khóc đến con mắt ****.” Hắn tiến đến trước mặt Giang Liễm, nét mặt hiện lên vài phần hứng thú, “Là cậu nói chia tay à?”

Giang Liễm nhíu lông mi nhìn hắn, “Cậu cũng nghĩ vậy? ”

Minh Nhượng chợt sửng sốt, giọng nói không thể tin được: “Chẳng lẽ không phải? ”

“Không phải.” Sắc mặt Giang Liễm hơi khó coi, “Là chính miệng cậu ấy nói. “

Bình Luận (0)
Comment