Lặng Thinh

Chương 79

Cuối cùng Lâm Gia vào nhóm , C vị trong nhóm là Đồng Tinh Châu, người đã được fan hâm mộ bỏ phiếu chọn vào mấy ngày trước. Bài hát này quá mức nhạt nhòa, fan hâm mộ của Đồng Tinh Châu thậm chí còn không cần tốn quá nhiều sức đi battle với fan hâm mộ nhà khác, đã nhẹ nhàng lấy được C vị trong .

Vừa vặn bản thân Đồng Tinh Châu cũng thích bài hát này, bởi vì trước đây cậu ta từng tham gia một chương trình, đã viết qua một bài có phong cách tương tự bài hát gốc. Cho nên sau khi biết kết quả bỏ phiếu, ai nấy đều vui vẻ đón nhận.

Bài hát này yêu cầu kỹ thuật hát tương đối cao, Lâm Gia cân nhắc một hồi, cũng không chủ động đi cạnh tranh vị trí main dancer.

Đồng Tinh Châu lại nói với cậu: “Tôi đã xem qua sân khấu công diễn của cậu rồi, giữa chừng tai nghe của cậu bị rớt trong vài giây, thế nhưng ca từ hát ra vẫn có âm điệu rất chuẩn. Có thể cậu không có quá nhiều kỹ thuật hát, nhưng nếu phát huy ở mức ổn định thì vẫn dễ dàng làm được. ”

“Hơn nữa nha,” Đối phương hí mắt cười, “Tôi muốn đứng chung sân khấu với cậu từ lâu rồi. ”

Lâm Gia rốt cuộc cũng giương mắt nghiêm túc nhìn vào thực tập sinh ưu tú có độ tuổi xấp xỉ cậu ở trước mặt này.

Trong lúc nhóm thực tập sinh bắt đầu bắt tay vào học hát học nhảy, fan CP trêи weibo đã náo loạn nghiêng một góc trời.

Tài khoản thả dưa đăng lên weibo tất cả các nhóm trong lần công diễn thứ tư, mọi người ăn dưa xong, đều nhao nhao khϊế͙p͙ sợ chuyện Giang Liễm và Lâm Gia không ở chung một nhóm. Chủ tài khoản lại đăng một miếng dưa giả được ai đó giấu tên thả ra bên dưới khung bình luận, nói Lâm Gia không ở chung nhóm với Giang Liễm, là bị Giang Liễm tự tay loại ra.

Bản thảo này nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng người hâm mộ.

Trước đó phòng ở xây được cao bao nhiêu, thì hiện tại lại sập lợi hại bấy nhiêu. Vả lại sập không phải là nhà trệt, mà là phòng ở view biển bị biển gầm trước mắt đánh chìm.

Dân cư mạng tâm trạng bồn chồn mà nảy sinh nghi vấn: “Khương Trấp Gia Nãi BE rồi hả??? ”

Admin siêu thoại kiên định lên tiếng: “Chớ ăn dưa độc! Chớ ăn dưa độc! Chớ ăn dưa độc! Ăn dưa độc coi chừng thối miệng! Ca ca đệ đệ quan hệ vẫn rất tốt! ”

Trong lúc nhất thời ai nấy trong siêu thoại cũng bàng hoàng, nhiều lần giãy giụa giữa biên giới ăn và không ăn, trêи đầu đều treo thanh kiếm của Damocles, định chờ sau khi biên tập phát sóng ra sẽ đi thăm dò xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Nhóm thực tập sinh trêи đảo vẫn luyện tập như thường lệ, sau đó lại nhận được nhiệm vụ hành trình bên ngoài đảo. Nghiêm chỉnh mà nói, thì chỉ có thực tập sinh xếp trước hạng thứ mười lăm mới có hành trình.

Tổ tiết mục hợp tác với bên công ích, định ra các thực tập sinh có thứ hạng trước mười lăm sẽ đến làm hoạt động công ích tại Quỹ trẻ em mồ côi ở địa phương.

Tuy là đi đến vùng sâu vùng xa hỗ trợ cũng không phải là quá trình hưởng thụ nhẹ nhàng gì cho cam, nhưng lại có thể được quay hình, còn có cơ hội tốt để lợi dụng hoạt động công ích này hấp dẫn thêm người hâm mộ mới và chiếm được duyên người qua đường, cho nên thực tập sinh có mười lăm thứ hạng đầu không ai là không tình nguyện cả, còn các thực tập sinh xếp hạng sau mười lăm lại sinh lòng ao ước.

Lịch Nguyên vừa vặn là người thứ mười sáu, nên trong lòng tràn ngập tức giận không thể trút ra. Bây giờ thứ hạng của Lâm Gia đã vượt qua cậu ta, nay lại còn muốn cướp luôn danh sách vốn nên thuộc về cậu ta kia.

Mà độ phủ sóng và thứ hạng hiện nay Lâm Gia có được, chẳng qua đều đến từ chỗ của Giang Liễm mà thôi. Nếu như không có Giang Liễm giúp đỡ, cậu đã hai chân lấm lem mà về nhà rồi.

Thậm chí ngay cả cơ hội hợp tác với Giang Liễm kia, lúc đầu cũng hẳn là của cậu ta mới đúng. Nếu như không có Lâm Gia xuất hiện, như vậy người hiện tại trói CP với Giang Liễm nhất định sẽ là cậu ta, độ phủ sóng mà Giang Liễm cho cũng sẽ là của cậu ta.

Mọi thứ bây giờ Lâm Gia có, đều nên là của cậu ta mới đúng.

Ban đêm tức đến không cách nào ngủ được, Lịch Nguyên trợn tròn mắt nằm trêи giường lật qua lật lại, trong đầu cuối cùng hiện ra hình ảnh lúc Trình Trì và Kỳ Hoãn rút lui, đạo diễn mang vẻ mặt giận dữ mà tập hợp mọi người lại.

Đêm muộn hai ngày sau, những thành viên khác trong nhóm đều đã sớm luyện tập xong, ấn theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi như thường lệ mà trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ có Lâm Gia và Đồng Tinh Châu là còn ở lại trong phòng tập. Thợ nhϊế͙p͙ ảnh ngồi thủ trong phòng cũng đã tan tầm, chỉ còn cameras trong góc tường là vẫn cần cù làm việc.

Đồng Tinh Châu cầm theo bình nước đi trêи hành lang lấy nước, khi trở về thấy nhân viên công tác ở căn cứ vốn nên tan ca lại đang đứng ngoài cửa phòng tập.

Nhận ra đây là cô gái trẻ lần trước công diễn đã giúp bọn họ đeo tai nghe, cậu ta nhìn đối phương nở nụ cười.

Cô gái cũng mỉm cười đáp lại, sau đó hỏi cậu ta: “Lâm Gia có phải còn ở trong phòng không? Cậu có thể gọi cậu ấy ra đây giúp tôi không? ”

Đồng Tinh Châu hơi ngoài ý muốn khi biết cô đến tìm Lâm Gia, âm thầm nhíu mày lại, trong đầu xẹt qua đồng hồ treo tường đã cố ý nhìn trước khi rời khỏi phòng tập.

Sau khi nhân viên công tác trẻ tuổi khác phái tan tầm, thừa dịp ban đêm ít người đơn độc đến phòng tập tìm Lâm Gia, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có gì đó quái lạ. Nhưng mà trong lòng cậu ta hiểu rõ cái này là thuộc về chuyện riêng của người khác, bất luận ở đâu, việc không liên quan đến mình bớt đi quan tâm là tốt nhất.

Đồng Tinh Châu nhìn đối phương gật đầu nói: “Được. ”

Cậu ta đẩy cửa đi vào, dùng thanh âm vừa phải nói với Lâm Gia: “Có người tới tìm cậu.”

Thực tập sinh thức đêm luyện tập là chuyện thường xuyên xảy ra, tưởng là có người bạn nào trong ký túc xá qua đây có chuyện tìm mình, Lâm Gia mang vẻ mặt bình thường mà đứng dậy khỏi bệ cửa sổ, vòng qua Đồng Tinh Châu đi ra ngoài cửa.

Đồng Tinh Châu nghe tiếng bước chân của cậu rời đi, lại theo bản năng nhìn thoáng trêи tường. Khi thấy rõ kim giờ và kim phút của đồng hồ treo tường đều chỉ vào số mười hai, vẻ mặt cậu ta càng thêm kỳ quái.

Sau khi mở cửa đi ra, Lâm Gia mới phát hiện người tìm cậu không phải bất kỳ bạn cùng phòng nào, mà là nhân viên công tác hầu như không hề nói chuyện với nhau trong căn cứ. Cậu hơi khó hiểu dừng lại cách mấy bước, cũng không mở miệng nói chuyện.

Cô gái trẻ đeo thẻ nhân viên công tác đi về trước một bước, chủ động tới gần cậu, “Lâm Gia, tôi có lời muốn nói với cậu, cậu có thể qua đây một chút không? ”

Như là không nhận ra đối phương tới gần, Lâm Gia đứng tại chỗ hỏi: “Có chuyện gì không thể nói ngay đây sao? ”

Thanh âm của cô gái chợt thấp xuống, khó có thể nghe ra: “Là chuyện tai nghe ở lần công diễn trước. ”

Lâm Gia rốt cuộc nhớ lại, đối phương là nhân viên công tác phụ trách tai nghe cho bọn họ ở lần công diễn trước. Cậu không suy nghĩ nhiều nữa, suy đoán cô đến là muốn xin lỗi hoặc giải thích gì đó, xoay người đi theo cô đến phạm vi cameras trêи hành lang không quay tới, đi vào lối thoát hiểm trong cầu thang.

Đối phương quả nhiên là muốn nói xin lỗi, dẫn cậu tới góc phòng, toàn bộ quá trình khuôn mặt đều cúi xuống mang vẻ uể oải, hai tay nắm chặt lấy nhau đặt ở sau lưng, đứng rất gần cậu. Hai người nói chuyện không tới năm phút đồng hồ, đối phương đã rời đi.

Trong lòng Lâm Gia càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được kỳ lạ ở đâu, sau đó cũng rời khỏi lối thoát hiểm, không quá để ý đến chuyện này nữa.

Cho nên cũng không phát hiện ra, chờ sau khi cậu rời đi, cô gái trẻ lại quay về vị trí chỗ bọn họ vừa đứng, trong tay cầm remote điều khiển từ xa, từ chỗ mà thị giác của Lâm Gia không nhìn thấy được, lục ra một cái điện thoại di động.

Kết quả là trước một ngày rời đảo đến nông thôn, Lâm Gia không hề biết chuyện gì bị tổ đạo diễn hẹn đi nói chuyện riêng.

Lúc nhân viên công tác tìm tới, Lâm Gia đang nói chuyện với Minh Nhượng trêи hành lang ngoài phòng tập.

Phòng tập của Minh Nhượng ở góc chéo đối diện với phòng tập của cậu, trước đó hai người vẫn luôn gặp nhau trêи hành lang, Minh Nhượng vẫn như trước đây, khóe môi nhếch lên hô một tiếng em trai, tựa như xem chuyện cậu và Giang Liễm cãi nhau căn bản không tồn tại.

Lâm Gia cũng hiện ra khuôn mặt tươi cười đáp lại hắn.

Minh Nhượng thu lại ý cười ở khóe miệng, nhìn cậu hỏi, “Cậu ở nhóm nào? ”

Lâm Gia nói: “. ”

Minh Nhượng chợt lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh, “Cậu là bị mấy người trong nhóm loại ra hả?”

Cũng không vạch trần đối phương lộ ra biểu tình hơi khoa trương, Lâm Gia bình tĩnh gật đầu.

Minh Nhượng lại hỏi cậu: “Cậu biết ai bỏ phiếu loại cậu không? ”

Lâm Gia nói: “Tôi biết. ”

Minh Nhượng không nói thêm nữa, nheo đôi mắt lại, im lặng quan sát cậu vài giây, “Một phiếu là Lịch Nguyên bỏ, còn một phiếu,” Hắn nhíu mày rất khẽ đến mức không thể nhìn thấy, “Chẳng lẽ cậu nghĩ là Giang Liễm bỏ ư!? ”

Lâm Gia im lặng nhìn về phía hắn, không nói gì.

Minh Nhượng nhẹ tắc một tiếng, lòng thầm nghĩ trận hiểu lầm kia có vẻ hơi lớn, nhưng cũng không tiện nói rõ, chỉ không đầu không đuôi mà hỏi: “Tôi nghe nói Dương Húc cũng ở trong nhóm đó?”

Lâm Gia nói: “Đúng vậy. ”

Minh Nhượng hời hợt nói một câu: “Bây giờ Dương Húc và Lịch Nguyên đang ở chung một phòng ký túc xá, cậu ta và Lịch Nguyên rất thân thiết. ”

Ngụ ý chính là, một phiếu kia không phải Giang Liễm bỏ.

Lâm Gia hiển nhiên không hề dự liệu được, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.

Vốn chỉ muốn nói đến đó thì ngưng, nhưng lại sợ cậu nghe không hiểu, Minh Nhượng do dự một giây, cuối cùng vẫn nói thêm: “Giang Liễm không bỏ phiếu loại cậu, một phiếu của cậu ta là bỏ cho Lịch Nguyên. ”

Lâm Gia quả nhiên càng thêm kinh ngạc và sửng sốt, cậu không nghĩ ra lý do Giang Liễm làm như vậy. Nhưng theo lời Giang Liễm ngày đó nói trêи hành lang, đối phương đã không còn bất kỳ trách nhiệm gì để giúp cậu nữa.

Cậu còn chưa kịp suy nghĩ lại lý do Giang Liễm làm như vậy, trợ lý thường ngày đi theo đạo diễn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, đi về phía cậu và Minh Nhượng đang đứng.

Hai người chào hỏi trợ lý, nhưng trêи mặt trợ lý lại không hề có ý cười, chỉ sa sầm mặt nói với Lâm Gia: “Đạo diễn tìm cậu, cậu đi theo tôi qua đó một chuyến. ”

Lâm Gia vô cùng kinh ngạc: “Tìm em có chuyện gì? ”

Trợ lý vốn không muốn tiết lộ, nhưng thoáng nhìn qua Minh Nhượng còn đứng bên cạnh không nhúc nhích, hiển nhiên cũng muốn nghe nguyên nhân, chỉ đành đơn giản nói: “Có người gửi thư nặc danh cho tổ tiết mục, tố cáo cậu làm trái với quy định của chương trình. ”

Minh Nhượng đứng bên cạnh im lặng không nói gì khẽ nhíu mày.

Lâm Gia trong lòng giật mình, suy đoán đầu tiên nổi lên trong đầu, chính là chuyện của cậu và Giang Liễm đã bị người khác phát hiện rồi tố cáo. Lòng dạ cậu rối bời, nhưng nét mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, trong tiếng thúc giục của trợ lý đi về phía trước, ngay cả nói lời tạm biệt với Minh Nhượng cũng quên mất.

Trợ lý còn đứng tại chỗ, biểu hiện trêи mặt lại lập tức thay đổi, lúc nhìn về phía Minh Nhượng đã lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Không còn việc gì nữa, vậy tôi đi trước đây. ”

Cũng đang lo lắng chuyện của Giang Liễm và Lâm Gia bị người nặc danh tố cáo, tiền lệ Trình Trì và Kỳ Hoãn rút khỏi cuộc thi còn rõ mồn một ngay trước mắt, Minh Nhượng đưa cánh tay dài ra, ôm lấy bả vai anh ta, nụ cười ôn hòa thân thiết nói: “Khoan hãy đi chứ, tôi còn muốn nghe cụ thể một chút là có chuyện gì xảy ra mà. ”

“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Trợ lý lộ ra vẻ mặt không vui, “Chỉ là có người tố cáo cậu ta yêu đương với nhân viên công tác trong căn cứ thôi. ”

Hắn nhíu mày lại, làm dáng vẻ không nói nổi, “Cậu nói xem, mấy người này sao lại không nghĩ thông được chứ? Trước đó đã có hai người vì chuyện yêu đương mà buộc phải rút lui, đạo diễn tức giận như vậy, còn cảnh cáo vạch trần trước mặt mọi người, nói trắng ra là vì giết gà dọa khỉ, ngăn chặn đầu mối những người khác yêu đương trong căn cứ, sao giờ vẫn có người không sáng mắt ra? ”

Lâm Gia có yêu đương với nhân viên công tác hay không, Minh Nhượng trước đó làm bạn cùng phòng với cậu trong lòng quá mức rõ ràng. Chuyện này nghe có vẻ nghiêm trọng, nhưng thật ra lại tương đối hoang đường. Hắn chỉ cần thoáng nghĩ qua, đã biết là có người cố ý muốn chơi cậu.

Lâm Gia cản đường đi của người khác, vì vậy có người đố kỵ sinh hận đây mà.

Cũng không biết đối phương là dùng cách gì mà lại dễ dàng mua được nhân viên công tác trong căn cứ như vậy.

Chỉ là nếu không có quan hệ gì với Giang Liễm, vậy thì chính xác cũng không phải đại sự gì. Minh Nhượng không có kiên nhẫn nghe anh ta dong dài oán giận những thứ vụn vặt này, lấy lý do bận luyện nhảy, giọng hơi mang vẻ có lệ mà đuổi người đi, sau đó chậm rãi xoay người đi vào phòng học.

Một giây đẩy cửa ra, hắn lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ. Nghĩ đến trọng lượng của Lâm Gia trong lòng Giang Liễm, trong tiềm thức hắn cảm thấy, có thể Giang Liễm sẽ có hứng thú với chuyện này.

Bước chân dưới chân Minh Nhượng vừa xoay, lại hướng về phía phòng tập lớp A.

Lời của tác giả: Giang Liễm bởi vì không biết nói chuyện mà bị cấm ngôn chương sau sẽ lộ diện.

Bình Luận (0)
Comment