Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 128.2

Lúc gọi được điện thoại, có thể nói là khoảng thời gian vui vẻ trong mấy ngày này của cô gái. Hoàn toàn quên mất phía trước còn có một băng ghế, lúc bị đụng vào bị ngã, bị thương ở mắt cá chân, nhưng cô không nói, cô lúc đó hoàn toàn không thấy đau, chỉ lo lắng di động rơi có bị vỡ hay không!

Khi biết Lâm Dật Phi ngày hôm sau sẽ trở về trường, Bách Lý Băng cảm thấy một giây cũng không thể ở lại trấn Chu Tiên này nữa, đợi khi cha về xong, ngay lập tức đòi về thành phố Giang Nguyên. Sau khi Bách Lý Hùng hỏi rõ ràng sự tình, đành phải bắt cô nghỉ ngơi một tối, sáng ngày mai đi máy bay về. Bách Lý Băng bất chấp hình tượng thục nữ của mình, sáng sớm đã đi, vội vàng bắt taxi, lại đúng là chiếc xe của Lâm Dật Phi và Lưu Lão Thử gọi.

Trong xe, đang lúc gặp được ý trung nhân hồn khiên mộng nhiễu, cô chỉ ngây người trong chốc lát, sau đó liền hét lên một tiếng, không chút do dự ôm lấy Lâm Dật Phi.

Giống như là trong mộng vậy!

Lúc cảm nhận được hơi thở của ý trung nhân, Bách Lý Băng biết rằng đây không phải là mơ. Nhưng cô lại mong đây là mơ, nếu là trong mơ, cô thà rằng không tỉnh lại nữa!

Lúc nghe thấy Lâm Dật Phi tặng quà Du Lão Thử, Bách Lý Băng cũng không đòi hỏi quà của mình. Cô sợ nếu Lâm Dật Phi chưa chuẩn bị, vậy không phải là rất lúng túng sao, dù cô đã sớm đòi Lâm Dật Phi mua quà cho cô.

– Ừ, quà tặng cho người khác, đương nhiên bảo người ta đồng ý lấy ra mới được.

Lâm Dật Phi mỉm cười nhìn Du Lão Thử ở phía trước.

– Quên chưa giới thiệu. Vị này chính là nhà khảo cổ nổi tiếng của nước ta Lưu Thứ.

Hắn nhấn mạnh ở chữ khảo cổ, Du Lão Thử đương nhiên biết ý tứ của hắn, nhưng lại không chút đỏ mặt, làm ra bộ dạng vui vẻ, mỉm cười gật đầu.

– Đây là Bách Lý Băng, bạn của tôi.

Lâm Dật Phi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Du Lão Thử một chút:

– Sau này gọi ông ấy là anh cũng được, không cần gọi ông ấy là chú. Nếu không ông ấy gọi anh là cậu Lâm, em cũng không cần phải gọi anh là chú?

Lâm Dật Phi trêu đùa nói.

– Anh được lắm.

Bách Lý Băng nhéo cánh tay Lâm Dật Phi, nhưng lại không dám dùng hết sức.

Du Lão Thử nghe xong nghe xong liền chấn động, nhưng cũng biết ông anh này cũng không phải là tốt đẹp gì, nhưng dù sao cũng phải thể hiện một chút mới được. Nhưng dù có thể hiện, miếng ngọc bội kia tuyệt đối không thể đưa ra. Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, móc ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Bách Lý Băng:

– Tôi làm anh thực có chút hổ thẹn. Lần này về không đem theo thứ gì để tặng, có chút đồ nhỏ này, em gái đừng ghét bỏ.

Cái hộp đó hình chữ nhật, rộng chỉ tầm có một hai cái bút, nhưng chỉ dài tầm một chiếc bút máy, trông rất thẳng. Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, biết những thứ Du Lão Thử bình thường mang theo bên người, tuyệt đối không phải là thứ đồ bỏ đi.

Bách Lý Băng cực kỳ vui vẻ nhận lấy. Mở ra liền thấy, bên trong là một cặp búp bê một nam một nữ, mặc dù nhỏ, nhưng chế tác vô cùng sinh động, chỉ là trông có chút phong cách cổ xưa, bề mặt sáng bóng có chút u ám, xem ra có niên đại khá lâu rồi.

– Cảm ơn anh Lưu.

Bách Lý Băng rất thích món quà của Du Lão Thử. Quan trọng là một đôi, một con chính là mình, con kia đương nhiên tượng trưng cho Lâm Dật Phi rồi. Thiếu nữ ngọt ngào nghĩ.

– Đúng rồi, Dật Phi tặng cho anh cái gì vậy, cho tôi xem chút đi.

Du Lão Thử thiếu chút nữa buồn rầu đến té xỉu. Vốn muốn dùng kế đổi trắng thay đen, lại không ngờ Bách Lý Băng rốt cuộc vẫn nhớ mãi không quên miếng ngọc bội Lâm Dật Phi đưa cho mình. Đôi búp bê vốn do ông ta vô ý đào được, là một đồ vật của Dân quốc cận đại, nhưng thủ công rất tinh xảo, rất có giá trị, ông ta cũng rất thích thứ đồ này. Vốn định nén đau thương cho đi thứ đồ vật mình yêu thích này để che mắt, thật không ngờ cô gái nhỏ này hoàn toàn không bị dụ.

Khối ngọc bội kia người lành nghề như ông ta, vừa thấy là yêu thích không buông tay, huống chi Bách Lý Băng. Du Lão Thử sờ tay vào ngực, do dự chậm chạp không chịu lấy ra. Đúng là người trẻ tuổi bây giờ có người tình rồi, đã quên mất tình người. Lâm Dật Phi thật sự muốn lấy về tặng Bách Lý Băng, Du Lão Thử cũng không thể không nể mặt.

Nhưng ông ta cứ như vậy, Bách Lý Băng lại cảm thấy rất tò mò, dường như nhìn chằm chằm tay Du Lão Thử. Du Lão Thử thấy không có cách nào kéo dài, đành phải lấy ngọc bội ra, lại lén nhìn sắc mặt Lâm Dật Phi. Thấy khóe miệng hắn có chút ý cười chế nhạo, không khỏi cười khổ nghĩ, cậu Lâm này, lúc nào cũng khiến tôi sứt đầu mẻ trán, lo được lo mất.

Quả nhiên không ngoài dự tính của Du Lão Thử. Bách Lý Băng vừa nhìn thấy miếng ngọc bội liền kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lúc nhận lấy, giống như sợ như làm vỡ, cô không phải chuyên gia khảo cổ, đương nhiên không biết giá trị miếng ngọc bội này trong lòng Du Lão Thử. Cô ban đầu chỉ biết đây là quà của Lâm Dật Phi, nên tò mò muốn thấy, bất kỳ cái gì của Lâm Dật Phi, cô đều rất cảm thấy có hứng thú, nhưng khi thấy bộ dạng thần bí của Du Lão Thử, lại càng khơi gợi lòng hiếu kỳ của cô. Thật không ngờ, lúc lần đầu tiên nhìn thấy miếng ngọc bội, cô cũng bị hấp dẫn mãnh liệt.

Đó thực là một miếng ngọc quý, mỹ ngọc thượng giai. Bản thân nó có một loại lực mê người, khiến người đam mê bởi chất liệu và màu sắc của nó. Hơn nữa, người Trung Quốc có một loại tập tục tốt, đó chính là tin rằng ngọc có thể trừ tà, hơn nữa có thể mang đến vận may cho người đeo, cũng tượng trưng cho quân tử và sự trung thành.

Đương nhiên thanh niên bây giờ bất đồng với quan điểm này, thứ chúng thích là kim cương. Loại quảng cáo che trời phủ đấy nói với bọn họ rằng “Kim cương vĩnh hằng, một hạt truyền muôn đời” cho nên bọn họ cho rằng kim cương mới tượng trưng cho giá trị của tình yêu. Nhưng lại không biết, cho dù có được kim cương quý giá, nhưng nếu không có chân tình, loại hôn nhân dựa vào kim cương cũng yếu ớt như tờ giấy trắng.

Bách Lý Băng không quan tâm tới giá trị của món quà. Nếu là thứ mà Lâm Dật Phi tặng cô, kể cả là cây cỏ cô cũng sẽ giữ gìn. Nhưng nhìn vẻ mặt cô lúc này, rõ ràng cô rất thích miếng ngọc này. Du Lão Thử thầm kêu không xong, lại không thể làm gì, chỉ muốn Bách Lý Băng gọi đưa ngọc cho ông ta, bản thân nên nói thế nào đây?

Thưởng thức một lúc lâu, Bách Lý Băng ngẩng đầu lên, trả lại ngọc cho Du Lão Thử, thấp giọng nói:

– Cũng không tệ.

Chỉ có điều giọng điệu hơi mất tự nhiên. Cô sớm đã nhìn ra vẻ nghiêm trọng của Du Lão Thử, tuy rằng cô cũng rất thích, nhưng cô không muốn khiến Lâm Dật Phi khó xử.

Du Lão Thử hết sức vui mừng, nhận lấy khối ngọc bội, cẩn thận để vào bên trong, lại kiểm tra một chút xem túi áo có bị thủng không, lúc này mới mỉm cười, dời tầm mắt nói:

– Thật ra cặp búp bê kia cũng không tệ. Tôi lúc đầu tốn mất mấy trăm đồng mới mua được.

Nhìn Lâm Dật Phi cũng đang nhìn mình, Du Lão Thử mặt hơi đỏ lên.

– Đương nhiên, món quà tặng này, mấu chốt là tình cảm. Nếu chỉ xem giá trị, đó không phải là tục nhân rồi sao. Dật Phi, cậu nói có đúng hay không?
Bình Luận (0)
Comment