Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 142.1

Diêu Lục thấy hắn coi thường lão đại, lại đánh ngã anh năm, sớm bản thân đã kềm nén không được nữa. Giống như lời Lâm Dật Phi nói, nghĩ quá ít, cũng không suy xét nếu Lâm Dật Phi đã dễ dàng đánh gục Cam Ngũ, thì liệu mình xông lên có vô nghĩa hay không? Y rống lên một tiếng, xuyên lên trước từ phía sau Đinh lão đại, cầm một con dao rựa sớm đã rút ra bổ tới, hét lên dữ dội, chém một nhát lên đầu của Lâm Dật Phi.

Mấy anh em bọn chúng không nghi ngờ đều là những kẻ lợi hại, tuyệt không phải là thứ mà đám lưu manh du côn tầm thường có thể so sánh. Kinh nghiệm giết người được hun đúc bao năm nay không thể nói là không phong phú, biết rõ kỹ năng giả gì đó chỉ là lãng phí thời gian. Sức mạnh của đường dao này được chém theo đường thẳng, đủ để bổ toác cái đầu của hắn ra!

Trong bóng đêm, một đao kia lóe lên thứ ánh sáng lành lạnh, khiến người ta nhìn thấy phải run sợ. Nhưng Lâm Dật Phi đến nhìn cũng không thèm nhìn, ra một quyền đánh tới. Vốn cánh tay của Diêu Lục, cộng thêm con dao dài một thước, tuyệt đối sẽ dài hơn nhiều so với cánh tay của Lâm Dật Phi, chỉ có điều không biết thế nào, một quyền của Lâm Dật Phi đã xuất sau mà đến trước, đánh mạnh và mặt Diêu Lục!

Diêu Lục còn chưa kịp kêu một tiếng, thì con dao rựa đã phóng lên không trung, còn người thì bay ra xa. Máu tươi phun ra đầm đìa trên không, trong bóng đêm nhuộm cả lũ thành màu đỏ sậm.

Đợi cho Diêu Lục ngã mạnh xuống, thanh đao kia cũng mới rơi xuống đất, kêu “Keng” một tiếng. Nhìn thấy Diêu Lục nằm ngửa mặt lên trời, cả khuôn mặt giống như quả hồng nát bét, mũi như bị lún vào trong, lưỡi lê của Đinh lão đại cũng không khỏi run lên bần bật.

– Hừm, y cũng không tin.

Lâm Dật Phi nhìn nắm tay, bên trên sạch sẽ, không một vết máu:

– Hai người bọn bay có ai không tin nữa không?

Đinh lão đại và Chiến Thương liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự hoảng sợ trong mắt đối phương. Bọn chúng không rõ tên Lâm Dật Phi này tại sao lại có võ công kinh thế hãi tục như vậy, chỉ có điều nhìn từ hai phát ra tay của hắn, cho dù hai người liên thủ, tuyệt đối cũng không thể kiên trì được mấy chiêu. Lại nghĩ đến kiểu chết của ba người Dương Tam, trong lòng Đinh lão đại run lạnh, biết người này tuyệt đối sẽ không ngại giết người!

Sống kiếp sống sát thủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gã cảm thấy cái chết cách mình không ngờ lại gần như thế!

Bởi vì cái gọi là không có núi cao không hiện rõ được đất bằng, lão Đinh và Thương Chiến trước khi chưa gặp Lâm Dật Phi, thì luôn cho rằng cho dù không phải là đệ nhất thiên hạ, thì trên thế giới này cũng rất ít người có thể là đối thủ của hai người họ. Nhưng giống như con ếch dưới đáy giếng đột nhiên nhảy lên trên mặt đất, khi phát hiện không trung không còn là chu vi hơn 1/3m, thì sự kinh hãi, uể oải trong lòng không thể nghi ngờ là không cần nói cũng biết.

– Mày có gan giết bọn tao.

Lão Đinh nói ra câu này, đột nhiên phát hiện mình tại sao lại biến thành ủ rũ như vậy. Lẽ nào chỉ là bởi vì tên Lâm Dật Phi trước mắt này khiến người ta cảm thấy, không phải là thứ mà sức người có thể ngăn cản được? Chả trách lúc trước mấy người anh em của gã chết đều mang vẻ mặt kinh hãi, tâm tình của bọn họ lúc đó hơn phân nửa cũng giống như gã lúc này.

– Tôi có gan hay không không phải chuyện các ông cần quan tâm.

Lâm Dật Phi thản nhiên nói:

– Đơn giản là loại người như ông không xứng!

– Mày đừng có ngông cuồng.

Lão Đinh khàn giọng kêu lên, thanh âm đã trở nên khàn đặc:

– Ai chết vào tay ai còn chưa biết!

Trong lúc đó thiếu niên có chút

– Tôi ngông cuồng? Tôi chỉ hi vọng thực sự có người xứng để đọ với tôi mấy chiêu, chỉ tiếc, tâm tư của các ông dùng nhiều võ học, bớt ti tiện đi một chút, thì nói không chừng sau tám mười năm nữa, còn có thể khiến tôi tôn trọng chút xíu.

Lão Đinh bị bô kích, nhưng lại cảm thấy lời hắn nói một chút cũng không sai. Nắm đấm của người nào rắn hơn, thì đạo lý hiển nhiên nghiêng về người đó. Trước mắt Lâm Dật Phi có ưu thế tuyệt đối, hắn nói gì người khác chỉ có thân phận lắng nghe, chứ không có thực lực phản bác. Lâm Dật Phi đột nhiên nói:

– Tuy nhiên tôi muốn hỏi các ông một chuyện.

– Chuyện gì?

Lão Đinh lạnh lùng nói, không chịu lép vế, cảm thấy Thương Chiến bên cạnh kéo vạt áo của gã, trong lòng khẽ động, biết ý của đồng bọn là trước mắt kéo dài thời gian, chờ đợi thời cơ.

– Uông Tử Hào tại sao nhất định muốn đẩy tôi vào chỗ chết?

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Còn nữa, tại sao các người nhất định cho rằng thứ đó trong tay tôi.

– Số hàng đó?

Lão Đinh bỗng nhiên sửng sốt:

– Nhóc con, mày giả bộ gì hả. Uông Tử Hào đã nói, mấy tháng trước, mày lén đột nhập vào nhà cậu ta, cuốn sạch những thứ mà Dương Tam mang tới. Nếu như vậy, mày làm sao có thể không biết số hàng đó rốt cuộc là gì?

Ánh mắt của Lâm Dật Phi chớp động, dường như đang suy nghĩ cái gì đó. Đột nhiên hắn cười rộ lên:

– Cuối cùng tôi đã rõ tại sao Uông Tử Hào muốn các ông đến tìm tôi.

Lão Đinh khẽ rùng mình:

– Vì sao?

– Cái khác thì tôi không rõ, nhưng có một điều mà tôi tôi biết rằng.

Khóe miệng Lâm Dật Phi nhếch lên nụ cười mà người ta khó nắm bắt được:

– Hắn tuyệt đối không phải có hảo tâm muốn báo thù thay mấy người anh em của ông, mà chẳng qua muốn mượn tay của tôi.

Hắn hơi dừng lại:

– Giết mấy người các ông để giệt khẩu.

Lão Đinh chấn động toàn thân, chưa kịp nói gì thì Lâm Dật Phi đã tiếp:

– Hắn sớm đã biết thủ đoạn của tôi, nếu đã biết hàng trong tay tôi, nhưng lại kề cà không tìm tôi, hắn nghi kỵ gì các ông hẳn là biết rõ. Nhưng hắn vẫn cần cho các ông một câu trả lời thỏa đáng, cho nên phương pháp tốt nhất…

Hắn cười lạnh hai tiếng, nhưng lại không nói ra câu cuối. Rõ ràng cho rằng kết cục này đã rõ như ban ngày, không cần hắn nói nhiều.

Lão Đinh nắm chặt lưỡi lê trong tay, chỉ muốn đâm thủng óc tến Uông Tử Hào kia. Còn chưa đợi gã nghĩ nhiều, ánh mắt Lâm Dật Phi đã trở nên lạnh như băng:

– Tuy nhiên nếu các người đã đến, thì tôi không thể khiến Uông Tử Hào thất vọng được. Tất cả lưu lại đi.

Lời hắn vừa nói xong, thì đột nhiên cơ thể tiến lên, một chưởng đánh vào cánh tay của lão Đinh. Lão Đinh không kịp nghĩ nhiều, chợt quát một tiếng, lưỡi lê vung ngược lên, muốn ngăn thế tới của Lâm Dật Phi.

Một chiêu này hoàn toàn không màng đến bản thân, đã là đả pháp lưỡng bại câu thương. Thân hình Lâm Dật Phi hơi dừng lại, cong ngón tay rồi khẽ búng ra. Lão Đinh chỉ cảm thấy cánh tay giống như bị đạn bắn xuyên qua, lưỡi lê cũng không có cách nào nắm chắc được, tuột luôn xuống đất. Trong lòng gã hoảng sợ, ra sức nhảy lùi lại phía sau.

Chỉ trong chốc lát này, Thương Chiến đã rút lưỡi lê ra, tay trái đấm tới, chặn trước mặt lão Đinh, cao giọng nói:

– Lão đại, anh mau đi đi.

Thế của y như hổ điên, đâm liên tiếp kèm theo những cú đá. Lâm Dật Phi không ngờ lui về phía sau hai bước, tức giận hừ một tiếng:

– Không biết tự lượng sức mình.
Bình Luận (0)
Comment