Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 144.2

Thiếu niên cười cười, chẳng ừ hử gì cả. Đối với loại vấn đề này, thái độ hiện tại của hắn không thể nghi ngờ là câu trả lời tốt nhất.

Phong Tuyết Quân thở dài nói:

– Nhưng tôi dù sao cũng phải lựa chọn. Tử Hào đối với tôi rất tốt, cũng biết tôi cần gì. Nhưng anh lại không thể cho tôi tất cả những thứ tôi cần.

Thiếu niên vốn đối với Phong Tuyết Quân không cảm tình tốt, giống như hắn đối với Uông Hào vậy. Tuy nhiên lúc này hắn đột nhiên có chút khâm phục Phong Tuyết Quân. Cô dù sao cũng còn rất thẳng thắn, còn mạnh hơn một ít so với những người muốn làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ kia.

– Tử Hào cũng cảm thấy không phải với anh.

Phong Tuyết Quân thấp giọng nói:

– Thật ra không chỉ anh ấy, mà tôi cũng như vậy. Dù sao tôi và anh đã kết giao hai năm, cho dù chia tay, tôi vẫn coi anh là bạn tốt. Tôi biết nếu tôi có gì khó khăn, anh nhất định vẫn sẽ giúp tôi, có phải hay không, Dật Phi?

Phong Tuyết Quân tiến lên một bước, cầm tay Lâm Dật Phi, trong mắt hàm ý có chút mông lung, nói:

– Anh ấy cũng hy vọng ba người chúng ta, có thời gian thì ngồi một chút, giống như bạn bè!

Chậm rãi rút tay về, nói:

– Là Uông Hào bảo cô tới đây ư?

Thiếu niên thở dài, có chút lo cho sự an nguy của Đinh lão đại. Nếu như Uông Hào bảo Phong Tuyết Quân tìm mình, nói như vậy hiện tại y không bị làm sao. Đinh lão đại đêm qua cũng không có đi tìm Uông Hào, hay là ông ta có đi tìm Uông Hào, nhưng lại bị y hóa giải? Như thế xem ra, Uông Hào có lẽ không phải chỉ là ăn chơi trác táng. Nhìn dáng vẻ của y, dường như cảm giác được phong thanh không đúng, mới để cho Phong Tuyết Quân đến dò xét mình. Nếu như vậy bản thân mình cũng có chút thất sách.

– Là anh ta bảo tôi tới đấy.

Phong Tuyết Quân cắn cắn môi, nhìn chằm chằm sắc mặt của Lâm Dật Phi. Nhìn thấy hắn đang nhìn mình chẳng khác gì nhìn một người xa lạ, không khỏi thất vọng. Trong ấn tượng của cô, Lâm Dật Phi luôn hỏi han ân cần mình. Cho dù sau khi chia tay, hắn vẫn không thể quên mình. Thật không ngờ Lâm Dật Phi hiện giờ hoàn toàn không giống với thái độ đối với mình, cô có chút căm hận Bách Lý Băng. Là cái cô bé kia khiến cho Lâm Dật Phi của mình thay đổi tình cảm!

Phụ nữ thực sự có chút kỳ quái, cho dù sau khi chia tay, vẫn cho rằng người đàn ông vẫn quan tâm mình, thể hiện chút phong độ của đàn ông. Phong Tuyết Quân không thể nghi ngờ chính là như vậy.

– Anh ta tìm tôi có chuyện gì?

Lâm Dật Phi đợi một lúc lâu, giơ tay lên nhìn đồng hồ, ra hiệu thời gian của mình không nhiều lắm, hy vọng Phong Tuyết Quân nói ngắn gọn.

– Anh ấy nói muốn làm bạn với anh.

Phong Tuyết Quân sắc mặt có chút tái nhợt, nói tiếp:

– Cũng hy vọng anh có thể quên quá khứ. Nếu như anh có gì cần chúng tôi giúp, chỉ cần nói ra, chúng tôi có khả năng giúp tuyệt đối sẽ không chối từ.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, nói:

– Chỉ có như vậy?

Phong Tuyết Quân chỉ gật gật đầu, sắc mặt cũng do tái nhợt biến thành lạnh như băng, thần sắc dường như lại trở về lạnh lung như ban đầu.

– Tôi biết rồi.

Lâm Dật Phi dường như không chú ý tới nét mặt thay đổi của cô, xoay người muốn rời khỏi. Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, quay đầu, nói:

– Tôi còn muốn hỏi cô một việc.

– Chuyện gì?

Phong Tuyết Quân thần sắc hơi động một chút.

– Vật kia vẫn ở trong tay cô chứ?

Lâm Dật Phi làm bộ như không chút để ý hỏi.

– Tôi vứt rồi.

Phong Tuyết Quân thần sắc có chút khác thường, nói:

– Tôi sợ nếu chẳng may Tử Hào nhìn thấy…

Lâm Dật Phi ‘Ồ’ một tiếng, nói:

– Cái dây chuyền vàng kia nhìn rất đẹp, thích hợp với cô hơn so với dây chuyền vàng này.

Lúc hắn nói những lời này, giọng điệu thản nhiên. Phong Tuyết Quân cũng không chú ý tới sắc mặt có chút khác thường của thiếu niên.

– Vậy sao?

Phong Tuyết Quân theo bản năng sờ sờ vào dây chuyền, nói:

– Lúc Tử Hào mua cho tôi, cũng nói như vậy.

Lâm Dật Phi ngẩn ra, gật đầu rời đi, lưu lại Phong Tuyết Quân có chút kinh ngạc, mờ mịt khó hiểu.

Sau khi rời khỏi Phong Tuyết Quân, Lâm Dật Phi nhìn thời gian, cách thời gian Dương Tu Vũ hẹn còn sớm, Lâm Dật Phi lắc đầu. Mình đi, sẽ không nể mặt bọn họ. Nhưng nếu không đi, bọn họ sẽ cho là mình không nể mặt bọn họ. Đôi khi, sĩ diện thực sự là một thứ gì đó kỳ quái. Khi bạn cố gằng giành lấy, lại vô tình mất đi nó.

Cái vòng trang sức kia lại không phải là cái Lâm Dật Phi tặng! Thiếu niên trong lòng một hồi mông lung, lững thững đi trong sân trường Chiết Thanh, vô tình đi vào một đường nhỏ yên lặng bóng cây. Đột nhiên có chút hiểu được, nhìn khắp xung quanh, phát hiện cái chỗ ngày hôm qua mình đi tới. Không kìm nổi ngẩng đầu nhìn lại tòa giảng đường kia, yên tĩnh, không có tiếng động gì. Lâm Dật Phi có chút thất vọng, không biết khi nào mới có thể lại nghe được tiếng đàn cao siêu của người nọ nữa.

Tùy tiện tìm một chỗ sân cỏ, Lâm Dật Phi thoải mái nằm xuống. Chiết Thanh là một đại học khá tiên tiến, không cần nói là nằm trên cỏ, cho dù cởi quần áo ra, thanh tú một chút cái gọi là hành vi nghệ thuật cũng sẽ không có người ngạc nhiên. Chút ánh sáng xuyên qua kẽ lá cây, trút xuống dưới, chiếu lên mặt,lên người, ấm áp vô cùng thích thú.

Không biết qua bao lâu, Lâm Dật Phi nửa mê nửa tỉnh, một tiếng tiếng đàn vang lên, giống như tiếng nước suối, thấm vào lòng người!

Lâm Dật Phi khép hờ hai mắt, cũng không vội ngồi dậy. Chỉ lẳng lặng nghe tiếng đàn trong suốt như khe suối kia, nhưng trong lòng thì có chút kỳ lạ. Tiếng nhạc lần này nghe được rất khác với lần trước. Lần trước tiếng đàn tràn đầy âm điệu sát phạt lưỡi mác, lần này làn điệu cũng là công chính bình thản, tràn đầy ý vị dịu dàng tao nhã!

Nếu như đó không phải là cùng một người đánh đàn, vậy khoa thông tin của đại học Chiết Thanh có thể tính là ngọa hổ tàng long, người tài xuất hiện lớp lớp. Cho dù tám trăm năm trước, có thể đánh được âm luật cách điệu này cũng không thấy nhiều, huống chi là đương đại ngập tràn điệu nhạc đồi trụy.

Uốn khúc vì tiếng lòng không giả chút chút nào. Nếu như nói lần trước người đánh đàn tâm tình kích động, sung mãn sát khí cô đơn. Lần này nghe cũng là tiếng đàn thanh lịch, uyển chuyển. Dường như người đàn lòng tràn đầy vui sướng. Tiếng đàn chợt cao chợt thấp, khi khinh khi vang. Mặc dù có khi cực thấp cực yếu, lại làm cho người ta cảm thấy không có tiếng vẫn còn hơn có tiếng ảo diệu. Tiếp qua một lát, phồn âm dần lên, tiếng đàn giống như như vụn băng văng khắp nơi, thanh thoát tâm hồn, xuân về hoa nở, muôn sác tươi đẹp. Xen lẫn tiếng chiêm chiếp của muông chim, tiếng kêu này hòa hợp. Lại là hương thơm bay lượn, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui!

Lâm Dật Phi nghe tiếng đàn nhẹ nhàng, không nén nổi mà gõ nhịp tán thưởng, đợi đến cuối bản nhạc, liền đứng thẳng dậy, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức bình thản, chậm rãi đi về phía hội quán của Đại hội Võ lâm.

Không mất bao lâu hắn đã đi đến hội quán của “Đại hội Võ lâm”, nhưng chỉ thấy một dãy phòng lớn cô quạnh, trước cổng tuy sạch sẽ, nhưng lại có chút vắng vẻ, mãi không bằng sự náo nhiệt của bên hội quán Karate.
Bình Luận (0)
Comment