– Trả lời tớ đi.
Quách Hà chấp nhất hỏi.
Bách Lý Băng có chút hoảng hốt, bấm đầu ngón tay tính:
– Hai ngày, nhưng bọn tớ có gọi điện liên lạc. Hai ngày nay anh ấy khá nhiều việc, hình như là luận võ gì đó. Tớ cũng không hỏi kỹ.
Một là cô gái rất tin vào võ công của Lâm Dật Phi, thứ hai cô cũng biết, con trai không thể nắm quá chặt, nếu không rất dễ khiến họ cảm thấy mỏi mệt. Đương nhiên đây toàn là những lời mà Bách Lý Hùng nói với cô, Bách Lý Băng cũng cảm thấy rất có đạo lý. Mỗi người đều có không gian riêng, cho dù là người yêu cũng không ngoại lệ.
– Vậy thì hai ngày nay xảy ra chuyện lớn rồi.
Quách Hà thở dài một tiếng:
– Đại tiểu thư, cậu vẫn chưa biết chứ gì. Đoán đi, đoán xem hôm nay tớ đã nhìn thấy gì?
– Cái mồm quạ đen như cậu, thì có thể nhìn thấy cái gì.
Tiểu Lệ có chút bất mãn:
– Lâm Dật Phi là một chàng trai tốt, làm việc rất có chừng mực, cậu cho rằng Lâm Dật Phi giống như mấy công tử ca qua lại với cậu sao. Băng Nhi, đừng quan tâm đến cô ấy.
Bách Lý Băng cắn cắn môi:
– Quách Hà, hôm nay cậu nhìn thấy gì?
– Tớ nhìn thấy Lâm Dật Phi và bạn gái cũ của cậu ấy, cũng chính là Phong Tuyết Quân. Hai người tay trong tay, nhẹ nhàng nói chuyện với nhau rất lâu. Tớ thực sự tận mất nhìn thấy, tuyệt đối không ngoa nửa lời.
Bách Lý Băng có chút sững sờ:
– Hai người họ nói gì với nhau?
– Cái đó tớ không biết.
Quách Hà lắc đầu:
– Băng Nhi, cậu ngây thơ quá rồi. Cậu phải nghư tớ nói một câu, nếu cậu thật sự thích Lâm Dật Phi, thì nhất định phải hỏi, rốt cuộc cậu ấy thích cậu hơn, hay không bỏ được Phong Tuyết Quân. Đừng có cuồng dại như vậy, để hắn ta dương dương tự đắc. Dựa vào thân phận này của Băng Nhi nhà chúng ta, làm sao có thể ngậm bồ hòn làm ngọt được chứ.
Bách Lý Băng chậm rãi ngồi xuống, không nói được một lời.
Quách Hà cũng ngồi xuống phía đầu giường:
– Băng Nhi, cậu đừng trách tớ nhiều chuyện, người ta đã nói rồi, “Thà tin rằng thế gian này có quỷ, cũng đừng tin vào cái mồm của đàn ông”. Cậu quá đơn thuần, quá dễ tin người khác, đây còn là mối tình đầu, nhưng nhất định phải mở mắt to ra để nhìn! Cậu gọi điện cho hắn đi, hỏi rõ ràng, chúng ta không thể dễ dàng cho qua như vậy được.
Bách Lý Băng cúi đầu, nhìn di động trên tay, bấm số nhưng lại thôi. Cô cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu cười:
– Hai người đói chưa? Chúng ta đi ăn gì nhé.
Bách Lý Băng hiển nhiên là muốn giả vờ như không có việc gì. Nhưng Quách Hà và Tiểu Lệ đều nhìn ra vẻ tươi cười miễn cưỡng của cô.
– Mình cũng chưa ăn cơm, Tiểu Băng, chúng ta đi ăn luôn chứ.
Tiểu Lệ trừng mắt nhìn Quách Hà một cái, ra hiệu cô đừng nhiều chuyện.
– Không được.
Có vẻ như Quách Hà quyết tâm phải điều tra rõ đầu đuôi, hoặc là cô ta thích kiểu giơ gậy đánh uyên ương.
– Đèn không thắp sẽ không sáng. Không nói ra sẽ không rõ. Cậu ngàn vạn lần đừng dễ dãi với hắn. Cậu phải biết rằng, con trai đều có đức hạnh đó, giống như lõi cà rốt vậy.
Tiểu Lệ nghe vậy không kìm nổi hỏi:
– Có ý gì?
– Nó có nghĩa là, nếu cậu muốn nắm được trái tim của người đàn ông, thì phải như lột vỏ cà rốt tìm lõi vậy.
Quách Hà dương dương đắc ý nói ra tâm đắc của mình:
– Khi cậu lột bỏ từng tầng từng tầng ngụy trang của người con trai, cậu mới phát hiện đó là một quá trình chỉ khiến cậu thương tâm và rơi lệ.
– Còn kết quả?
Tiểu Lệ buồn bực hỏi.
– Kết quả rất rõ ràng.
Quách Hà nhếch miệng lên:
– Giống như con trai, củ cà rốt căn bản là không có lõi! Cho nên, mình nói rồi, Tiểu Băng, hiện tại cậu phải rất cẩn thận. Nếu không về sau lãng phí tình cảm, không thu hoạch được gì, thì đừng trách mình đã nhắc nhở cậu.
Bách Lý Băng cúi đầu không nói, chỉ vân vê góc áo. Lâm Dật Phi tiếp xúc với Phong Tuyết Quân, nói cô không để ý là điều giả dối! Nhưng cô có thể làm gì, chẳng lẽ đi trách vấn Lâm Dật Phi, nói rằng là mình không muốn vậy?
– Còn nữa, cái tay Lâm Dật Phi kia, cậu phải xem xét lại. Thái độ của cậu đã như vậy rồi, đến người mù cũng nhìn ra tình cảm của cậu dành cho hắn. Vậy mà hắn chẳng tỏ vẻ gì cả.
Quách Hà bất bình thay cho bạn:
– Hắn chưa từng chủ động đi tìm cậu. Chưa từng tặng cậu bất kỳ thứ gì. Dù một chút lòng hư vinh của con gái, hắn cũng chẳng cho. Con trai như vậy sao thích hợp làm bạn trai? Chẳng những như vậy, cậu xem, hôm nay hắn và Phong Tuyết Quân cầm tay nhau, liếc mắt đưa tình. Mình thấy vậy chỉ muốn xông tới đánh cho hắn một trận.
– Được rồi.
Tiểu Lệ thấy sắc mặt của Bách Lý Băng hơi trắng bệch, cuống quít giảng hòa:
– Cậu cho rằng con trai trong thiên hạ đều giống như suy nghĩ của cậu chắc. Đã yêu đâu cần cứ phải nói ra. Mình cảm thấy một người điềm đạm như Dật Phi, chắc chỉ biết chôn sâu tình yêu vào trong lòng, mà không phải nói ra bằng lời. Có khả năng vừa nãy cậu nhìn lầm, sự việc chưa chắc giống như cậu nghĩ. Tiểu Băng, đừng nghe Quách Hà đoán già đoán non. Nếu cậu ta giỏi như vậy, sao còn chưa tìm thấy lang quân như ý?
– Dật Phi đã từng tặng mình một vật.
Bách Lý Băng lấy ra cái vòng trên cổ:
– Các cậu xem, đây chính là chiếc vòng mà anh ấy tặng mình lúc nghỉ lễ.
Thanh âm nhấn mạnh, trong mắt thiếu nữ có chút vui sướng. Đây là quà tặng đầu tiên mà Lâm Dật Phi tặng cho cô. Trong mắt cô, nó có một ý nghĩa không hề tầm thường.
Nhìn cái vòng cổ bằng đá đen xì trên chiếc cổ trắng ngần, nhìn có vẻ là hợp. Đương nhiên, lần này không phải vật trang sức làm nổi bật vẻ đẹp. Vòng cổ kia thoạt nhìn thực sự bình thường, chỉ có điều hào quang của chủ nhân nó không thể ngăn cản.
Trước kia thiếu nữ tuy xinh đẹp, nhưng luôn mang vẻ mặt hậm hực. Từ khi quen được Lâm Dật Phi, cũng có thể là vì giải quyết được mâu thuẫn với cha, Băng mỹ nhân càng thêm lóa mắt, động lòng người.
Quách Hà cười nhạt:
– Cậu đeo cái gì vậy? Mình đoán chừng là hàng mua vỉa hè. Vậy mà cậu còn coi trọng nó như bảo bối, suốt ngày đeo bên người. Tiểu Băng, không phải mình nói cậu, nếu tên kia có bạn bè mà cũng keo kiệt như vậy, thì tương lai sau này cậu sẽ rất khổ đấy.
– Chắc là không phải.
Bách Lý Băng đột nhiên lắc đầu:
– Mấy ngày nay mình đeo nó bên người, cảm thấy ngủ ngon hơn rất nhiều. Trước kia thường xuyên mất ngủ, hiện tại ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại tinh thần sảng khoái. Nói không chừng chiếc vòng cổ mà Dật Phi mua này, lại có hiệu quả trị bệnh. Giống như kim cương đen ở Brazil.
Cô nói những điều này là thật lòng. Cũng chưa từng hỏi qua Lâm Dật Phi mua được chiếc vòng cổ này ở đâu. Cũng không biết giá trị của chiếc vòng. Quách Hà lại nghĩ rằng cô bào chữa cho Lâm Dật Phi, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ:
– Tiểu Băng, cậu dễ hài lòng thật đấy, hắn…
Chưa nói hết, thì điện thoại của Bách Lý Băng đột nhiên vang lên. Vừa nhìn thấy số điện thoại, gần như chỉ một giây, thiếu nữ đã ấn nút nghe:
– Dật Phi.
Nhìn vẻ tỏa sáng trên khuôn mặt của cô bạn, Tiểu Lệ cũng mỉm cười vui sướng. Quách Hà thì chỉ có thể lắc đầu, biết rằng những lời khuyên chân tình vừa nãy của mình hoàn toàn đổ xuống sông xuống bể.