A Thủy cũng cảm thấy có chút lạnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, kinh ngạc nói:
– Trời đầy mây rồi, Tiểu Phi chẳng lẽ nói đúng?
Tô Yên Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn. Vốn là một vầng trăng sáng quắc, giờ đã bị một tầng mây đen nuốt chửng. Cũng may trên đường núi mấy bước lại có một cây đèn đường, ngẩng đầu nhìn giống như một con trường long uốn mình hướng lên trên. Một hạt mưa rơi xuống khuôn mặt của cô gái:
– Mưa thật rồi sao?
Khẩu khí của Tô Yên Nhiên có chút niềm vui bất ngờ, đưa tay đón từng hạt mưa từ trên trời rơi xuống.
A Thủy vốn muốn mở ô che, nhưng nhìn thấy bộ dáng đó của cô gái, ngược lại cảm thấy không quá sốt ruột.
– Anh biết không?
Tô Yên Nhiên đột nhiên quay đầu lại, tròng mắt đen nhánh đong đưa:
– Em thích nằm mơ, rất nhiều cảnh mơ đều đang dạo bước trên còn đường núi hoang dã, nghe tiếng mưa rơi hiu quạnh, tiếng gió nức nở, em chỉ cảm thấy loại cảm giác này, rất đặc biệt!
A Thủy đột nhiên cảm thấy Tô Yên Nhiên quả thực rất đặc biệt, cái loại cảm giác này chỉ mông lung, khó có thể hình dung. Có điều vào lúc này không rảnh để nghiên cứu kỹ. Cơn mưa nhỏ đã bắt đầu tí tách.
Trong thời gian bọn họ dừng lại, Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng đã đi theo lên từ phía sau. nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bách Lý Băng, A Thủy chỉ có thể cười khổ lắc đầu:
– Yên Nhiên thích cảm giác tắm mưa.
Bách Lý Băng lườm cậu ta một cái, vừa định nói gì đó, thì Tô Yên Nhiên phục hồi lại tinh thần, có chút áy náy đánh mắt nhìn A Thủy một cái:
– Thực xin lỗi, em có chút tùy hứng.
A Thủy cười:
– Anh cũng thích tắm mưa. Người nói rằng trong mưa có chứa tĩnh điện, có thể thích hợp trung hòa với ion trong cơ thể, thì có thể giải bớt được cảm xúc áp lực.
– Vậy sao?
Bách Lý Băng thò đầu ra từ dưới ô:
– Gần đây mình cũng có chút áp lực, xem ra cũng phải học Yên Nhiên mới được.
A Thủy nhìn cô một cái, vội vàng nói:
– Đại tiểu thư, cô mà còn áp lực, thì tôi sẽ nhảy từ trên núi xuống. Mau quay lại đi, mưa to rồi. Trung hòa một chút còn được, chứ tắm mưa xong mà ốm thì Tiểu Phi sẽ giết tôi đấy.
– Sợ cái gì.
Bách Lý Băng rất không quan tâm nói:
– Dù sao Dật Phi cũng biết bắt bệnh, không sợ mất tiền, hơn nữa.
Cô gái mỉm cười nghịch ngợm:
– Người bệnh mà còn có người chăm sóc, chẳng phải rất khoái hay sao.
Tuy nói như vậy nhưng Bách Lý Băng vẫn trở về dưới ô. Tô Yên Nhiên nhìn Bách Lý Băng một cái, mỉm cười rồi cũng trốn dưới ô của A Thủy.
Một khắc đó A Thủy đột nhiên cảm thấy, mưa đêm hóa ra cũng mỹ lệ và ấm áp như vậy!
Mưa lặng lẽ bay theo chiều gió, mọi người chỉ hơi cảm thấy hơi man mát. Mưa phùn như sương phủ kín cả ngọn núi, mờ mờ ảo ảo, nhưng xuyên qua nó vẫn có thể nhìn thấy những ngọn đèn huỳnh quang như những con đom đóm lập lòe phía xa.
– Những bài hát của Tô Tình ướt đẫm mưa.
Bách Lý Băng đột nhiên nói:
– Bọn họ có chút đáng thương. Em cảm thấy chắc là buổi biểu diễn sẽ phải dừng lại.
A Thủy chậm rãi nói:
– Một chút mưa này đương nhiên không thể dập tắt được sự nhiệt tình của bọn họ. Huống hồ thần tượng của bọn họ vẫn còn múa hát trên sân khấu, bọn họ nói không chừng chẳng biết là có mưa đâu.
– Nhưng trận mưa này? Hình như càng ngày càng lớn rồi.
Bách Lý Băng nhìn lên bầu trời trong màn mưa thê lương, mây đen càng ngày càng dăng kín, giống như không chịu nổi gánh nặng, sắp sa xuống từ trên vậy:
– Dật Phi, hôm nay mưa lâu không?
Lâm Dật Phi nhìn sắc trời một cái:
– Cả đêm.
Mấy người bây giờ lại có chút tin lời hắn nói. Vừa rồi khi trời còn trong vắt, Lâm Dật Phi đã kết luận là có mưa, xem ra vị này chuẩn đoán còn chính xác hơn cả đài khí tượng rồi.
– Vậy chúng ta còn lên núi à?
A Thủy nhìn đỉnh núi một cái, vốn dưới ánh đèn chiếu rọi còn có thể nhìn thấy những công trình trên núi, bây giờ khuất trong màn mưa, tất cả đã trở nên mờ ảo, cho dù ánh đèn đã trùm lên một màu tối mờ mờ. Cũng may mà có bốn người làm bạn, nếu không chỉ một mình khó tránh khỏi thấy khiếp đảm. Đường trên núi đã trở nên trơn trượt, nhìn Tô Yên Nhiên bên cạnh mình, A Thủy cảm thấy xuống núi mới là lựa chọn chính xác nhất.
Khi mọi người còn do dự thì một trận gió táp thổi tới, A Thủy không cầm vững, chiếc ô không ngờ đã bị lật ngược lại, những hạt mưa to như hạt đậu đổ xuống, cả A Thủy và Tô Yên Nhiên trong nháy mắt đã ướt như chuột lột.
Thầm mắng mình vô dụng, A Thủy cố gắng khôi phục chiếc ô lại hình dáng cũ, không ngờ cuồng phong quét tới, gần như thổi bay mất chiếc ô. Lâm Dật Phi nhanh chân bước tới, nắm lấy cán ô rồi khẽ lắc một cái, chiếc ô đã trở về trạng thái ban đầu, ngăn luôn hướng mưa đang phả tới.
– Phía trước có một cái đình nhỏ, có thể vào đó tránh mưa một chút.
Bách Lý Băng giống như một con ghẻ kí sinh, gần như treo trên người Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi không ngờ chẳng hề thấy khó chịu gì. Khi Bách Lý Băng vui vẻ một cách nhàn hạ, cô nhìn bốn xung quanh thì nhìn thấy một đình hóng mát bát giác cách đó không xa, liền vội vàng kêu lên.
Mưa tuy rằng rất lớn, nhưng không biết tại sao, Bách Lý Băng lại cảm thấy như chỉ trút lên mình người mình, còn màn mưa như tơ như đay ngoài kia, cô lại cảm thấy rất thú vị.
– Vào trú mưa đi.
A Thủy nói một tiếng, rồi dưới tình thế cấp bách, cậu ta nắm lấy cổ tay của Tô Yên Nhiên chạy về phía đình. Không ngờ trong lúc vội vàng đã xảy ra sơ suất, cậu ta trượt chân, người ngã trên mặt đất. A Thủy vừa sợ vừa giận. Trên mạng mình tung hoành ngang dọc không kẻ địch, không ngờ trong cuộc sống lại vô dụng như vậy. Trong lúc ngã xuống, cậu ta đã buông ta Tô Yên Nhiên, sợ sẽ kéo cô ngã theo.
Tô Yên Nhiên lại kinh hô một tiếng, giơ tay bắt lại. Chỉ có điều sự việc xảy ra quá nhanh, cô phản ứng không kịp. Mắt thấy A Thủy sắp bị ngã mạnh xuống đất, Lâm Dật Phi vội lao đến, giơ tay tóm lấy eo của cậu ta. A Thủy thoáng chốc đã đứng thẳng người dậy, vừa nhìn cậu ta phát hiện người bên cạnh mình là Lâm Dật Phi, trong xấu hổ có mang phần cảm kích. Biết may mà có Lâm Dật Phi, nếu không thì khó tránh khỏi thấy mất mặt trước mặt Tô Yên Nhiên.
Khi đợi cho bốn người đều đã chạy vào trong đình, A Thủy cảm thấy mình thật sự ướt át, quần áo chỉ cần khẽ vắt, thì đều có thể vắt ra nước. Tô Yên Nhiên còn đỡ hơn một chút, tuy nhiên mái tóc cô cũng dăng kín những hạt mưa.
Bách Lý Băng nhìn thấy rõ ràng, khi cầm ô, A Thủy đã chắn phần nhiều cho Tô Yên Nhiên, nên không nhịn được mà nhìn Lâm Dật Phi một cái, nhưng lại phát hiện hắn giống mình, trên người không có mất hạt mưa, nghĩ lầm rằng A Thủy không biết cầm ô, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Mưa tí tách không ngừng, hạ xuống mặt đất vang lên từng tiếp “Lộp độp”. Nước mưa cùng với dòng nước trên đỉnh núi hội tụ lại, biến thành vô số những dòng chảy nhỏ, rất nhanh đã hợp thành một con sông nhỏ, xen lẫn những chiếc lá khô cuốn trôi theo dòng nước. Sắc đêm nặng nề, thật có chút cảm giác giơ tay ra không thấy năm ngón.
Bỗng nhiên giữa không trung một vệt sáng hiện lên, chỉ trong giây lát tiếng sấm rền từ phương xa truyền đến, xẹt xuống tiếng vang đinh tai nhức óc. Bách Lý Băng có chút sợ hãi, ép mình vào trong lòng Lâm Dật Phi. Trước đây khi sét đánh trời mưa, mình đều ở trong ký túc xá, việc đau đầu duy nhất có lẽ là do ảnh hưởng của sấm sét, nên mạng bị đứt, đâu có giống như bây giờ, từng tiếng như vang lên bên cạnh mình, từng tia sấm chớp như có thể đụng đến tay, chấn động cả người.
Bất luận như thế nào, Tô Yên Nhiên đang ở ngay cạnh mình, A Thủy ngược lại một chút sợ hãi cũng không bộc lộ ra ngoài. Cậu ta len lén nhìn cô một cái, bọt nước chảy xuống từ trên khuôn mặt như bạch ngọc của cô gái, cô nhìn sấm chớp trên không trung, thần sắc có chút hoang mang.
Bách Lý Băng lén nhéo Lâm Dật Phi một cái:
– Cô ấy dường như có chút không bình thường.
Lâm Dật Phi cũng nhìn ra sự không bình thường của Tô Yên Nhiên, từ xa gọi một tiếng:
– Cô Tô.
Tô Yên Nhiên không chút động tĩnh, sự hoang mang trên khuôn mặt vẫn không hề giảm. A Thủy trong lòng run rẩy, cầm lấy cổ tay áo của cô lắc nhẹ:
– Yên Nhiên?!
Rồi đột nhiên trên không trung lại đánh xuống một tia chớp, Tô Yên Nhiên đột nhiên đứng dậy. Thân hình Lâm Dật Phi khẽ động, hắn đã đến trước mặt Tô Yên Nhiên, trầm giọng quát khẽ:
– Cô Tô.
Tô Yên Nhiên chấn động một chút, trên khuôn mặt lộ ra sự kinh ngạc, nhìn Lâm Dật Phi trước mặt mình:
– Làm sao vậy.
Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm cô sau một lúc lâu, mới lắc đầu nói:
– Không có việc gì. Vừa rồi tôi thấy cô có chút hoảng hốt, nghĩ là cô sợ tiếng sấm.
– Không phải.
Tô Yên Nhiên lắc đầu liên tục, trên mặt lộ ra vẻ mặt mê hoặc:
– Không biết là chuyện gì, nhưng mỗi lần có tiếng sấm chớp, là tinh thần tôi có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy…
Cô lắc lắc đầu, cuối cùng cũng không nói hết.
– Đại Ngưu đâu rồi?
A Thủy thực sự có chút lo lắng cho Tô Yên Nhiên, cậu ta nhìn xuống núi, tiếng hát đã không còn, phỏng chừng cho dù sự nhiệt tình của người hâm mộ có như một đuốc lửa, thì cũng sẽ cháy đến lúc chỉ còn lại một đám khói trắng. Tô Tình cũng là người, khẳng định cũng lấy việc tránh mưa trước làm chính:
– Buổi hòa nhạc không xem được, Đại Ngưu còn trèo lên núi làm gì, hẳn là nên xuống núi hợp với chúng ta mới đúng chứ.