Khỉ ốm nói một hơi dài, bày ra tư thế “lợn chết không sợ bỏng nước sôi, ta là lưu manh ta sợ ai” nhìn Lâm Dật Phi. Gã chẳng qua là cảm thấy hổ thẹn với sự tín nhiệm của bạn bè dành cho gã, gã cho rằng Tiếu Nguyệt Dung giống với bạn gã. Tuy gã không rõ người ta có cho là vậy hay không, gã chỉ biết nếu không nói ra chân tướng, nhìn Tiếu Nguyệt Dung thương tâm, gã cũng thấy xót xa.
– Anh nói không sai, chúng ta mãi mãi là hai loại người khác nhau.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Anh cho rằng anh đúng, nhưng tôi có nguyên tắc của tôi. Bình thường đối với loại người như anh, tôi thích dùng nắm đấm hơn, bởi vì tôi đã đánh mất kiên nhẫn giảng giải nhiều lần, cho cơ hội một lần cũng đủ rồi. Nguyệt Dung lần này mặc dù có ý tốt, nhưng không phải tất cả mọi người sẽ cảm kích giống như anh!
Tiếu Nguyệt Dung thôi nức nở, nói lí nhí:
– Em biết.
Cô là người thông minh, đã nghe ra sự lo lắng trong lời của Lâm Dật Phi.
– Rồi sao đó?
Lâm Dật Phi vẫn luôn nhìn Tiếu Nguyệt Dung, ít nhiều cũng lấy làm áy náy, có lẽ lúc nãy hắn hơi nặng lời.
– Sau đó tôi đến Hà Đông, một mặt quan sát động tĩnh ở đó, bởi vì buổi chiều Lý lão đại phải tìm bọn họ đàm phán, mặt khác muốn gọi điện thoại cho cậu.
Khỉ ốm lên tinh thần, không hề cho rằng Lâm Dật Phi nói sai điều gì:
– Không ngờ điện thoại không bắt được, ngược lại đụng phải đám đàn em kia, bọn họ thấy tôi, không nói gì liền bắt tôi lại ném vào cái phòng quỷ kia. Nói đến lúc đó và Lý lão đại cái gì, cái gì ấy, bọn bang Trung Nghĩa hiện tại rất phách lối. Từ khi mời tên cầm thú kia, chúng còn ngang ngược hơn, không hề nể mặt chúng ta, hơn nữa mấy ngày nay còn bị tên cầm thú kia giết không ít anh em.
– Vậy các người không dùng súng của thời đại này để đối phó sao?
Lâm Dật Phi hỏi. Hắn biết súng ống là phương pháp rất tốt để xác định võ công cao thấp của một người. Bởi vì với cao thủ mà nói, súng chẳng qua chỉ là ám khí, có điều tốc độ của ám khí này đã được nâng cao đến tuyệt đỉnh.
Nhưng súng chưa chắc có ích cho cao thủ. Giống như lúc đầu Đường Môn từng chế ra một loại ám khí khiến giang hồ kinh hãi, gọi là “Tuyệt thiên diệt địa”. Lão tổ tông Đường Môn từng ba hoa rằng loại ám khí này chỉ cần phát ra, phạm vi lên đến mười trượng, thần quỷ khó tránh. Nhưng khi đại đệ tử Đường Ngạo củả Đường Môn dùng vũ khí này khiêu chiến với kiếm tiên Tiêu Sở, y chưa kịp lấy ám khí thì đã bị kiếm tiên chém đứt hai tay!
Tương tự, nếu người đó đúng là cao thủ, khẩu súng tầm thường với người đó không là gì cả. Khỉ ốm không để ý đến cách dùng từ quái dị của Lâm Dật Phi, có điều trong mắt đầy vẻ sợ hãi:
– Nếu không nói y là cầm thú, không phải người, có mấy anh em cầm súng đi tính sổ, nhưng không ai có kết cục tốt.
– Không có kết cục tốt?
Ld nhíu mày hỏi.
– Đúng vậy, một đi không trở lại, lần này tôi bị chúng bắt,
Khỉ ốm vẫn sợ hãi nói:
– Nghe tên Gà Rừng kia kể, mấy anh em tôi chưa kịp nổ súng thì đã bị y bẻ gãy hai tay, sau cùng bị tra tấn không ra con người. Cậu xem, Lý lão đại biết tối nay chúng sẽ đến nên bảo các anh em đi được thì đi, chỉ có mấy người không đi, vì chúng tôi quả thực không còn cách nào khác.
Khỉ ốm hổ thẹn:
– Chuyện sau này thì mọi người đều biết cả rồi.
– Tối nay chúng đến sao?
Lâm Dật Phi cau mày:
– Đây chính là lý do mà anh kéo dài thời gian.
Khỉ ốm vỗ ngực, lớn giọng:
– Không sai, tôi sợ cậu vừa đến sẽ dẫn y tá Tiếu đi mất, do đó muốn kéo dài thời gian. Nếu cậu muốn đụng độ với tên cầm thú đó, tôi nghĩ dù không có cái bẫy này, cậu cũng tuyệt đối không ngồi yên!
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Anh tính toán không tệ, xem ra mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của anh.
Mặt Khỉ ốm đỏ lựng:
– Lâm đại hiệp chê cười rồi, tôi có gì để nắm bắt chứ. Cậu mới thực sự lợi hại, chỉ cần cậu nói thì tôi đánh rắm cũng không dám ra tiếng. Có điều mấy chuyện này cậu cũng giống Lý lão đại, không thể tính là cảm kích, nhát dao này của lão đại….
– Nhát dao này ông ấy không thể tránh.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Tôi chỉ có thể nói với anh, ông ấy mất một tay, chỉ có thể được nhiều hơn mà thôi.
Rồi hắn nhíu mày, hướng mắt ra bên ngoài đại sảnh, hình như đang lắng nghe gì đó:
– Nguyệt Dung, qua đây!
Lâm Dật Phi thấp giọng gọi.
Tiếu Nguyệt Dung căng thẳng không hiểu chuyện gì, cô kéo tay em gái cùng đi qua. Tiếu Nguyệt Như đáng lẽ không để ý đến, nhưng vì ngoài trời mưa tầm tã giống như đêm qua, không biết khi nào mới tạnh. Nếu ra ngoài lúc này thì cô có chút lo sợ, tuy bĩu môi nhưng cô vẫn đi theo chị.
– Anh nói kẻ đó sẽ đến à? Khi nào?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Ai? cậu nói tên cầm thú đó?
Khỉ ốm sững người:
– Lý lão đại, họ hẹn mười giờ đến lấy mạng lão đại phải không?
Lý lão đại cười khổ:
– Đúng thế, buổi chiều họ rêu rao không chừa tôi một con đường sống, tôi đương nhiên không đồng ý, chúng còn bảo tôi về chuẩn bị quan tài.
Tiếu Nguyệt Như rùng mình:
– Chị, hay là chúng ta đi trước?
Tiếu Nguyệt Dung thấy được nỗi sợ của em gái, nhưng cô chỉ có thể vỗ vai em an ủi.
Lý lão đại hiển nhiên có thể nghe được lời thì thầm của cô, ông áy náy nói:
– Y tá Tiếu, rất xin lỗi. Chuyện này… dù thế nào đi nữa, chỉ cần tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để các người bị tổn hại!
Lý lão đại vừa dứt lời, trong mưa đêm bất ngờ vang lên tiếng hừ lạnh như băng chọc thủng lỗ tai mọi người. Ngay sau đó, một người từ từ bước đến, mưa lớn là thế, vậy mà người đó không hề có gì che chắn. Kẻ đó đội mũ tơi, toàn thân khô ráo, bước đi phiêu lãng hệt như chân không chạm đất, tựa như âm hồn vậy. Mọi người cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Khỉ ốm kêu lên:
– Chính là tên đó.
Gã thầm nghĩ, tên nhóc này so ra cũng giống Lâm Dật Phi. Lẽ nào đây gọi là chân khí của cao thủ, có thể khiến mưa không thể thẩm thấu.
Mọi người ngẩng lên nhìn. Chỉ thấy kẻ đó ăn mặc bình thường, có mái tóc đen, tuy tuổi tác không cao nhưng lại đeo mặt nạ sắt. Bóng đèn chiếu vào mặt nạ ánh lên hàn quang, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo, người khác không thể thấy được diện mạo thật.
– Lý Tồn Hiếu, ông giỏi lắm.
Kẻ đó bật cười, giọng cười nghe thế nào cũng giống chim cú kêu đêm:
– Dù có chết, vẫn có mấy người đẹp như hoa bầu bạn…
Nói đến đây, chân y vốn dĩ đang bước bỗng ngừng lại! Mọi người trông thấy y như một con nhím, cả người dựng thẳng. Ánh mắt không còn nhìn Lý lão đại mà đã chuyển mục tiêu sang Lâm Dật Phi đang ngồi trước bàn đá.
Không khí như ngưng kết.(Truyện ra nhanh nhất tại t.ruyen 2 4 7.vn) Lâm Dật Phi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên mặt, có điều đôi mắt lại sáng rực, chỉ nhìn chòng chọc vào đôi mắt của kẻ đó.
Đôi mắt kẻ đó bất chợt rực lửa, cũng nhìn lại Lâm Dật Phi, dường như không để bất cứ ai khác vào mắt. Y cuối cùng đã hiểu, lão đại ở đây không phải là Lý Tồn Hiếu mà chính là thiếu niên ở trước mặt!
Thiếu niên này là cao thủ ư?
– Mày không tệ.
Y đột nhiên nói không đầu không đuôi.
Lâm Dật Phi đưa mắt nhìn tay y, cười nói:
– Mày lại không được.
Ánh mắt kẻ đó chợt sắc bén như dao, lạnh lùng cười:
– Mày xứng sao?
Hai người nói được ba câu lại rơi vào im lặng. Mọi người bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút không thông, một luồng áp lực tỏa ra từ hai người này. Lý lão đại đứng dậy, đưa tay kéo Tiếu Nguyệt Dung lùi về phía sau. Lý lão đại không phải muốn uy hiếp Lâm Dật Phi, nhưng chưa ăn qua thịt theo, ít nhiều gì đã thấy heo chạy. Thân là một lão đại, biết được hai người này rất có thể đấu một trận sống chết, bản thân y thì không sao, nếu liên lụy đến Tiếu Nguyệt Dung thì y biết ăn nói làm sao.
Khỉ ốm đột nhiên dùng mắt ra hiệu. Ba người vốn đang im lặng đột nhiên rút súng ra, nhắm ngay vào tên mặt sắt!
Trong nháy mắt, tên mặt sắt hét lên, bật tung người đến trước mặt Lâm Dật Phi, nắm đấm vung thẳng vào mặt hắn. Ba tiếng súng “đùng đùng đùng” vang lên bắn sượt sau lưng tên đó. Lâm Dật Phi vốn ngồi yên bất động, bất thình lình giơ tay lên, mặt bàn đá đã bị hắn dỡ đi, xoay một phát trở thành binh khí dộng thẳng vào phần hông tên đó!
Công phu nhanh như chớp của hai người đụng nhau rồi lại tách ra. Ba người kia cầm súng lại có chút do dự. Họ biết Lâm Dật Phi đến giúp họ, hai người đó lại sáp gần như vậy, họ không dám nổ súng, sợ bắn nhầm Lâm Dật Phi. Họ thấy kẻ này nhanh như ma quỷ, tuy họ có súng nhưng bắn y không hề dễ dàng! Mặt bàn không nhẹ chút nào, song Lâm Dật Phi lại nhấc lên nhẹ tênh như mặt quạt, trong chớp mắt dội thẳng vào hông tên đó. Tiếng “keng” vang lên giống như đá và kim loại va chạm nhau, mọi người đều lấy làm kì lạ. Họ thầm nghĩ lẽ nào người này không chỉ có mặt nạ bằng sắt, đến cả da cũng bọc sắt hay sao?truyen247.vn
Tên đó tuy có đề phòng, nhưng không ngờ Lâm Dật Phi ra tay nhanh như thế. Bị hắn đánh một phát trúng hông, y hét lên một tiếng, cả người vận lực phi lên, vung tay phóng ba thanh phi đao vào ba người đang cầm súng.
Ba người mới giương súng lên, đột nhiên hàn quang chớp lóe, liền ngả người về phía sau. Vốn không thể tránh được, song ba tiếng “keng” vang lên, ba thanh phi đao rơi xuống cùng với ba đồng tiền xu.
Lâm Dật Phi tuy đánh rơi phi đao nhưng lòng vẫn sợ. Nếu phải đơn đả độc đấu, hắn kiên quyết không sợ. Có điều kẻ này không hề tầm thường, tung chiêu lại nhanh gọn, nơi này nhiều người đến thế, hắn phải phân tâm bảo vệ nên khó tránh vướng tay vướng chân. Đột nhiên hắn hét lên, hai tay nghiền nát mặt bàn thành đá vụn, sau đó vung tay, đá lớn đá nhỏ như thiên nữ rải hoa, nháy mắt đã phủ đầy khoảng không trong phạm vi ba trượng!