Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 221.1

Gã cho rằng Lâm Dật Phi gặp gái nảy sinh ý tưởng, nên nhắc nhở cậu thiếu niên một chút. Nhưng Lâm Dật Phi chỉ ‘Ồ’ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, cô gái này nhìn bước chân trông như lộn xộn, yếu đuối, nhưng chân không điểm bụi, hai vai bất động, thân thủ tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với Đằng Thôn giống như tảng đá kia, chẳng qua nghe nói đại biểu của bọn họ lần này hẳn là Đằng Thôn Xuyên Sơn, nếu như vậy, cô ta tới đây với mục đích gì?

Giang minh chủ lôi kéo tay Thôi Vĩnh Chí, đi đến trước mặt Độ Biên Chính Dã, cả đám lại hàn huyên, chuyện trò vui vẻ, khiến người bên ngoài thấy vậy đều nghĩ ba nhà này là vì nguyên nhân bất đắc dĩ, không thể không tiến đến điểm mão, về phần là ai thắng lợi, bọn họ không quan tâm.

Hữu nghị xếp thứ nhất, thi đấu xếp thứ hai cũng không phải giả, mọi người thể hiện xong phần hữu nghị, sẽ bắt đầu trận đấu. Giang minh chủ trở lại chỗ ngồi, thấp giọng nói với Lâm Dật Phi:

– Dật Phi, Đằng Thôn này không phải loại tốt lành gì, cậu phải cẩn thận.

Ba phe cánh đều tự tuyển ra một giám khảo, túm tụ lại luận bàn tỷ thí như thế nào, lại đề cử ra một người, đi đến giữa sân nói:

– Mọi người đều mang mục đích tập võ cường thân, khó có được ba nhà nhã hứng như vậy. Hôm nay chọn một ngày lành để luận võ, mắt thấy phong trào võ thuật của đại học Chiết Thanh ngày càng thịnh, một bầu không khí hân hoan thật làm cho người ta thấy vui mừng.

Dưới khán đài đã có mấy người hô lên:

– Đừng nói những thứ vô dụng này nữa, muốn đánh thì nhanh đánh đi, chỉ nói mà không làm thì thật hao phí tài năng.

Mọi người một trận cười vang, đều nói:

– Chính xác là như vậy, mọi người đều đã chờ cả tiếng rồi, mau mau cho mọi người xem xem náo nhiệt mới là chính sự.

Người nọ hiển nhiên sớm đã quá quen thuộc với loại trường hợp này:

– Thông qua sự nhất trí của ba nhà, các nhà cử ra một cao thủ, Lâm Dật Phi của Đại Hội Võ Lâm, Kinh Học Kha liên minh Taekwondo, còn có Đằng Thôn Xuyên Sơn của hội quán Ảnh Phong, một ván định thắng thua.

– Ba người đấu với nhau như thế nào?

Dưới sân lại có người cao giọng nghi ngờ nói:

– Nếu bốn người thì có thể rút thăm từng đôi.

– Vậy không bằng cậu lên đây đi.

Một người khác cười trêu nói:

– Như vậy không phải là vừa khéo.

– Nhưng nếu ba người tỷ thí, thì nhất định có người chịu thiệt.

Người nọ trên sân hiển nhiên cũng suy xét đến điểm ấy:

– Hiếm có anh bạn Đằng Thôn chủ động xin đi giết giặc, nói phải đi đầu làm trước, không biết hai nhà còn lại ý như thế nào?

Mọi người xôn xao, trong giây lát lại yên lặng trở lại. Tất cả đều biết rằng người thứ nhất đi ra khẳng định chịu thiệt, nếu như vậy, người thứ nhất đứng ra đó là cần dũng khí, nhưng vì sao xung phong xin đi giết giặc lại là người Nhật Bản?

Đằng Thôn Xuyên Sơn đứng lên, chậm rãi đi đến giữa sân, trên mặt vẫn không có một chút biểu hiện gì, thu mắt cúi đầu trông giống như một cái cọc gỗ vậy.

Ánh mắt của mọi người đều đưa qua đưa lại giữa Lâm Dật Phi và Kinh Học Kha, không biết người nào sẽ chủ động khiêu chiến với Đằng Thôn Xuyên Sơn. Tên tiểu Nhật Bản này thật ngông cuồng, y biểu hiện ra bộ dạng tuy rằng rất khiêm tốn, nhưng đó vô tình là loại khiêm tốn của người đọc sách đối với tên ăn mày, nhìn như thông cảm, nhưng cõi lòng lại chất đầy kiêu ngạo và khinh miệt.

Nhưng khiến mọi người thất vọng chính là, Kinh Học Kha giống như lão tăng ngồi thiền, còn Lâm Dật Phi lại vững như bàn thạch, đương nhiên loại biểu hiện này nhìn như thong dong, nhưng lại là một loại dĩ dật đãi lao đáng xấu hổ, đám học sinh đều phẫn uất nghĩ đến.

– Không biết vị anh hùng nào sẽ so chiêu trước với Đằng Thôn?

Tỉnh Điền Thứ Lang đứng lên, cười ha hả nói:

– Nhìn thấy sự khiêm tốn của người Trung Quốc thực là danh xứng với thực.

Kinh Học Kha hiển nhiên không phải học tập tinh thần của Kinh Kha, không có ý niệm gì là “phong tiêu tiêu hề, tráng sĩ nhất khứ hề”(Gió hiu hắt thổi, kẻ tráng sĩ ra đi không trở về) trong đầu, chỉ là nghĩ kẻ ra sau khẳng định sẽ được hời, ai cười đến sau cùng, ai cười hay, vì sĩ diện nhất thời mà xuất trướng, thực là mất nhiều hơn được.

Trong đám người có chút xôn xao, Tỉnh Điền Thứ Lang thì kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng:

– Không biết nếu như không có người xuất trướng, thắng bại của tỷ võ lần này sẽ tính là ai thắng?

Lâm Dật Phi nhìn thấy ánh mắt của mọi người giống như ngàn đao ép tới, đành phải đứng lên, ho khan một tiếng:

– Vậy để tôi xung phong, không biết có ai phản đối hay không?

Tất cả mọi người là đều kêu lên:

– Chỉ cần Kinh Học Kha con rùa rụt cổ của Taekwondo không phản đối, thì sẽ không ai phản đối!

Cho dù Kinh Học Kha da mặt dày hơn đế giày, trên mặt cũng không khỏi nóng bừng lên.

Tỉnh Điền Thứ Lang sớm đã gặp Lâm Dật Phi. Chỉ có điều thầm hận vẫn không có cơ hội châm chọc một chút:

– Không biết vị Đồng môn Lâm Dật Phi này vì sao bây giờ mới xuất trướng, có phải ôm suy nghĩ người khác xung phong, còn mình thì dĩ dật đãi lao hay không?

Lâm Dật Phi lắc đầu cười nói:

– Không đâu, tôi chẳng qua là cảm thấy tựa như dùng bữa, cần phải có trình tự thôi. Nếu để cho tôi vừa mới ăn bào ngư tổ yến, tôi chắc chắn sẽ không ăn tiếp cây cải củ đâu. Cậu Đằng Thôn tuy rằng không thể xem như bào ngư tổ yến, nhưng cũng có thể coi là thịt cá, tôi đương nhiên là hy vọng sau khi ăn hết, sẽ không phải gặm củ cải gì đó đâu.

Kinh Học Kha sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ngồi ở đó, chúng học sinh đều cười to, khinh miệt mà nhìn về phía Kinh Học Kha:

– Không sai. Không sai, Đại Hội Võ Lâm ăn được thịt cá, đương nhiên sẽ không thèm ăn thêm củ cải.

Tỉnh Điền Thứ Lang thiếu chút nữa tức đến hôn mê bất tỉnh:

– Cậu Lâm công phu trên tay phải bằng một nửa trên miệng, tôi nghĩ đều vô địch thiên hạ cả.

Lâm Dật Phi thản nhiên cười nói:

– Bạn Tỉnh Điền công phu trên tay chắc phải mạnh hơn rất nhiều so với trên miệng, mới có tư cách đứng giữa sân, chẳng qua rất đáng tiếc, người động thủ cũng không phải bạn.

Hán ngữ của Tỉnh Điền Thứ Lang tuy rằng học không tệ, tiếc rằng nhất thời lại nghĩ không ra cái gì để phản bác, không khỏi buồn bực đến muốn hộc máu.

– Lui ra.

Đằng Thôn Xuyên Sơn đột nhiên tách hai người ra, làm cho người ta nghe được mới phát giác y không phải câm điếc.

Tuy rằng tuổi như nhau, nhưng Tỉnh Điền Thứ Lang lại có một loại sợ hãi khôn kể đối với Đằng Thôn Xuyên Sơn, không ngờ không dám nói nhiều, xoay người bước nhanh trở lại chỗ ngồi của mình. Đằng Thôn Xuyên Sơn lúc này mới mở to mắt, nhìn Lâm Dật Phi từ trên xuống dưới. Trên mặt vốn khinh miệt một cách lãnh đạm, dần dần lại trở nên ngưng trọng. Còn Lâm Dật Phi lại vẫn thản nhiên, hai chân đứng không khép không hở.

Ánh mắt của Dương Tu Vũ lại rơi lên người con gái đứng bên cạnh Độ Biên Chính Dã, thấy cô nhẹ chau mày ngài lại, quay đầu nói bên tai Độ Biên Chính Dã vài câu. Độ Biên Chính Dã không ngờ khúm núm, chỉ có điều khuôn mặt kinh ngạc, y không khỏi kỳ quái. Phải biết rằng Độ Biên Chính Dã là quán chủ của hội quán Ảnh Phong, ở đây vốn xem là lớn nhất, làm sao lại có thái độ cung kính như thế với cô gái kia?

Người phía dưới không rõ ràng cho lắm, lại đánh trống reo hò, vị này nói:

– Hai vị này là luận võ hay là xem tướng, sao chỉ nhìn mà không đánh.

Vị kia cười nói:

– Nghe nói trong võ học Trung Quốc có một môn công phu là thiền định, hơn phân nửa hai người này đang tỷ thí môn công phu này, chỉ có điều tay tiểu Nhật Bản này sao lại học lén công phu của Trung Quốc, thực làm cho người ta khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment