Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 246

Biểu tình trên mặt Lâm Dật Phi rất lạ. Người khác nhìn hắn đờ đẫn đứng đó đều cho là hắn vui mừng đến si ngốc, hoặc là đang hối hận chết đi được. Một trăm triệu, quyên góp đi một nửa là năm mươi triệu. Tiểu tử này hơn phân nửa là không ngờ có để bán được giá đó. Năm mươi triệu? Chắc là có chút đau lòng đây?

Thỏa thuận sau đó là gì mọi người đều không chú ý, chỉ là đều không kìm được vụng trộm nhìn cô gái kia, cân nhắc lai lịch của cô. Có người nghĩ, tuy một trăm triệu là một con số lớn, nhưng đối với Bách Lý Hùng và Đỗ Bách Tuyền mà nói, có thể nhiêu đây cũng không tính là gì. Điều này khiến mọi người không khỏi có nhiều suy đoán. Có phải Bách Lý Hùng muốn tạo uy tín với Lâm Dật Phi, nên mới sắp xếp trò này?

Lúc này, Lâm Dật Phi đã đi đến cạnh Bách Lý Băng, chậm rãi ngồi xuống. Chỉ nhíu mày, rõ ràng là hắn đang suy nghĩ gì đó. Bách Lý Băng không để ý mọi người, nhẹ nhàng cầm tay hắn, không nói một lời.

Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, hội đấu giá từ thiện kết thúc mĩ mãn, tổng ộng quyên góp được hơn một trăm linh mười triệu. Khi Đỗ Bách Tuyền tuyên bố Lâm Dật Phi cũng giống Ngô phu tử, đem toàn bộ tiền bán đấu giá được quyên góp cho quĩ từ thiện Bách Thảo, biểu hiện của mọi người có thể nói là muôn hình vạn trạng. Vốn có chút cảm thấy Lâm Dật Phi hữu danh vô thực, lúc này cũng không còn lời nào để nói. Người ta dễ dàng dùng bức tranh trị giá hai ngàn lấy được khoản từ thiện một trăm triệu, ai có bản lĩnh này?

Đợi đến lúc mọi người lần lượt rời khỏi, mấy người Lâm Dật Phi đã ra đến bên ngoài hội quán. Mọi người đều nhìn Lâm Dật Phi giống như nhìn quái vật vậy.

– Bức tranh của cậu thực sự giá một trăm triệu?

Đại Ngưu rốt cục không nhịn được, lớn tiếng hỏi.

– Mặc kệ có đáng giá đó hay không, tranh của Tiểu Phi cũng được bán đi rồi, đây là sự thật!

A Thủy ở một bên nói tiếp:

– Tiểu Phi, cậu quen cô gái kia sao?

Ánh mắt Lâm Dật Phi vượt qua mọi người, nhìn chăm chú cô gái kia. Không biết từ lúc nào, cô gái kia đã đi đến phía sau mọi người. Xa xa có vài người Nhật Bản đang đứng, vệ sĩ không giống vệ sĩ, lâu la không giống lâu la. Chỉ là bởi họ cách đó quả thực có chút xa!

Cô gái kia đi đến cách Lâm Dật Phi vài bước. Cô không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ hỏi:

– Lâm Dật Phi, anh lấy bức tranh kia ở đâu? Là ai vẽ vậy?

– Mua từ một người nghèo với giá năm nghìn, ai vẽ thì tôi cũng không biết.

Lâm Dật Phi nắm bàn tay Bách Lý Băng, không có buông ra.

Cô gái quét mắt, ánh mắt chuyển từ mặt hắn xuống bàn tay bọn họ. Khi quay lại nhìn lên mặt Lâm Dật Phi một lần nữa, khóe miệng đã có ý cười.

– Cô ấy là một cô gái tốt, anh cũng không tồi. Nhưng anh có biết bức tranh có ý tứ gì không?

– Quá khen! Tôi không biết. Cô đã mua rồi, tôi còn tưởng cô biết!

Vẻ mặt Lâm Dật Phi như thường, trả lời đơn giản. Nhưng thần sắc của Bách Lý Băng có chút khác thường, cô chầm chậm dựa sát vào Lâm Dật Phi, giọng nói thậm chí có chút ghen tuông hiếm thấy.

– Dật Phi, cô ấy là ai?

Ai liếc mắt cũng có thể thấy Bách Lý Băng tràn đầy sự đề phòng, rõ ràng không ngoan nghênh cô gái khác bày ra vẻ mặt ôn hòa với Lâm Dật Phi. Đây thật là chuyện hiếm thấy. Phi Hoa không kìm được thở dài trong lòng. Phụ nữ thật ra đều giống nhau. Đừng nhìn Bách Lý Băng có khi rộng lượng như vậy, dưới áp lực của cô, không có cô gái nào có thể không đề phòng.

Cô gái này thật sự quá xuất sắc. Cô chẳng những xinh đẹp còn cao nhã, chẳng những có khí chất còn có cả tiền, cái này dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra. Dùng một trăm triệu mua một bức tranh, người như thế này trên đời này cũng ít thấy lắm!

Kiểu phụ nữ thế này vốn đã sắp tuyệt chủng. Nhưng nếu có một ngày, có một cô gái như vậy tỏ ra cô ta có chút ý tứ với mình, như vậy có tên đàn ông nào có thể trải qua được khảo nghiệm?

A Thủy nhìn chiếc xe có rèm che kia. Trên thế giới tuyệt đối không có đến mười chiếc xe như thế. Trong lòng cũng có chút thở dài. Hay là cô gái này thích Lâm Dật Phi nên mới bỏ một trăm triệu mua giúp hắn bức họa kia? A Thủy không thấy lạ là tại sao Lâm Dật Phi lại biết cô gái này. Bởi vì bây giờ không những Chiết Thanh, mà chỉ cần là người trên trái đất này đều biết đến cô rồi!

– Không biết quí tính đại danh của cô là gì? Cô là người Nhật à?

Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi, nắm chặt tay Bách Lý Băng, vẻ mặt như thường. Trong lòng Bách Lý Băng ngược lại có một trận rung động, lần đầu tiên cô phát hiện thiếu niên bên cạnh có chút căng thẳng.

Là hồi hộp, nhưng không phải kiểu hồi hộp vì mến mộ. Bách Lý Băng hoàn toàn cảm thấy điều này. Cô biết Lâm Dật Phi chẳng qua chỉ cầm tay mình để che giấu sự khẩn trương ấy, nên cô rất nhanh liền thể hiện ra là mình đang ghen. Cô không rõ vì sao thiếu niên căng thẳng, nhưng cô vẫn che giấu giúp Lâm Dật Phi rất tốt.

– Người Nhật Bản?

Cô gái kia thì thào nói lại một lần, khóe miệng mỉm cười:

– Cái này rất quan trọng sao? Anh có thể gọi tôi là Nhan Phi Hoa! Cũng có thể coi tôi là con cháu của Hoa Hạ.

* Hoa Hạ ở đây ý là người Trung Quốc.

– Nhan Phi Hoa?

Lâm Dật Phi như thở nhẹ một hơi.

– Tên rất hay, người cũng rất đẹp.

Phi Hoa thật sự có chút khâm phục Lâm Dật Phi này. Dù lúc này nghĩ như vậy, nhưng đang đứng trước mặt Bách Lý Băng, cô cũng không thể nói như vậy. Bạn trai mình khen cô gái khác xinh đẹp ngay trước mặt mình, không tức giận có còn gọi là phụ nữ không?

Quả nhiên, Bách Lý Băng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đã trầm xuống.

– Dật Phi, tối nay còn có tiệc từ thiện, anh phải đến sớm chuẩn bị một chút đấy.

Lâm Dật Phi do dự một chút, vẫn không nói gì. Ánh mắt Nhan Phi Hoa nhìn đến Tô Yên Nhiên.

– Không biết vị tiểu thư đây là họ Lý hay họ Đường vậy?

– Cô nói cái gì?

Sắc mặt Tô Yên Nhiên tái nhợt, một hồi ngỡ ngàng.

– Tôi họ Tô.

– Họ Tô?

Vẻ mặt Nhan Phi Hoa có chút khác thường, đột nhiên thì thầm nói:

– Đúng vậy, tôi nhớ nhầm rồi.

– Cô biết tôi sao?

Tô Yên Nhiên giống như lung lay sắp đổ, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, A Thủy đành phải đưa tay đỡ. Cũng không phải dốc sức liều mạng, người ta chỉ hỏi em họ gì, em cũng không đến nỗi thế này chứ?

– Tôi vốn quen biết cô.

Nhan Phi Hoa nói một câu khiến mọi người thấy rất kỳ quái.

– Chỉ là, nếu cô đã tới đây, vậy thì có nhiều thứ khiến tôi không thể nào hiểu được.

– Cô nói cái gì?

A Thủy rốt cục kìm không được nói:

– Cô rốt cục muốn làm gì?

Hắn tiến lên một bước đã có hai người phía sau cô gái vọt lên. Nhan Phi Hoa chỉ giơ tay, mấy người kia lại lui về sau.

– Lâm Dật Phi, tôi muốn hỏi anh một vấn đề. Anh có quen biết Tô tiểu thư đây không?

– Tôi đương nhiên là quen. Cô ấy là bạn cùng trường của tôi, cũng là bạn tốt, tên là Tô Yên Nhiên.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Không biết tại sao cô lại hỏi vậy?

– Anh không quen, vậy anh ấy có quen không?

Những gì Nhan Phi Hoa nói dường như đều là thì thào nói với mình, khiến mọi người không hiểu cô có ý gì. Chỉ có Lâm Dật Phi cúi đầu xuống, giống như đang xuất thần nhìn mũi chân. Sắc mặt Bách Lý Băng có chút tái nhợt, nắm bàn tay Lâm Dật Phi. Chỉ thấy bàn tay thiếu niên đầy mồ hôi lạnh, trong lòng cô nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi.

– Cô không cần lo Lâm Dật Phi thay lòng đâu.

Nhan Phi Hoa đi rồi, để lại một câu cuối cùng.

– Nhưng cô vẫn nên đề phòng anh ta đào hoa một chút.

Nhan Phi Hoa đã đi không thấy bóng dáng, mọi người vẫn không lên tiếng, không hiểu cô ta vừa nói gì. Bách Lý Băng ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Phi, thấp giọng hỏi:

– Cô ta là ai? Hình như anh…

Chỉ có điều từ cô ta này nói với giọng điệu không giống lúc nãy. Bách Lý Băng biết Lâm Dật Phi chắc chắn biết Nhan Phi Hoa, nhưng tại sao thái độ của Nhan Phi Hoa hình như lại như không biết anh?

– Chả cần biết cô ta là ai.

Đại Ngưu cũng nhẹ thở dài một hơi. Y không để ý Nhan Phi Hoa, chỉ thấy có chút áp lực với mấy tên mặc tây trang màu đen. Khi nãy thấy mấy tên đó xông lên, tim y gần như nhảy ra ngoài.

Sắc mặt Lâm Dật Phi âm tình bất định, chỉ bảo mấy người A Thủy đi trước. Chiếc xe kia quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy. A Thủy có chút do dự, khoa tay múa chân một chút, ra hiệu cho Lâm Dật Phi cẩn thận sát thủ. Lâm Dật Phi gật đầu. A Thủy thấy mình cũng không giúp được gì, lại thấy nét mặt Tô Yên Nhiên có chút khó coi, đành phải đưa bọn họ đi trước. Còn về buổi từ thiện buổi tối gì gì đó cậu cũng chẳng để tâm.

Lưu Minh Lý xuất hiện đúng lúc, trên người mặc một tân tây trang màu đen, kính râm sáng màu, quả thực còn oách hơn mấy tên sát thủ kia vài phần. Anh ta đi đến trước mặt hai người, thấp giọng nói:

– Chỗ này không tiện, chúng ta đổi sang chỗ khác rồi nói sau.

Bách Lý Băng vui vẻ đồng ý. Không hiểu, chỉ còn lại hơn một ngày, tại sao sát thủ còn chưa tới. Chẳng lẽ bởi vì không tìm thấy tung tích của Lâm Dật Phi, nên trở về nhận lệnh rồi? Nhưng cô cũng biết đây là cách nghĩ của mình thôi, đàn cau mày đi theo Lưu Minh Lý tiến vào nhà triển lãm.
Bình Luận (0)
Comment