Dưới một ngọn cờ xa xa, có một viên tướng quân ánh mắt nghiêm nghị, mặc áo giáp nón trụ, trên yên ngựa có treo một cây lưu kim thang, hiển nhiên là một cánh tay đắc lực, ông ta đang chỉ chỉ trỏ trỏ cho một người bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ hồ nghi. Đương nhiên ông ta cảm thấy cái người đứng chặn cửa cốc này không điên thì cũng khùng, nhưng võ công người này cao cường, thương pháp xuất sắc, kĩ thuật cưỡi ngựa cũng rất tốt, chắc chắn không phải là người điên.
Ánh mắt mọi người đều bị Nhạc Ngân Bình thu hút, không biết cô sẽ tránh như thế nào mà không ai phát hiện ra có một con ngựa gầy còm đang “lạch cạch” chạy từ bên sườn núi ra. Trên lưng con ngựa đó không có ai, cho dù có người chú ý đến nhưng cũng lơ là, thầm nghĩ con ngựa hoang xuất hiện thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhạc Ngân Bình không hoảng sợ chút nào, nhanh chóng liếc nhìn con ngựa kia một cái, khóe miệng mỉm cười, cây trường thương rung lên một cái đã đâm ra hơn mười cái ảo ảnh, hai chân đạp một cái. Con hồng mã kia hiển nhiên hiểu ý của chủ nhân, hí dài một tiếng rồi nhảy ra ngoài.
Chỉ nghe thấy tiếng “leng keng” vang lên, hơn mười cái tên lông vũ bị Nhạc Ngân Bình đánh rơi trên mặt đất. Cô và con ngựa lùi lại một cái, trường thương của bảy tám tên vốn đã đâm ra cực chuẩn nhưng lại không ngờ đến sự thay đổi này, đến khi bọn chúng rơi xuống cửa cốc, tuy không bị ngã dúi dụi vào nhau nhưng trận hình và thế đánh đã bị hỗn loạn.
Quân Kim vô cùng kinh ngạc, không ngờ con ngựa này có thể nhảy được, hơn nữa khoảng cách nhảy được còn xa hơn những con ngựa bình thường. Đây quả là một chuyện đáng kinh ngạc nhưng Nhạc Ngân Bình không đợi bọn chúng nghĩ nhiều đã giơ trường thương lên, cao giọng quát:
– Bắn tên!
Lúc này trong không khí chỉ nghe thấy tiếng “vút” lớn vang lên, không ngờ hai bên cửa cốc lại bắn ra không dưới trăm mũi tên nhọn. Bảy tám tên quân Kim kia không tránh kịp, chỉ nghe thấy tiếng tên cắm vào thịt “phập” một cái, không kịp kêu một tiếng đã từ từ ngã từ trên ngựa xuống. Có một nửa trường tiễn bắn về phía quân Kim ở phía sau, kình lực rất mạnh, tầm bắn lại xa, kiêu ngạo không kém gì cung tiễn của quân Kim.
Lượt trước chưa dứt lại một lượt nữa, tiếng” vút” lại vang lên lần nữa, xé rách màng nhĩ của quân Kim. Một trăm mũi tên này chỉ phát ra đúng một tiếng “vút”, cho dù Hoàn Nhan Thương đang ở xa xa cũng cảm thấy kinh hãi, nếu như nói những mũi tên này do một người bắn ra thì là chuyện không thể, nếu như nói là do một trăm người bắn ra cùng một lúc thì lại càng không thể tin được.
Tiền đội đồng thời quát lên một tiếng, lùi lại phía sau, hậu đội cũng không hề bị lộn xộn, chỉ triển khai về hai bên. Trận mưa tên này tuy sắc bén nhưng đối với quân Kim có cũng như không, tuy bọn chúng đã nạp mười mấy mạng người ở cửa cốc nhưng trong giây lát lại ổn định lại trận tuyến. Lúc này bọn chúng đã lùi lại tương đối xa, trong lòng mọi người hơi an tâm, vốn tưởng là trận mưa tên thứ ba lại đến nhưng không ngờ Nhạc Ngân Bình đã xông lên theo làn tên kia, lao đến dũng mãnh như quân Kim lúc nãy.
Nhưng thế tới của con ngựa cô cưỡi cực kì nhanh, vừa nhìn đã như một ngọn lửa, lan đến nơi một cách nhanh chóng, vừa rồi mới chỉ là châm lửa thôi. Lúc này ngọn lửa này đã lan đến trước quân Kim, quân Kim đang lui lại phía sau không kịp bắn tên ra, quân Kim ở phía sau thì lại không thể bắn. Chỉ trong mười lăm phút mà Nhạc Ngân Bình đã thâm nhập vào trận địa quân địch, trường thương tung hoành ngang dọc, năm, sáu tên quân Kim đã bị Nhạc Ngân Bình lăng lên không trung, nhìn rất hoành tráng.
Trận cước của quân Kim đại loạn, có nằm mơ cũng không ngờ Nhạc Ngân Bình không lùi mà lại phản công. Chỉ thấy cô tùy ý đâm ra một cái thì quân Kim đã ngã xuống như ngả rạ, không thể chống cự. Trước kia quân Kim vô địch thiên hạ, suy nghĩ không ai có thể chặn lại trong phút chốc đã bị sụp đổ. Tiền đội chia ra, nhường ra một lối đi, khiến khoảng cách Nhạc Ngân Bình đang chém giết chỉ cách trung quân khoảng trăm bước.
Hoàn Nhan Thương lạnh lùng cười, chỉ vung tay lên một cái, hơn mười tấm khiên đâm ra, hàn quang lóe lên, chắn trùng trùng điệp điệp trước mặt ông ta. Ông ta thân là chủ soái, đương nhiên không chịu mạo hiểm bản thân mình, huống chi Dạ Xoa Thần Thương Tướng tuy xuất hiện chưa đến nửa năm nhưng uy danh đã lẫy lừng, ít người theo kịp. Tuy ông ta cũng là cao thủ dũng mãnh của nước Kim nhưng nhiệm vụ là quan trọng, không đáng để ông ta và Dạ Xoa đơn thương độc đấu. Hiện giờ Dạ Xoa Thần Thương Tướng đã xâm nhập trùng vây, tiền đội biến thành hậu đội, quân binh phía trước chặn lại, vững chắc như cái thùng sắt, Dạ Xoa chắc chắn không thể xông đến trước mặt mình được. Ngàn thương của binh lính phía sau cùng đâm đến đã vây gã ta vào hoàn cảnh tuyệt vọng bên trong.
Nhạc Ngân Bình quát to một tiếng, quay thương gõ mạnh xuống, hơn mười cây trường thương bị chấn động giữa không trung, quân Kim đồng thời hô lên một tiếng, tiền đội lui ra, hậu đội chen vào, quả thực giống như thủy triều. Nhạc Ngân Bình tiến lên một bước nhưng lại bị bức lùi trở lại.
Hoàn Nhan Thương cất tiếng cười dài, vốn một bàn tay đang cầm lưu kim thang lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích nhưng lúc này lại hạ xuống, hét lớn:
– Dạ Xoa! Mau đầu hàng đi, ta đảm bảo ngươi sẽ không chết.
Dạ Xoa Thần Thương Tướngthân là đại tướng của Nhạc Gia, cũng là một ngọn cờ nòng cốt, nếu như quy hàng Đại Kim thì quả là một đả kích trí mạng với quân Nhạc Gia và binh lính nước Tống. Một Dạ Xoa Thần Thương Tướng còn sống có ích hơn nhiều so với một Dạ Xoa Thần Thương Tướng đã chết, nhưng gã vẫn không lên tiếng nào, thương pháp ảo diệu. Thậm chí trong chốc lát đã có mười mấy tên quân Kim đã chết dưới tay gã, cho dù là Hoàn Nhan Thương thì cũng âm thầm kinh hãi nhưng cũng không thể không tán thưởng, thầm nghĩ người này giết quân tướng nước Kim mình trong nửa năm nay tuyệt đối không phải do may mắn. Nhưng vòng vây ngày càng nhỏ hơn, gã ta chẳng qua cũng chỉ là dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, chắc chắn không thể kiên trì được lâu.
Hoàn Nhan Thương dương dương đắc ý, thầm nghĩ cho dù trời có sắp tối nhưng chỉ cần bắt Dạ Xoa Thần Thương Tướng thì có ích hơn tất cả. Đang lúc trầm tư thì đột nhiên ông ta cảm thấy binh sĩ bên phải có điều khác lạ, Hoàn Nhan Thương rùng mình trong lòng một cái, ông ta điều động binh lính chắn phía trước nên số binh lính hai bên tất nhiên sẽ rất ít. Ông ta ngoảnh đầu lại, không biết từ lúc nào đã có một người một kiếm một ngựa xông đến gần.
Hình dáng thứ trong tay người kia nhìn giống kiếm giống gậy gì đó, nếu như phía mũi không có chút lấp lóa thì vật kia có thể coi như là một cái gậy. Hoàn Nhan Thương chưa từng nhìn thấy ai dùng loại binh khí này, con ngựa kia tuy gầy gò nhưng lại nhanh hơn so với bất kì con ngựa tốt nào. Thứ binh khí kia trong tay hắn chỉ vung lên một cái, binh lính bên cạnh ông ta dạt ra như thủy triều, đây giống như là tiên nhân ở giữa sóng to biển lớn, chỉ dùng tay vạch một cái, nước biển vốn đang là một khối bỗng tách đôi ra.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ông ta quay đầu lại thì người kia đã lại gần thêm mấy bước. Hoàn Nhan Thương ứng biến cực nhanh, giơ tay hạ xuống lưu kim thang, hét lớn một tiếng, binh khí sắp lao về phía trước nhưng không ngờ trong giây phút này người kia đã cưỡi ngựa xông đến rất gần. Lưu kim thang của ông ta rất dài, dài hơn nhiều so với trường thương binh lính thường dùng, uy lực đánh nhanh cũng rất lớn nhưng lúc này lại vượt khỏi tầm tay những câu này.
Nhưng Hoàn Nhan Thương thân là cao thủ tướng lĩnh của nước Kim, ứng biến cực nhanh, tâm tư vừa chuyển, trong phút chốc đã đưa lưu kim thang lên ngang ngực. Trong lúc này người kia đã xông đến chỉ còn mấy sải tay nữa, hét lớn một tiếng, bỗng dưng binh khí trong tay đánh ra. Thời khắc này Hoàn Nhan Thương chỉ cảm thấy trong óc nổ vang, sấm rền từng tiếng, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nhưng lại thấy trường kiếm trong tay người kia đâm ra, đành phải song chưởng vận khí, giơ cao lưu kim thang lên. Từ trước đến nay ông ta lấy lực cánh tay xưng hùng trong quân nhưng không hiểu vì sao lần nay lại thấy lo sợ, cảm thấy một kích này cho dù là mình cũng thấy bó tay.
Tiếng quát kia truyền đi như trời long đất lở, quân Kim có hơn mười ngàn nhưng lại nghe thấy rất rõ ràng, vốn đang nhốn nháo đánh nhau đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều nhìn vào chủ tướng của mình.
Trường kiếm của Tiêu Biệt Ly vung xuống rồi lại thu trở về giống như không có chướng ngại nào. Hắn đâm một kiếm ra nhưng cũng không dừng lại, hai chân nhún một cái, con ngựa kia cũng không kêu tiếng nào, tính tình dường như giống với Tiêu Biệt Ly, quay đầu chạy đi, không hề quay đầu lại.
Hoàn Nhan Thương kinh ngạc đứng yên đó, không chút sứt mẻ, hai tay giơ binh khí, tư thế có chút quái dị.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Nhạc Ngân Bình và Tiêu Biệt Ly liên thủ với nhau nhưng không ngờ lại như là đã phối hợp với nhau cả đời. Khoảnh khắc Lâm Dật Phi chém ra cô cũng biết được kết quả, biết cơ hội này sẽ trôi qua tức thì. Cô không do dự, con hồng mã nhảy lên thật cao, lướt qua đỉnh đầu mấy tên quân Kim, trường thương nhướng lên, lại đâm chết mấy người nữa, trong phút chốc cô đã mở được đường máu, phi thẳng đến cửa cốc.