Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 272.1

– Cái này chỉ là sự tưởng tượng của em.

Bách Lý Băng lắng lại tâm sự, thấp giọng nói:

– Em cũng cảm thấy không có khả năng.

– Nhưng em lại có một giả thiết…

Cô gái che miệng cười nói:

– Có phải là giả thiết của ưmhơi nhiều quá không?

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Nếu không có giả thiết, nhân loại làm sao tiên tiến được, đương nhiên em cũng không vĩ đại như vậy, nhưng ít ra cũng cung cấp được một giả thiết.

Bách Lý Băng gật đầu nói:

– Em giả thiết nội công của anh cổ quái, lại thêm vào đó là sức mạnh của Hoàn Nhan Liệt, Hoàn Nhan Phi Hoa, còn cả cái gì mà thần khí phụ trợ anh đã nói, trong lúc vô ý đã mở ra đường hầm thời gian, anh đi vào, đồng thời mang theo cả Nhan Phi Hoa đang trong phạm vi của vầng sáng đi tới đây. Đương nhiên, hình thức xuyên qua của anh và Nhan Phi Hoa không giống nhau, cô ta rõ ràng một thân một mình đi vào đường hầm thời gian, nhưng không biết do nguyên tố gì lại sớm hơn anh tới ba năm. Có khả năng cô ta đi vào đường hầm thời gian muộn hơn anh một chút, hoặc là cô ta nặng cân hơn chút?

Cô gái lắc đầu, có lẽ không đồng tình với ý kiến của mình, nói:

– Nhưng mà cô ta chắc chắn là nhìn thấy vầng sáng kia, bằng không khi mới nhìn thấy bức họa kia sẽ không kinh ngạc như vậy. Tuy nhiên, cô ta là bị hút tới mà không tự chủ được, vô phương kháng cự, điều này cũng có thể giải thích tại sao cô ta lại tự xưng là Tất Lặc Hãn. Bởi, cô ta luôn cho rằng bản thân hiện nay là một kiểu được gọi là chuyển thế, nhưng lại rõ ràng không dám khẳng định chắc chắn.

Lâm Dật Phi gật đầu rất từ từ, biết rằng tuy Bách Lý Băng không đếm xỉa tới, nhưng trải qua những gì mình đã nói thì lại suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Thiếu Niên mỉm cười hỏi, ý khích lệ:

– Sau đó thì sao?

– Em chỉ phân tích tâm tình của Nhan Phi Hoa.

Bách Lý Băng chỉnh lý lại dòng suy nghĩ rồi nói:

– Ban nãy anh nói bức họa thứ hai miêu tả hình ảnh thân thể Bạch giáo bay tới cõi Niết bàn, tuy đó là một điển cố, nhưng nếu suy đoán từ bức họa thứ nhất, rất có khả năng Nhan Phi Hoa vẽ ra những loại tranh này. Thứ nhất, cô ta có thể nhìn thấy vầng sáng, cũng có thể trước khi đi vào đường hầm không gian và thời gian, nhìn thấy thần thái các binh sĩ. Vậy cô ta đương nhiên cũng có thể đi tới cái hố chôn người chết tập thể kia, tất cả điều này có thể giải thích cô ta có thể vẽ bức họa thứ nhất.

Lâm Dật Phi chỉ im lặng lắng nghe, không đưa ra ý kiến gì.

– Bức họa thứ hai là thân thể Bạch giáo bay tới cõi Niết bàn, điều này cũng na ná với hoàn cảnh của Nhan Phi Hoa.

Bách Lý Băng nhẹ nhàng nói:

– Hiện giờ tuy cô ta chưa tới được cõi Niết bàn, nhưng vốn lại trái ngược với điều tương tự của điển cố này.

– Nhưng bức họa rõ ràng không phải do cô ta vẽ.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Bởi vì hiện tại cô ta mới hơn hai mươi tuổi, cho dù có tu luyện nội công cũng không thể chạy tới thời dân quốc mấy chục năm trước để vẽ mấy bức họa này.

– Ban nãy em đã nói qua, đi vào đường hầm thời gian do nguyên nhân rất khó kiểm soát, thời gian và địa điểm tới có thể không giống nhau…

Bách Lý Băng nhìn chằm chằm vào Thiếu Niên, nói từng từ từng chữ:

– Quả thực từ sớm anh khẳng định đã nghĩ ra bức họa không phải do cô ta vẽ, cũng không phải là Hoàn Nhan Phi Hoa, nhưng lại có sự đồng dạng với Hoàn Nhan Phi Hoa, hơn thế, người có thể vẽ ra hai bức họa kiểu này còn có một người…

Cô dừng lại một chút, rồi mới đưa ra một kết luận xem như ý nghĩ viển vông:

– Người đó chính là Hoàn Nhan Liệt!

Lâm Dật Phi im lặng một hồi lâu, cũng không hề phát biểu ý kiến gì. Bách Lý Băng nhìn thấy tình hình không nhịn nổi nói:

– Anh không thừa nhận?

Lúc này Thiếu Niên mới ngẩng đầu lên nói:

– Những điều em nói rất có đạo lý, anh nghĩ em chắc chắn vì vô cùng khẳng định ý tưởng này cho nên ban nãy anh mới nói, việc anh quyết chiến với Hoàn Nhan Liệt là chuyện không thể nào. Bởi vì, nếu Hoàn Nhan Liệt đến đây mấy chục năm trước, cho dù bây giờ chưa chết, thì cũng đã là một ông già họm hẹm bảy, tám mươi tuổi, ước chừng cũng chẳng có hứng thú đấu võ với anh, lại còn muốn quay về triều Tống sao?

Bách Lý Băng tự nhiên cười nói:

– Em đã nói rồi anh không hề ngốc chút nào, chỉ liếc mắt một cái anh đã hiểu ý nghĩa của hai bức tranh này, vậy tại sao lại không nghĩ ra điểm này chứ?

Lâm Dật Phi trầm tư một lát rồi nói:

– Nếu em đã nghĩ như vậy, sự việc đã qua ba năm rồi, không biết Hoàn Nhan Phi Hoa sẽ nghĩ thế nào?

– Không chừng cô ta cũng nghĩ tới điều này.

Bách Lý Băng nhẹ giọng nói:

– Cô ta không ngốc chút nào, có điều cái gì đã qua thì qua đi, cho dù hiện tại cô ta có hô mưa gọi gió, thì cũng không thể quay ngược thời gian được, vì thế có thể làm được gì đây?

Lâm Dật Phi gật đầu, lẩm bẩm nói:

– Không sai, cái gì đã qua thì cho qua đi. Nếu như Hoàn Nhan Phi Hoa nghĩ như vậy thật, thì cũng là việc tốt. Có điều nếu cô ta nghĩ như vậy thật thì hà cớ phải tích lũy nhiều của cải như vậy, cô ta cũng không phải là một kẻ tham lam…

– Dật Phi, anh nói cái gì vậy?

Mấy lời này của Thiếu Niên rất nhỏ, Bách Lý Băng nghe không rõ liền hỏi lại ngay.

Lâm Dật Phi nhoẻn miệng cười nói:

– Không có gì, chỉ là chúng ta suy đoán như vậy tuy có đạo lý, nhưng lại không có bằng chứng gì.

Hắn thò tay lấy tấm thẻ mà Dương tiên sinh đã đưa cho, thoáng chút dao động:

– Anh đã có một cách rất đơn giản.

– Không sai, gọi điện thoại hỏi thăm một chút nội dung của bức học thứ ba, như vậy chúng ta cũng không cần mua nó nữa,

Bách Lý Băng cười nói:

– Nếu như hai bức họa kia đã mang lại cho chúng ta nhiều manh mối như vậy, vậy thì bức họa thứ ba kia nhất định sẽ có thể vạch trần bí ẩn!

Thấy Lâm Dật Phi lại bắt đầu trầm lặng suy nghĩ, cô liền nói:

– Anh không muốn biết đáp án sao?

Lâm Dật Phi nhìn tấm thẻ kia có phần đờ người ra.

– Anh chỉ là nghĩ người nào có thể mua bức họa thứ ba kia. Bởi trong mắt Kim Xương Tự bức họa kia không đáng tiền.

Bách Lý Băng cũng hơi sững sờ:

– Có lẽ người mua bức họa không phức tạp như chúng ta nghĩ, có khả năng hắn vô tình mua mà thôi.

– Hy vọng là vậy.

Lâm Dật Phi không do dự nữa, móc điện thoại ra, trực tiếp gọi theo số điện thoại ghi trên tấm thẻ. Lâm Dật Phi không có biểu hiện gì, nhưng Bách Lý Băng lại có tâm trạng vô cùng khẩn trương. Thấy hắn đợi chuông một hồi lâu, sốt ruột hỏi:

– Số không đúng hay là không có người nào nhận điện thoại vậy?

Thần sắc Lâm Dật Phi hơi dao động, đột nhiên khoát khoát tay ra hiệu rồi nói:

– Xin chào, xin cho hỏi…

Bách Lý Băng cũng bu đầu lại, bộ dạng vô cùng nghịch ngợm nhưng hiển nhiên cũng muốn nghe nội dung cuộc điện thoại.

Lâm Dật Phi nhấn chế độ rảnh tay, đầu dây điện thoại bên kia truyền tới một giọng trẻ con:

– Cháu là Hy Hy.

Đứa bé nói một hồi lâu, sau đó mới thấy giọng nói một bà chị đến nhận điện thoại:

– Cậu tìm ai vậy?

– Xin cho hỏi có phải chị đã từng mua một bức họa không?

Lâm Dật Phi không nói ra là tìm ai, bởi trên tấm thẻ mà Dương Hồng Vĩ đưa chỉ có một số điện thoại.

– Không có.

Ngay sau đó là tiếng “tút tút”, đầu dây bên kia đã tắt máy, Lâm Dật Phi quay đầu cười khổ một tiếng nói:

– Như vậy chẳng có phép lịch sự tẹo nào, lẽ nào người nhận điện thoại là cô bảo mẫu?

– Có thể.

Bách Lý Băng gật đầu nói:

– Nếu không em thử gọi lại xem sao?

Lâm Dật Phi gật đầu đồng ý, Bách Lý Băng nhấn nút gọi lại, lần này không có ai bắt máy, hai người đều lắc đầu, Lâm Dật Phi lại cười cười nói:

– Anh cũng không cần gấp, không bằng chuyển hôm khác rồi nói chuyện sau.

Bách Lý Băng cắn môi, nghĩ một lúc lâu mới nói:

– Vậy cũng được! Mấy ngày nay quy trình vận hành sản xuất thuốc Bách Thảo hơi quá tải, việc gì cũng đều ở tình trạng bão hòa. Dật Phi, anh nên cẩn thận, hăng quá hóa dở. Việc phát triển nhanh tuy tốt, nhưng có thể sẽ có nhiều sự việc ngoài ý muốn phát sinh.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, gượng cười nói:

– May mà có em, bác sĩ Tiền, Nguyệt Dung, còn có người của cha em phái tới, bằng không anh đã điên đầu mất rồi.

Bách Lý Băng cười nói:

– Bọn em cũng chỉ là góp sức vì anh thôi. Bởi vì có anh Lâm Dật Phi nên mọi người mới hăng say làm việc. Nếu không có người tâm phúc thì bọn em cũng chống đỡ không nổi rồi. Tuy nhiên, trước mắt công ty đang đi đến bước phát triển cuối cùng, song anh lại bận với Bách Gia Hội của anh, có thể tăng thêm mức độ tuyên truyền rất tốt. Về phía công ty, bọn em vẫn có thể ứng phó. Em đến công ty cha học hỏi một chút mới phát hiện ra học là một chuyện nhưng đến khi vận dụng lại là một chuyện khác.

Lâm Dật Phi gật gật đầu, đột nhiên nói:

– Vậy cũng tốt. Cuộc thi tuyển chọn trong tỉnh của Bách Gia Hội cũng đã kết thúc rồi, cuộc tuyển chọn khu thi đấu Ngũ Đại cũng sẽ bắt đầu. Tuy nhiên, cái kiểu tuyên truyền vớ vẩn trước kia đều có giới hạn cả, cần nghĩ ra một ý kiến hay mới được.
Bình Luận (0)
Comment