Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 285.2

Buổi thi đấu sau cùng của Hoa Nam có khá nhiều người xem. Không chỉ có cuộc đối đầu của Lâm Dật Phi và Lạc Danh bên Hắc Mã là có sức hút, ngay cả cuộc đấu giữa các fan Phi Cơ và Bát Quái cũng gây nên không ít chấn động.

Fan của Lâm Dật Phi gọi là Phi Cơ (chữ Phi lấy từ tên của Lâm Dật Phi). Tề Lạc Danh tinh thông Thái Cực Bát Quái Chưởng, nên fan của y gọi là Bát Quái.

– Tiểu Phi, cậu trở thành người nổi tiếng rồi.

Đại Ngưu háo hức nói. Nhìn qua A Thủy đang nằm trên gường, y nhỏ giọng:

– Xem báo tôi mua đi, trang nào cũng có tin của cậu.

– Đó là vì cậu chỉ chọn tin viết về tôi để đọc.

Lâm Dật Phi ngồi dậy.

Đại Ngưu liếc qua A Thủy, mắt đầy vẻ đồng tình, rồi nói;

– Tiểu Phi, hôm nay mùng một Tết, hai ngày sau có hoạt động đi bộ của Chiết Thanh, muốn tham gia không?

– Đi bộ?

Lâm Dật Phi biết hoạt động này, hắn đã từng nghe nói đến. Nó bắt nguồn từ một hoạt động quyên góp của quốc tế, lộ trình không ngắn, chủ yếu là dùng cho quyên góp ven đường, giúp những người có hoàn cảnh khó khăn hơn, viện trợ cho người nghèo ở Châu Á và Châu Phi.

Có điều đi bộ chỉ mới thịnh hành gần đây trong phạm vi các trường học trong nước, trở thành hoạt động ngoại khóa làm giàu kiến thức, tôi luyện phẩm chất phấn đấu cho học sinh, mục đích là ý chí và thể lực. Việc này nên nói là có lợi cho sự phát triển bùng nổ của internet, rất nhiều chuyện đều lọt vào tai của học sinh ở nội địa.

Đại Ngưu cũng cảm khái. Nhớ năm đó xem phim kiếm hiệp Hongkong trên ti vi, y không biết tên gọi của sao nữ đó, bây giờ đến nội y người ta mặc hiệu gì y cũng biết rõ. Internet đúng là thứ hay ho.

Năm nay, à, nên nói là mùa xuân năm ngoái, cách thức báo danh trên mạng của Hội học sinh và Chi đoàn đã được tổ chức một lần, phản ứng khá tốt, đến gần ngàn người báo danh. Vì thế để làm giàu vốn sống của học sinh, hưởng ứng lời kêu gọi của học sinh trên mạng, họ lại tổ chức một lần nữa vào dịp Tết.

– Tôi?

Lâm Dật Phi nhíu mày, nhìn Đại Ngưu đang lén lút chỉ A Thủy, hắn liền tỉnh rụi. Tuy Đại Ngưu thô lỗ, năng lực cũng chẳng ra gì, nhưng không thể phủ nhận bụng dạ tốt của y. Hơn phân nửa là y muốn nhân dịp này để A Thủy thư giãn gân cốt.

– A Thủy, tôi định đi, cậu đi không?

Lâm Dật Phi gọi một tiếng.

– Đi bộ có gì vui, không đi.

A Thủy lạnh lùng nhằn một câu, trở mình lăn trên giường.

Cửa “cạch” một tiếng, Bách Lý Băng đi vào:

– Dật Phi, ngày mai tổ chức đi bộ, anh đi không?

Lâm Dật Phi cười nói:

– Đi. Em cũng vất vả mấy tháng rồi, nên đi thư giãn một chút.

– Coi như anh có lương tâm.

Bách Lý Băng cực kì háo hức:

– Phải chuẩn bị nhiều thứ: lều, đồ ăn, nước, dù, đèn pin,… Nếu anh định đi, chúng ta cùng đi mua đồ, hoặc là tham gia đoàn mua sắm, giảm giá 80% đấy!

– Lều?

Lâm Dật Phi thắc mắc:

– Còn phải dã ngoại sao?

– Lần này là hai ngày.

Bách Lý Băng nhìn Lâm Dật Phi, mắt hiện tia gian xảo:

– Rất nhiều người tán thành cắm lều trại, nướng thịt, hưởng thụ cảnh quan thiên nhiên. Dật Phi, anh nói chúng ta mua một cái lều có chật không?

Lâm Dật Phi chưa kịp nói gì, Đại Ngưu đã sớm ngã ngửa, hét lên:

– Đương nhiên là không chật, hai người đâu có mập, một cái được rồi. Em cứ bàn với Thúy Hoa, bảo cô ấy mua một cái luôn.

Bách Lý Băng cười:

– Anh bàn với cô ấy đi, em sợ Thúy Hoa trách lắm. Thực ra em thấy không cần mua lều, chỉ cần trời không mưa, tối nằm ngủ ngước mắt ngắm sao, vậy thì hay hơn?

Nam nữ trẻ tuổi đều mộng mơ, thích lãng mạn, đương nhiên Bách Lý Băng cũng không ngoại lệ. Buổi đi bộ năm ngoái cô không tham gia, luôn cảm thấy vô vị, nhưng năm nay thì khác. Chỉ cần Lâm Dật Phi ở bên, dù đi chỗ nào chán cũng thấy có ý nghĩa.

– Để anh nói à?

Đại Ngưu gãi đầu:

– Thôi bỏ đi. Phải rồi, Tô Yên Nhiên đi không?

– Hình như cũng đi.

Hiện giờ Bách Lý Băng và Tô Yên Nhiên làm việc cũng không tệ. Mấy hôm trước hai người mãi bàn chuyện quảng cáo, tranh nhau dùng đồ trang điểm. Mỹ phẩm trắng da mà Lâm Dật Phi và Tiền Thúc Hạ phát minh không chỉ để trưng cho đẹp. Hai người dùng một tuần, cảm thấy hiệu quả rõ rệt:

– Dật Phi, mỹ phẩm tuần này của em đâu?

Bách Lý Băng đưa tay ra:

– Không phải sử dụng miễn phí cả đời sao?

Lâm Dật Phi cười khổ:

– Hôm nay là Tết, em để bác sĩ Tiền nghỉ một chút không được à.

– Biết rồi.

Bách Lý Băng cao giọng:

– A Thủy, anh đi không, Yên Nhiên hỏi anh đấy. Cô ấy nói dạo này mọi người luôn đi chung, nhưng sao không thấy anh?

– Cả ngày cậu ta xem thơ của Lục Du mà.

Đại Ngưu than một câu:

– Chắc là muốn làm nhà thơ.

A Thủy thây kệ, tiếp tục ngáy khò khò.

– Rốt cuộc có chuyện gì?

Bách Lý Băng nghi ngờ nhìn Lâm Dật Phi, nói nhỏ bên tai hắn:

– A Thủy thất tình à?

– Cậu ta chưa yêu thì làm sao thất tình?

Lâm Dật Phi lớn tiếng, đứng dậy đến trước giường A Thủy, xốc chăn của cậu ra:

– A Thủy, nhanh giúp bọn tôi báo danh trên mạng, cậu giúp chút việc này được không?

A Thủy thở dài một tiếng, lười biếng xuống giường:

– Tôi nói tiểu Phi, cậu cũng học máy tính đi, bằng không mỗi lần đều phải tìm tôi, sau khi tốt nghiệp thì tính sao?

Dù nói vậy, A Thủy vẫn ngồi trước máy tính, mở màn hình lên, trước tiên lướt sơ qua trang web quỹ Bách Thảo:

– Quỹ Bách thảo hiện vận hành không tệ, lưu lượng tăng không ngừng. Tiểu Phi, đúng rồi, chúng ta sửa một chút trang web, thêm vài quảng cáo, đương nhiên thu nhập vẫn quy về về quỹ Bách Thảo.

– Ý hay lắm, tôi đã nói trang web cậu toàn quyền làm chủ.

Lâm Dật Phi cũng ngồi xuống:

– Nhưng mà thứ này có người xem sao? Có người chịu tiêu tiền à?

– Cậu quá coi thường internet quảng cáo rồi, cũng quá coi thường ảnh hưởng của quỹ Bách Thảo hiện tại.

A Thủy cười nói:

– Mấy hôm trước ngoại trừ mở mail cho trang web để xin giúp đỡ, trách cứ, ý kiến, quản lý vật phẩm, tôi còn mở một hộp thư chuyên quảng cáo. Vốn định thử xem sao, thật không ngờ chỉ mất hai ngày, thậm chí có bốn năm thương gia nhảy vào thương lượng làm quảng cáo. Cậu đã nói để tôi làm chủ, phí dụng và hiệu quả quảng cáo cụ thể tôi còn phải tính một chút thì mới có thể đưa ra.

– Thực ra chúng ta còn có thể mở khu vật phẩm quyên tặng.

Bách Lý Băng sáp lại, đề nghị:

– Hiện nay giàu nghèo chênh lệch quá lớn, có nơi ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có nơi lại quá phô trương lãng phí, rất nhiều người chỉ mặc quần áo vài lần. Có thể nhờ những người đó đem quần áo cũ hay thừa ra quyên tặng, lại không cần bọn họ tiêu tiền, em nghĩ sẽ có rất nhiều người tình nguyện đấy. Hơn nữa cũng không cần lo lắng tiền quyên góp không đến được chỗ chứng thực!

– Ý của Băng nhi không tệ, tôi sẽ nhớ. Vậy tạo ra khu kiến nghị trước để mọi người thảo luận.

A Thủy gõ bàn phím lạch cạch, dùng một tài khoản đăng nhập. Lâm Dật Phi nhìn tên tài khoản của cậu, không nhịn được cười:

– Hoá ra cậu chính là cái gì, “dám cười Dương Quá không si tình” à.
Bình Luận (0)
Comment