Sáu người chia thành ba đôi, ngồi cười cười nói nói, đều nói những chuyện thú vị hàng ngày, bóng đêm bất tri bất giác sâu thêm, ánh lửa có chút yếu đi, bốn phía an tĩnh rất nhiều, muốn nhiệt tình chạy nhảy cũng cảm thấy mệt mỏi. A Thủy và Tô Yên Nhiên ngồi cùng nhau, cậu vẫn ngồi cách Tô Yên Nhiên rất xa, ít nhất thì cũng không phải là khoảng cách của người yêu nhưng cuối cùng Bách Lý Băng cũng dựa vào người Lâm Dật Phi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên quay đầu nói:
– Mọi người đều không có chuyện gì thì tôi có ý kiến này, không biết mọi người có đồng ý hay không?
– Đương nhiên là đồng ý rồi.
Tất cả mọi người đồng thanh nói.
– Chỉ cần không kể chuyện mơ mộng là được rồi.
Đại Ngưu lại bổ sung thêm một câu, thấy mọi người đều nhìn mình thì vội vàng nói:
– Tùy mọi người thôi nhưng tôi không còn giấc mơ nào để kể nữa đâu đấy.
– Mơ?
Bách Lý Băng nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn khẽ gật đầu thì có chút giật mình, nhìn ánh mắt Tô Yên Nhiên có chút kì lạ thì chậm rãi nói:
– Thực ra một người có thể mơ đến kí ức cũng không tệ, ít nhất thì cũng không cảm thấy cuộc sống quá tẻ nhạt.
Lúc đó khi mọi người kể về giấc mơ của mình thì Bách Lý Băng không có mặt tại đó nhưng sau đó Lâm Dật Phi lại để lộ cho cô biết một ít, cô chỉ biết là Tô Yên Nhiên có chút kí ức từ kiếp trước nhưng lại không thấy lạ. Cô có thể tiếp nhận các khái niệm về đường hầm thời gian, cũng cảm thấy có khả năng sóng điện não có thể cảm ứng lẫn nhau nhưng cô lại không biết mối quan hệ giữa Uyển Nhi và Tiêu Biệt Ly.
– Đúng thế, mơ chỉ là mơ thôi.
Tô Yên Nhiên mỉm cười:
– Sau khi tôi kể giấc mơ của mình thì rất ít khi nằm mơ, hơn nữa dùng cái sản phẩm làm trắng da kia của Lâm Dật Phi, ngày nào tinh thần cũng sảng khoái, cũng khá hơn nhiều rồi. Băng Nhi, cậu có ý kiến gì vậy?
– Ý kiến của tớ cũng có liên quan đến mơ thôi, tức là tớ muốn tất cả mọi người nói ra lý tưởng hoặc ước mơ của mình.
Bách Lý Băng cười nói:
– Tuy hiện giờ chúng ta ở bên nhau, đều là bạn tốt của nhau nhưng sau khi tốt nghiệp thì rất có thể là mỗi người một nơi, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn là chuyện thật, mọi người nói xem có đúng không nào?
– Cho dù ai có chia ly thì cậu cũng không rời xa Dật Phi.
Tô Yên Nhiên nửa đùa nửa thật nói.
Bách Lý Băng đỏ bừng mặt nhưng lại lén nắm chặt lấy tay Lâm Dật Phi, trong lòng chỉ cảm thấy rất ấm áp.
– Tớ muốn mọi người nói ra một ước mơ của mình, chính là muốn sau khi tốt nghiệp được mấy năm, mọi người gặp lại nhau để xem ước mơ của ai đã được thực hiện, ai vẫn chưa thực hiện được. Nếu như chúng ta đã là bạn bè thì đều hi vọng bạn mình có thể thực hiện được ước mơ trong lòng của họ, nếu không thì cũng giống ước mơ khi còn nhỏ, lâu dần lại lần lượt biến thành ảo tưởng.
Mấy lời này cô nói ra có mấy mục đích nhưng lại không có ai biết được.
– Tôi vẫn còn nhớ ước mơ lúc nhỏ của mình.
Không ngờ Đại Ngưu lại là người đầu tiên giơ tay:
– Khi tôi còn nhỏ thì khá là bướng bỉnh, nhà hàng xóm có một cây ăn quả, có cành chìa sang sân nhà tôi, đến khi quả chín thì tôi nhắc một cái ghế ra rồi ngày nào cũng hái.
Khóe miệng Đại Ngưu hơi chìa ra, chỉ còn kém chảy nước miếng ra:
– Kết quả là bị hàng xóm phát hiện ra rồi nói với bố tôi, bố tôi đánh tôi một trận đau, nói cái gì mà “chí sĩ không uống nước Đạo Tuyền, người liêm khiết không ăn đồ ăn xin”, aizzz, những điều này từ trước đến giờ tôi chưa từng làm theo nên cũng không để tâm, khát thì uống nước, đói thì ăn cơm, làm sao để ý được nhiều trò như vậy chứ? Nhưng lúc đó trong lòng tôi có một ước nguyện là sau khi trưởng thành sẽ trồng một cái cây ăn quả, muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nhưng hiện giờ xem ra thì đúng là xa vời thật.
– Vậy mong muốn hiện giờ của anh là gì?
Bách Lý Băng cười khanh khách hỏi.
– Mong muốn hiện giờ của tôi là…
Đại Ngư do dự một chút, nhìn Thúy Hoa một cái:
– Hiện giờ lập nghiệp khó khăn như vậy, tôi chỉ mong muốn là tìm được công việc tốt, đãi ngộ tốt một chút, sớm mua được nhà.
Những điều này quả thực đã thay mặt cho ý nghĩ của đại đa số sinh viên, áp lực tìm việc đã khiến cho nhiều người không còn ước ao gì nữa, chỉ tranh đấu vật lộn hết sức trong thực tế khốc liệt.
Thúy Hoa thấy Bách Lý Băng nhìn sang thì cười nói:
– Hiện giờ tớ vẫn chưa có ước mơ gì cả, tớ chỉ hi vọng cuộc sống không kém phần lớn mọi người là được rồi.
Những lời này của cô quả thực là không thể đơn giản hơn được nữa nhưng cũng là điều dễ hiểu. Con người ai cũng có tâm lý ganh đua nhau, nếu như tất cả mọi người đều trên cùng một mức, đều ăn màn thầu thì tự nhiên sẽ cảm thấy thỏa mãn. Điều này có thể giải thích tại sao mọi người những năm 60 đều ăn màn thầu dưa muối nhưng lại có thể chung sống hòa thuận với nhau, hiện giờ từ lúc cải cách mở cửa đến nay, tuy đời sống tốt hơn nhiều rồi nhưng phàn nàn oán trách cũng nhiều hơn vì còn có người ăn bào ngư, tổ yến nữa.
– A Thủy, anh thì sao?
Thực ra Bách Lý Băng cảm thấy những điều Thúy Hoa và Đại Ngưu nói không còn là ước mơ gì nữa, ước mơ quá gần với thực tế thì còn có thể được gọi là ước mơ sao?
– Ước mơ của tôi á?
A Thủy cảm thấy sửng sốt, nhìn Bách Lý Băng nháy nháy mắt mấy cái, ánh mắt có chút thâm ý, đột nhiên hơi giật mình. Hóa ra cô hỏi ước mơ của người khác là giả, mục đích thật là muốn mình nói ra tâm ý nhưng không biết tại sao mà cậu không dám nhìn Tô Yên Nhiên lấy một cái, cuối cùng lắc đầu nói:
– Tôi làm gì có ước mơ nào chứ? Tôi toàn mày mò thôi.
Bách Lý Băng có chút thất vọng, nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn chậm rãi lắc đầu thì cũng cười khổ. Hóa ra cô cũng biết qua loa đại khái chuyện của A Thủy, biết nguyên nhân gần đây cậu suy sụp nên mới nghĩ ra cách này nhưng dùng với A Thủy lại hơi sai lầm. Cậu ta không khác Lâm Dật Phi lắm, chỉ chôn tình cảm trong lòng, nếu như muốn cậu ta nói thích một người thì còn khó hơn là giết cậu ta.
– Bất kể thế nào thì mọi người cũng đều nói rồi, anh nhất định phải nói.
Bách Lý Băng cười nói.
A Thủy nhìn đống lửa trại trước mặt, nghe tiếng “lộp bộp”, có chút suy nghĩ.
– Ước mơ của tôi nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì phức tạp, ước mơ của tôi chính là mạng internet có thể được sử dụng một cách chính xác, tôi vẫn luôn hi vọng bản thân mình có thể làm được gì đó ở phương diện này.
– Quả thực ước mơ này cũng hơi khó khăn.
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– A Thủy, tôi hi vọng cậu có thể thực hiện được.
Tuy hắn không nói thêm gì nhưng A Thủy biết hắn đã hiểu rõ bản thân mình, có chút cảm động, nhìn Lâm Dật Phi cười một cái tràn đầy sự chân thành và thấu hiểu. Có lẽ đây mới chính là bạn bè thật sự, biết anh cần gì, biết khuyến khích anh, biết tình bằng hữu thật sự nhạt như nước nhưng sau này nghĩ lại thì lại có thể cảm nhận được trăm vị, vĩnh viễn đọng lại.
Nhiều đốm lửa trại ở Cửu Trượng Nguyên đã tàn dần, tuy không có trăng nhưng cũng không đến mức quá tối. A Thủy ngồi vừa hay nhìn ra phía thác nước, nhìn thấy mấy đốm sáng di động về phía thác nước, dần dần thì biến mất trong thác nước. Nếu như không phải Đại Ngưu đã nói qua thì thoạt nhìn rất quỷ dị nhưng A Thủy biết chắc đây là mấy sinh viên tự xưng là nhiệt tình dũng cảm đang tiến hành cái gọi là thám hiểm.
Sinh viên là con cưng của trời, là một thế hệ nghịch ngợm, trẻ trung, có ảo tưởng, luôn thích làm những chuyện nổi bật để cho thấy bản thân mình không giống mọi người. Lấy rất nhiều ví dụ nửa đêm đến bể bơi nhà trường bị chết đuối thì A Thủy rất muốn đi khuyên can bọn họ, ít nhất thì cũng phải đợi đến lúc trời sáng hẵng nói nhưng thứ nhất, người đông thì chắc là không có nguy hiểm gì, thứ hai, những người này thường thuộc tuổi Tuất, luôn thích đi cắn Lã Động Tân nên cậu cũng không cảm thấy lo lắng nữa.
– Yên Nhiên, còn cậu thì sao?
Bách Lý Băng lại hỏi tiếp từng người một.
– Tớ hả?
Tô Yên Nhiên cười một cái:
– Thực ra ước mơ khi còn rất nhỏ của tớ là được vào trong giấc mơ một lần.
Thấy mọi người chấn động thì Tô Yên Nhiên lắc đầu cười nói:
– Nhưng mấy ngày hôm nay nghĩ lại thì lại thấy điều đó thật hoang đường nên ý nghĩ đó cũng phai nhạt rồi.
Sắc mặt A Thủy có chút khác thường, Tô Yên Nhiên có ý gì vậy? Lẽ nào là cô muốn ám chỉ gì đó? Nhưng nhớ dáng vẻ kích động ngày hôm đó của cô cùng với giấc mơ mười mấy năm của cô, lẽ nào trong mấy ngày này cô lại có thể thay đổi được? Nhưng nghĩ lại thì lẽ nào điều này cũng giống nhau với nhiều người tự sát, một lần tự sát không chết thì lại từ bỏ ý định mà bắt đầu lại cuộc sống. Cậu nghĩ như vậy thì lại cảm thấy vui mừng.
– Được vậy thì đương nhiên là tốt rồi, có một số việc chúng ta phải nhớ nhưng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta thì không được.
Khi Bách Lý Băng nói những lời này thì không nhìn Lâm Dật Phi nhưng lại nói ra tiếng lòng của mình, đường hầm thời gian chỉ là lý luận, nếu không cô cũng lấy làm lo lắng.
– Vậy ước mơ hiện giờ của cậu là gì?