Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 297

Lời mới nói xong, hắn đã bật người nhảy lên. Lối vào mà bọn họ khai thông vốn cao mấy trượng, nhưng hắn chỉ cần nhẹ nhàng nhảy một cái đã lên được bên trên. Bách Lý Băng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tuy cô không hiểu biết cho lắm đối với võ công, nhưng cũng biết được võ công Lâm Dật Phi hiện nay so với lúc trước đã cao siêu hơn rất nhiều. Nếu lúc bấy giờ hắn có khinh công như vậy thì chỉ e là đến hồng thủy cũng không đuổi kịp hắn.

Lâm Dật Phi nhìn xuống phía dưới, lại từ từ nhảy xuống, Tô Yên Nhiên “phụt” cười nói:

– Xem anh hiện giờ giống như cái lá cây vậy, không có trọng lượng gì hết, không rõ đại hiệp hiện có ý kiến gì không?

– Nước lũ đã rút, nhưng vẫn cao hơn nửa người.

Lâm Dật Phi giải thích nói:

– Tôi đã nghĩ hơn nửa ngày, cho dù không đi ra từ nóc nhà mà đi qua lối thông đạo cũng không vấn đề gì. Chỉ có điều trải qua vụ nổ kia, đường đến gần như bị phá hỏng hết, muốn đi ra cũng cần tìm ra con đường khác mới được.

– Nổ, cái gì nổ?

Tô Yên Nhiên cảm thấy hơi lạ hỏi:

– Lẽ nào vụ chấn động kia là do con người làm chứ không phải là động đất?

Lâm Dật Phi cười cười:

– Bất luận là cái gì. Yên Nhiên, cô vẫn như ngày trước đều đã quên rồi sao.

Hắn vừa nói vừa đi tới phía trước cửa đá, cẩn thận nhìn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc:

– Làm sao có thể?

– Chuyện gì vậy? Không mở được sao?

Dật Phi không trả lời, hắn vươn tay ra bên ngoài, ấn nút ở cửa đá, chỉ có điều ấn sai nên cửa đá lại xông về phía trước. Bách Lý Băng hoảng sợ, thầm nhủ loại mở cửa này sao lại kỳ quặc vậy, nếu là mình thì đã nghĩ ra cách nào thông thường để mở, nhưng phỏng chừng mất cả đời cũng không mở nổi.

Đột nhiên nghe thất tiếng kêu kinh ngạc của Tô Yên Nhiên, Bách Lý Băng hoảng sợ, không kịp nhìn vào bên trong cánh cửa, chỉ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Yên Nhiên chỉ vào sau cánh cửa, một ngón tay như cái lá rách bay trong gió, run rẩy không ngừng.

Bách Lý Băng bỗng quay đầu lại, đột nhiên sững sờ, sau cửa đá cũng là một gian thạch thất, không rộng lắm, nhưng ở giữa phòng lại treo một vật giống như thanh kiếm lớn, to và dày, giống như cây gậy vậy!

Bách Lý Băng biết tám trăm năm trước Lâm Dật Phi là một tiên phong, cũng biết Tô Yên Nhiên có chút hồi ức của kiếp trước, chỉ có điều cô không biết được tám trăm năm trước Tiêu Biệt Ly đã sử dụng loại vũ khí gì. Hiện nay, ở cái thế giới này, người biết được chỉ có ba người, đó là Hoàn Nhan Phi Hoa, bản thân Lâm Dật Phi, và còn một người khác chính là Uyển Nhi!

– Dật Phi, Yên Nhiên, cô ta?

Bách Lý Băng không biết tại sao Tô Yên Nhiên lại hoảng sợ như vậy, nhưng lại cũng phát hiện ra đôi bàn tay hơi run rẩy của Lâm Dật Phi. Ánh mắt hắn cũng rơi trên thanh kiếm kia, sự sợ hãi trong lòng thật sự không lời nào diễn tả được.

Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tô Yên Nhiên, hắn cũng biết được tại sao cô lại kinh ngạc như vậy, đó là “Vấn Thiên kiếm”, là loại binh khí Tiêu Biệt Ly đã sử dụng để xông pha chiến đấu tám trăm năm trước, Uyển Nhi đương nhiên nhận ra. Năm đó, Tiêu Biệt Ly đã dùng thanh kiếm này đánh thương Nhan đại ca, ép anh nhảy xuống núi. Có điều Lâm Dật Phi trước giờ chưa từng nghĩ tới, trong cái thạch thất không tên tuổi này lại có thể nhìn thấy binh khí tùy thân của mình!

Chủ nhân của thạch thất này là ai, ông ta từ đâu mà lấy được binh khí của mình?

Lâm Dật Phi tâm trí rối bời, chậm rãi bước lên phía trước nhìn bốn phía xung quanh. Thạch thất vô cùng sạch sẽ, ngoài thanh đại kiếm ra không có bất kỳ thứ nào khác. Thực sự hắn nghĩ không thông, chủ nhân của ngôi thạch thất này lại cẩn thận đặt thanh kiếm ở nơi này, ông ta là ngẫu nhiên hay cố ý, hay là giống như Du Lão Thử, chẳng qua là một tên trộm mộ, đi nhiều nơi ở năm đó, nhìn thấy nhiều thứ đồ tốt mà không kìm nổi cất giấu mang về? Có điều, nếu đã có “Vấn Thiên kiếm”, vậy tại sao không nhìn thấy “Ma Viêm đao”?

– Dật Phi, anh làm sao vậy?

Bách Lý Băng vội hỏi. Thạch thất rất tĩnh lặng, cô thấy hai người ngơ ngẩn nhìn thanh kiếm kia như gà gỗ, trong khi bản thân lại không biết vì sao, cảm thấy không khí trong giờ phút này có thứ gì đó kỳ dị không nói ra được!

Lâm Dật Phi bình tĩnh trở lại, nhìn Tô Yên Nhiên một cái, thấy cô cũng đang nhìn sang đành lắc lắc đầu nói:

– Không có gì, anh chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao chủ nhân ở đây lại đặt thanh kiếm kia ở chỗ này?

– Cái này cũng được coi là kiếm sao?

Bách Lý Băng tuy cảm thấy không khí có chút quái lạ, nhưng vẫn là không nhìn được mối nghi ngờ hỏi:

– Kiếm, hầu hết đều phải có lưỡi đao mới có thể sắc bén. Thứ đồ này, mũi kiếm này, hình như còn dày hơn rất nhiều so với các sống kiếm khác.

Lâm Dật Phi đi tới phía trước, đưa tay nắm chặt lấy chuôi kiếm, ánh mắt phức tạp. Thời gian của tám trăm năm trước đã sót lại những thứ gì? Đối với những người thời nay mà nói, thứ còn sót lại đương nhiên là những chiếc bình, lọ, thư họa, ngọc khí đáng giá kia; hoặc là có người đã bới móc những bí mật không thể không nói về các phi tử của Hoàng đế. Nhưng, đối với Tiêu Biệt Ly mà nói, những thứ còn sót lại chỉ là hồi ức. Từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ rằng còn có thể sót lại cho hắn một thanh trọng kiếm huyền thiết!

– Kỳ thực, bảo kiếm dù có chém sắt như chém bùn thì vẫn có khiếm khuyết.

Lâm Dật Phi cười đáp, dường như đã khôi phục được trạng thái bình thường. Tô Yên Nhiên thấy vậy liền có chút thất vọng. Trái ngược với Lâm Dật Phi mà nói, có phải là cô quá cứng nhắc rồi không?

– Ví dụ nói trên sa trường chiến đấu anh dũng, bảo kiếm dù có sắc thì cũng không ai sử dụng.

Lâm Dật Phi nhấc tay một cái đã nắm chặt “Vấn Thiên kiếm” trong tay.

– Giống như nói vách đá trước mặt, nếu em dùng bảo kiếm nhưng lại không thể làm gì. Nhưng đối với cao thủ nội gia mà nói, kiếm sắc bén cũng không hề quan trọng nữa.

– Thanh kiếm này hình như rất nhẹ?

Bách Lý Băng xúm lại, đưa tay cẩn thận sợ soạng thử xem, chỉ sợ cắt đứt ngón tay. Có điều, khi ngón tay vừa tiếp xúc liền cảm thấy luồng khí lạnh truyền từ đầu ngón tay đi lên, không khỏi rùng mình một cái rồi nói:

– Thanh kiếm này có chú cổ quái. Ngoài cái lạnh ra em không nhìn thấy tác dụng gì khác nữa. Đúng rồi, hẳn là có thể nện người.

Lâm Dật Phi cười, phi thanh kiếm một cái, chỉ nghe một tiếng “vút”, trường kiếm đã đâm ngập vào vách đá, chỉ còn chừa ra chuôi kiếm. Thiếu Niên nhìn bộ dạng ngẩn tò te của Bách Lý Băng thản nhiên cười nói:

– Thanh kiếm này không chỉ có thể nện người, mà khi đã đâm thì không có gì có thể chống đỡ được.

Bách Lý Băng khó thể tin nổi nói:

– Thanh kiếm này sắc vậy sao?

Lâm Dật Phi lắc đầu cười khổ, loại đạo lý võ học này rất khó giải thích cho cô. Hắn đưa tay ra rút lấy thanh kiếm rồi nói:

– Anh nghĩ phải bỏ chút sức lực để đi tìm lối ra, song cho hỏi, có thanh trường kiếm này trong tay, chẳng phải cũng bớt đi rất nhiều sức lực của chúng ta.

Tô Yên Nhiên không nén nổi hỏi:

– Anh đừng có nói là dùng thanh kiếm này để mở một đường thông đạo ra bên ngoài từ lòng núi chứ?

Lâm Dật Phi thản nhiên cười:

– Cái này có cái gì mà không được, song lại không khoa trương như cô nói đâu.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên một cái rồi nói:

– Từ bên trên đi ra ngoài sẽ hao tổn sức lực ít hơn nhiều so với đi tìm lối thông đạo.

Nắm trọng kiếm trong tay, hắn đột nhiên cảm thấy lại trở về tám trăm năm trước, bất luận là gian nan hiểm trở gì phía trước cũng đều không sợ. Tuy nhiên, sau khi đi ra khỏi thạch thất, hắn còn cẩn thận đi xem xét những khu vực khác, mong tìm thấy những dấu vết để lại của người kia sống ở đây, nhưng chỉ là vô ích.

– Hai người lùi ra xa một chút.

Lâm Dật Phi dặn dò một câu, tay cầm trọng kiếm, chân dùng lực đã nhảy vọt lên cao mấy trượng. Tư thế bay lên vốn đã yếu, trọng kiếm vung lên, đã đâm sâu vào vách đá không chút trở ngại, vươn tay một cái, người lại mượn lực bay lên thẳng hai trượng, không ngờ đã lên được đỉnh của thạch thất.

Tô Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn đến nỗi đầu váng mắt hoa, đành nghiêng đầu đi không dám nhìn nữa. Bách Lý Băng lại nhìn Lâm Dật Phi trong không trung đăm đăm không chớp mắt, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, chỉ hận không thể lên trên giúp đỡ hắn.

Lâm Dật Phi đâm kiếm lên, nham thạch đã bị nghiền nát dễ như trở bàn tay rơi xuống bên dưới. Hắn chỉ dùng hai nhát kiếm đã cắt đi một mảng nham thạch lớn, tạo cho mình một chỗ đứng vững. Lúc này hắn mới dùng lực vung kiếm, chỉ dùng có mấy nhát, nham thạch trên đỉnh đã lũ lượt rơi xuống. Bách Lý Băng hoan hô một tiếng, Tô Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn lên cũng vui mừng khôn xiết. Nhìn thấy trên đỉnh đầu là những lỗ thủng to nhỏ bằng vạc nước lớn, nhìn xuyên qua nơi đó không ngờ lại nhìn thấy được mặt trời!

Một lát sau, bên trong thạch thất gần giống như một mỏ đá vậy, những tảng đá như nước sông cuồn cuộn rơi xuống, lách cách lách cách, bụi bay tứ tung. Bách Lý Băng thấy vậy liền lôi Tô Yên Nhiên chạy vào nơi được gọi là phòng bếp tránh, khép cửa phòng lại, đợi đến khi bên ngoài không còn tiếng động nữa mới đi ra ngoài xem. Vừa bước ra ngoài liền không khỏi ngơ ngác, những tảng đá trước mặt đã xếp thành núi đá, còn Lâm Dật Phi thì không nhìn thấy bóng dáng đâu.

– Dật Phi đâu rồi?

Bách Lý Băng hốt hoảng, cẩn thận nhìn đống đá trước mặt, xác nhận xem có phải hắn bị nấp bên dưới không.
Bình Luận (0)
Comment