Bách Lý Băng sao có thể học hành đi xuống được, chẳng qua mấy hôm nay tâm thần có chút không yên, u mê không biết nhìn cài gì, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ ăn, thoáng nhìn di động thấy nó yên lặng giống như sáng sớm và đêm tối, cô thở dài nhưng không gọi điện thoại, Dật Phi cũng bận rộn mà, tám trăm năm trước hắn là tiên phong, hiện giờ còn phải lo cho cuộc thi nữa, con người sống cả đời, rất nhiều khi phải hoàn thành nghĩa vụ. Lâm mẫu cô cũng đã gặp qua vài lần, không biết sao chứ cô cảm thấy mình không bằng được cô y tá nhiệt tình.
Buông sách vở xuống, Bách Lý Băng đang suy nghĩ xem đi đâu ăn cơm, di động đột nhiên vang lên, Bách Lý Băng lười biếng cầm điện thoại đột nhiên sửng sốt nói:
– Dật Phi, có chuyện gì vậy?
– Có rảnh không? Mình cùng đi ăn cơm?
Đầu dây bên kia giọng Dật Phi rất bình tĩnh giống hệt ngày trước.
Bách Lý Băng ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi hỏi:
– Làm sao gặp?
Thường cô không thích Lâm Dật Phi đợi cô ở dưới lầu phòng trọ, không phải vì cô ngượng, mà cô không muốn người khác chỉ chỏ Lâm Dật Phi, cô cũng sợ Lâm Dật Phi không quen, tuy rất nhiều nữ sinh khác thích bạn trai đứng dưới lầu để chờ, chính là xem bạn trai đối với mình xem trọng dường nào, nhưng Bách Lý Băng cảm thấy khảo nghiệm xem ra đã quá đủ rồi.
– Còn nhớ quán mỳ bò mà em mời anh ăn không?
Lâm Dật Phi do dự một chút rồi nói.
Bách Lý Băng thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài nói:
– Tốt lắm, đúng rồi, mấy ngày nay anh ổn chứ?
– Sao em lại hỏi vậy?
Đầu bên kia chậm rãi hỏi.
– Không có gì.
Bách Lý Băng cuống quýt nói.
– Em hỏi vậy thôi, mười lăm phút nữa e đến.
Buông điện thoại xuống, Bách Lý Băng nhanh chóng trang điểm lại, chỉnh trang lại quần áo, mang theo di động chạy vội ra khỏi phòng.
Cô nói là mười lăm phút nhưng kỳ thực bảy tám phút là đã có thể đến nơi, nhớ lại lúc trước khi mình và Lâm Dật Phi cùng ăn mỳ cô không giấu được nụ cười ngọt ngào. Có một số việc, thật sự rất khó để quên.
Chiếc bàn vẫn còn dầu mỡ, ruồi bọ cũng không nhiều, đa số là ăn quen dầu mỡ, cũng muốn đi tìm chút đồ hộp của quán nếm thử, cũng giống như thường xuyên thấy gương mặt những đôi tình nhân vậy, hoa nở hoa tàn quả thật bất đắc dĩ.
Cô mới đi gần đến tiện mỳ, đột nhiên quay đầu lại, phát hiện thấy Lâm Dật Phi đứng phía sau, yên lặng nhìn mình, không khỏi giật mình cười nói:
– Anh tới sớm vậy?
Nhưng bất luận thế nào nụ cười của cô cũng có chút mất tự nhiên.
– Khi anh gọi điện cho em, anh đã ở đây rồi.
Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Anh vốn nghĩ mỳ rất ngon, sợ không có chỗ ngồi, xem ra bây giờ quả là lo hão.
– Ở đây cơ bản đều là khách quen.
Bách Lý Băng phân tích nói:
– Những người biết đều do được giới thiệu mà tới, ở đây cũng chưa bao giờ tuyên truyền quảng cáo, không phát tờ rơi, không đưa đến tận nơi, vì họ cho rằng mỳ bò muốn ngon phải ăn nóng, mang đến cho khách sẽ không còn hương vị ban đầu nữa, cho nên kinh doanh vãn như vậy, chỉ cần đến sớm một chút có thể ăn được.
– Không thể tưởng tượng được em tiến bộ rất nhanh, thậm chí cách kinh doanh của một quán nhỏ cũng bị em điều tra rành mạch.
Lâm Dật Phi cười nụ cười vẫm giống trước đây, lười nhác nhưng chân thành, nhưng Bách Lý Băng vẫn có cảm giác hắn muốn nói gì đó với mình.
– Em.
Bách Lý Băng tìm một chỗ khuất ngồi xuống rồi nói tiếp:
– Nói thế nào em cũng là quản lý của một xí nghiệp, điều này có thể dễ dàng hiểu được.
– Nhưng vì sao họ không phát tờ rơi tuyên truyền, cũng không phát đơn?
Lâm Dật Phi nhìn ông chủ lười biếng nói:
– Người này tính cách không giống những thương gia luôn hám lợi.
Bách Lý Băng cũng mỉm cười nói:
– Thật ra, em cũng từng hỏi ông chủ về vấn đề này rồi, anh đoán thử xem câu trả lời của ông ta là gì?
Lâm Dật Phi ngẫm nghĩ một chút nói:
– Có phải do ông ta lười nhác, nên không muốn phát triển chăng?
– Cũng có khả năng đó.
Bách Lý Băng bất ngờ gật đầu nói tiếp:
– Lúc đó ông ta nói, kinh doanh được như bây giờ ông ấy đã rất mãn nguyện, hắn nói người sống một đời, cây cỏ một thu, đều là đến đi vội vàng, nhiều người cả đời chỉ biết đến chữ Tiền mà bận rộn suốt ngày, còn ông ta không thích điều đó.
Lâm Dật Phi bỗng suy tư rồi bất ngờ thở dài nói:
– Ông ta nói rất có lý.
– Ông ta không muốn vì tiền mà bỏ qua những điều ý nghĩa trên đời.
Bách Lý Băng ngẩng đầu nhìn ông chủ quán nói:
– Do đó, 8 giờ sáng ông ta mở cửa tiệm, 6 giờ chiều đóng cửa, chưa từng thay đổi giờ giấc bao giờ, ông ta nói chỉ có như vậy, hắn mới có thể khiến người trong nhà nghỉ ngơi nhiều một chút, hắn nói hắn không muốn đến khi hắn chết quay đầu nhìn lại mới phát hiện ra một điều thời gian hắn dành cho công việc lại nhiều hơn thời gian dành cho người thân, em nghe mà rất cảm động, tuy răng nhiều người lại cho rằng hắn là người không có chí khí.
– Hắn ta làm vậy không sai.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Sao lại không có chí khí, cho dù một người bán trứng luộc trà nóng cũng có giấc mộng trong lòng, cam chịu tầm thường, kỳ thực có thể bớt di nhiều phiền não, anh chưa bao giờ cho rằng những người cả ngày ngồi trên du thuyền đi chơi, hoặc những người có máy bay riêng lại ít phiền não hơn chúng ta, không có tiền cũng như vậy.
– Nghe thật chua chat.
Bách Lý Băng mỉm cười:
– Tự chúng ta nói là được, bằng không người khác sẽ nói chúng ta ăn không được cây nho đấy.
Hai bát mỳ bò được đưa đến trước mặt hai người, nóng bốc khói nghi ngút, nhìn qua làn khói trắng mọi thứ trong tiệm đều trở nên mông lung!
Hai người yên lặng ăn mỳ, dường như đến đây chỉ vì cần phải ăn, đương nhiên người bình thường đến đây vì nhu cầu cần được ăn, những cặp tình nhân đến đây cũng vì muốn được ăn mới đến.
Bách Lý Băng vẫn như thường lệ đợi Lâm Dật Phi ăn được một nửa mới sẻ một nửa bát của mình cho hắn để khỏi lãng phí. Lâm Dật Phi cũng không phản đối, hơn nữa hắn ăn rất ngon miệng, Bách Lý Băng ngược lại lấy đũa khều khều, yên lặng nhìn hắn, không biết đang suy nghĩ gì.
Một cặp tình nhân trông thấy ánh mắt họ nhìn Lâm Dật Phi có chút khinh thường, loại công tử bột này không có tiền đồ gì, nghèo kiết xác đến ba bát mỳ cũng không mua được. Tất nhiên bọn họ không biết hắn chính là Lâm Dật Phi, và họ cũng không biết hắn đang có trong tay hơn năm trăm triệu đồng, cho dù họ biết cũng cho rằng hắn có bệnh, có lắm tiền thế sao lại phải đến tiệm mỳ như thế này để ăn loại mỳ ba đông rưỡi một bát mỳ thịt bò cơ chứ?
Bọn họ có tiền, đến đây để mua một tô mỳ, tạm quên khái niệm một tô mỳ, nhưng họ rất khó hiểu về hành động hai người ăn chung một tô mỳ.
– Mỳ này mùi vị rất ngon.
Lâm Dật Phi rốt cục cũng ngẩng đầu lên nói:
– Vẫn hương vị giống hệt ngày đó.
Bách Lý Băng cười nói:
– Đúng vậy, em cũng có cảm giác đó.
– Nhưng em dường như chưa ăn miếng nào mà.
Lâm Dật Phi mỉm cười.
– Vậy sao?
Bách Lý Băng lúc này mới giật mình, vội vàng gắp mỳ lên ăn.
– Hôm nay em có tâm sự gì sao?
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Chưa bao giờ anh thấy em lơ đãng như vậy.
Bách Lý Băng trầm ngâm một hồi lâu mới lắc đầu nói:
– Không có gì, anh ôn tập đến đâu rồi.
Cô hơi mỉm cười nói tiếp
– Anh có ý kiến gì với tập hiện nay không?
Lâm Dật Phi lắcđầu nói:
– Không có ý kiến gì cả.
– Những ngày qua anh đã chuẩn bị được gì rồi?
Bách Lý Băng thấp giọng hỏi:
– Kỳ thực học đại học bây giờ, rất nhiều khi chỉ có thể coi là đầy đủ nhưng đều không phải là điều tất yếu để chọn, theo em được biết, có nhiều người lúc đang học đại học, họ còn bảo lưu thậm chí bỏ học để đi gây dựng sự nghiệp.
– Hả.
Lâm Dật Phi cuối cùng cũng có thể hiểu được ý tứ của cô.
Bách Lý Băng cười nói:
– Ý của em là nói, nếu anh không thích cuộc sống ở đại học, anh hoàn toàn có thể suy xét đến việc đi gây dựng sự nghiệp, không cần phải bị trói buộc tay chân, anh có ưu thế mà rất nhiều sinh viên khác không có được, anh lại lãng phí thời gian vào học tập gì gì đó có khả năng sau này cũng không giúp ích gì cho anh được.
– Anh thật sự không đi học như thế đâu.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Nếu Chiết Thanh bình luận tuyển đại vương trốn học thì anh rất có khả năng đứng đầu bảng đấy.
– Việc này không có gì.
Bách Lý Băng lắc đầu nói:
– Đi học không phải để cân nhắc tiêu chuẩn một học viên có năng lực, trường học luôn có những trường hợp đặc biệt, nói ví dụ như a Thủy, hắn đúng là một người không khác biệt gì lắm, nhưng hắn được giải thưởng quốc tế lớn, nhà trwongf luôn mắt nhắm mắt mở với những hành vi của hắn, thực ra nhà trường luôn hy vọng có được nhiều nhân tài như vậy, chứ họ không thích những người suốt ngày ôm khư khư quyển sách, để làm con mọt sách đâu. Anh giờ là nhân vật phong vân, có những hoaatj động công ích từ thiện, lại có khả năng tận dụng thời gian sau giờ học để gây dựng sự nghiệp. Hiện anh không phải tạng người lấy trường Chiết Thanh để làm vẻ vang cho mình mà trường Chiết Thanh nhờ có anh mà được vẻ vang.
Lâm Dật Phi cười khổ sở, lối đi bí mật cũng là tận dụng sau thời gian học, thời gian rảnh sau giờ học của mình quả thật còn khá nhiều, nếu Chiết Thanh dựa vào ta mà vẻ vang sẽ sản sinh ra rất nhiều nhân vật làm việc không đàng hoàng sao.