Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 313.1

Nhưng mấy tiếng “boong boong” vang lên đã nhắc nhở cô, đột nhiên cô phát hiện ra chỉ có tiếng đàn này mới không làm uổng phí cả buổi chiều cô thưởng thức cái này.

Nhưng niềm vui bất ngờ mà cô phát hiện ra vẫn còn ở phía sau, cô luôn cho rằng âm nhạc là phương pháp tốt để nói lên những cảm xúc khó biểu đạt bằng lời của nhân loại nhưng đột nhiên cô quên đi âm nhạc, ánh mắt bị một người đang đánh nhau thu hút.

Cô đã bị Lâm Dật Phi thu hút một cách mãnh liệt.

Loại thu hút này chỉ đến từ góc độ nghệ thuật chứ không có bất cứ sắc thái cá nhân nào.

Cô đã chuẩn bị tốt tất cả, cho dù một cái máy chiếu 3D, độ rõ nét là của trong nước nhưng cũng có thể nói là hàng đầu quốc tế.

Cô yêu cầu tất cả những gì nhìn thấy phải thật chân thực, có thể huy động tất cả các giác quan tinh tế nên tất cả quang cảnh trong cuốn băng ghi hình cảnh Lâm Dật Phi đánh nhau đều chân thực như được bày ra ngay trước mắt.

Loại kỹ thuật hiện thực ảo này trong nước mới được manh nha, nói cách khác chỉ có những radio cấp tỉnh trong nước mới được lắp đặt một chút, khi những cảnh hư cấu xuất hiện thì cô đã là người dẫn đầu trên thế giới rồi, trong mắt cô, cho dù là những thiết bị của Hollywood cũng chẳng có gì đáng nói là kỳ diệu cả.

Bởi vì cô có tiền, có đủ tiền để có thể cung cấp các thiết bị sử dụng cho cô. Tuy tiền không thể làm được tất cả mọi việc nhưng vẫn có thể làm được phần lớn.

Cô có thể nhìn thấy ánh mắt tang thương, khuôn mặt như được dao gọt, động tác được rèn luyện của Lâm Dật Phi, dường như đó là sự cô đơn dung hòa giữa trời và đất.

Trời đất vốn là cô đơn, từ khi Bàn Cổ khai hoang, Nữ Oa vá trời, sáng lập ra thế gian vạn vật thì trước sau như một, luôn dừng ở sự vui buồn li hợp của nhân gian.

Đột nhiên cô có chút run rẩy, có chút kích động, cô cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng phát hiện ra một diễn viên xuất sắc, cô luôn cần những diễn viên như thế này.

Cô muốn chụp một bộ ảnh hành động để thể hiện võ thuật Trung Hoa, phát huy sức mạnh yêu nước. Có một lần cô nói chuyện với mấy người bạn nước ngoài, một câu của người ta khiến cô không thể nào phản bác lại được: “Tôi luôn cho rằng võ công của các bạn là võ công thật nhưng không ngờ các bạn còn lấy vải làm dây thép, cái này chúng tôi cũng biết, hơn nữa còn làm đẹp hơn các bạn nữa”.

Vậy nên cô thề là cho dù phải trả bất cứ giá nào thì cô cũng phải làm một bộ phim khiến cho người nước ngoài cho dù có dùng kỹ thuật đặc biệt cũng không thể thể hiện được sự chân thực. Nhưng cô phát hiện rằng cô đã thất bại từ khi có ý nghĩ này vì cô không tìm được diễn viên như như thế này cho đến khi Lâm Dật Phi xuất hiện.

Cô cho rằng Lâm Dật Phi không cần làm điệu bộ, không cần kỹ xảo gì cả, hắn chỉ cần đứng ở đó thì bản thân hắn đã là một bộ phim rồi, thể hiện quá nhiều thứ khiến cho người ta khó nắm bắt, cũng khiến người ta miên man bất định.

Bản thân cuộc sống chính là một bộ phim, mỗi người là một vai diễn trong đó. Triệu Mộng Điềm tin tưởng vững chắc vào điều này, diễn viên cô tìm từ trước đến nay không phải là người nổi tiếng gì, cũng không cần minh tinh gì. Giống như một cô gái ăn mặc lộng lẫy nhưng đến một ngày cô gái đó chợt phát hiện ra thì ra đằng sau cái phù hoa, cái mà bản thân mình theo đuổi không phải là kim cương, không phải châu báu, cũng không phải là phồn hoa vinh quang người đàn ông đem lại mà chỉ là một loại sự thật.

Cô xem cuốn băng ghi hình đó cả buổi chiều, mặc dù chỉ ngắn 20 phút nhưng cô cứ xem đi xem lại say sưa cho đến tận lúc lên đèn.

Ngay sau đó cô quyết định bảo thủ hạ copy lại một bản tất cả các băng ghi hình Lâm Dật Phi đấu võ. Điều này đối với người khác thì rất khó khăn nhưng cô chỉ hạ lệnh xuống, đúng mười phút sau đã có một chồng băng nghi hình xuất hiện trước mặt cô vì trợ thủ của cô cũng biết Triệu Mộng Điềm chính là người như thế này. Cô làm việc rất hăng say, thành công của cô chính là sự cố gắng và cố chấp, tiền bạc đối với cô chỉ là một loại công cụ mà thôi.

Triệu Mộng Điềm dùng một đêm để xem hết tất cả các cuốn băng ghi hình, sáng sớm ngày hôm sau cô liền quyết định tự mình đến cuộc thi khu Hoa Nam xem một trận đấu của Lâm Dật Phi.

Đây là một ngày trước Tết dương lịch nhưng trợ thủ nói cho cô biết rằng cuộc thi khu Hoa Nam sắp kết thúc, trận tiếp theo phải đợi 10 ngày sau Tết dương lịch, Triệu Mộng Điềm không khỏi có chút thất vọng nhưng cô cũng không đi điều tra về gia cảnh của Lâm Dật Phi. Cô không phải là người nhiều chuyện, điều cô quan tâm chỉ là cái cậu Lâm Dật Phi này có thể biểu đạt được điều gì trong bộ phim.

Vậy nên mấy ngày hôm nay cô chỉ để ý xem có thể lấy kịch bản nào phù hợp với Lâm Dật Phi, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ là Lâm Dật Phi sẽ từ chối cô. Bất cứ chuyện gì cô cũng có niềm tin mãnh liệt, đây cũng là nguyên nhân giúp cô có thể giành được thành công lớn.

Nhưng cô chợt phát hiện ra có lẽ chỉ có gặp Lâm Dật Phi một lần rồi nói chuyện với hắn thì mới có thể quyết định được rốt cuộc nên viết những gì trong kịch bản. Trước kia cô đều có một kịch bản rồi tìm diễn viên phù hợp, đây cũng là lần đầu tiên cô sáng tác một kịch bản cho một người chưa từng gặp mặt.

Tìm được Tề Lạc Danh chỉ là sự bắt đầu trong việc tuyển diễn viên của cô, việc cô tuyển diễn viên không có quy tắc ngầm, cũng không cần quy tắc ngầm gì cả. Cô chỉ tin vào đôi mắt của mình, nhưng khi nhìn biểu hiện của Tề Lạc Danh trên võ đài thì cô vẫn có chút thất vọng, nghĩ lại thì cô đã hiểu được nguyên nhân bên trong.

Điểm mấu chốt chính là biểu hiện của Lâm Dật Phi quá mạnh, cho dù cô không biết võ công nhưng cô cũng có thể thấy được Lâm Dật Phi không sử dụng toàn lực, ít nhất đến hiện giờ thì tay chân của Tề Lạc Danh đến góc áo của Lâm Dật Ph cũng chưa chạm vào được. Điều này khiến cô cảm thấy rất tò mò, võ công này của Lâm Dật Phi là do ai dạy, sư phụ của hắn liệu có phải là một cao nhân ẩn sỹ hay không, hơn nữa nếu như màn ảnh vào khoảng mấy năm trước, ở thời đó, nói không chừng thì còn có thể viết được một câu chuyện.

Có lẽ đây không phải là một câu chuyện mà là trải nghiệm cuộc đời của một con người.

Khi cô có ý nghĩ này thì toàn bộ tinh thần vẫn đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi, đột nhiên trong lòng cô chấn động, dựa vào sự nhạy cảm hiếm có của cô, trong một thời gian vô cùng ngắn ngủi cô đã bắt được một ánh mắt của Lâm Dật Phi.

Một ánh mắt liếc về phía cô.

Cô có thể khẳng định 100% rằng Lâm Dật Phi nhìn mình, hình như ánh mắt đó có chút kì lạ nhưng lại không có quá nhiều yếu tố biểu đạt.

Triệu Mộng Điềm cười một cái, biết hắn ít nhiều đã phát hiện ra mình.

Trên đài, Lâm Dật Phi gần như đã đánh xong một bộ Thái cực quyền nhưng hắn không muốn kết thúc sớm như vậy, điều này thì cũng có nhiều nguyên nhân, thứ nhất là bên phát sóng không cho phép, thứ hai là khán giả không cho phép, thứ ba là chế dược Bách Thảo cũng cần nhiều tuyên truyền hơn nữa nhưng điều quan trọng hiện giờ là hắn vẫn muốn để lại chút mặt mũi cho Tề Lạc Danh.

Nếu như hắn ra tay thật thì Tề Lạc Danh chắc chắn không thể tiếp được một chiêu của hắn. Thực ra hiện giờ hắn rất mong chờ được phân cao thấp với Nhan Phi Hoa nhưng hình như hắn không có bất cứ lý do nào cả.

Hắn quá rõ cách làm người của Nhan Phi Hoa nên hắn biết rằng nếu cô giết hắn thì đã không cần quỷ kế gì vì cô rất có thực lực.

Nhưng hiện giờ Tề Lạc Danh đã có chút điên cuồng, cậu ta ra tay không theo quy củ gì. Lâm Dật Phi hơi nhíu mày, giơ tay vận thành chữ “tễ” rồi đẩy một chiêu của Tề Lạc Danh sang một bên.

Trong Thái cực quyền thì lách đi và dính vào tương hỗ, Lâm Dật Phi giơ tay ngăn lại khuỷu tay của Tề Lạc Danh, kình ngang phát ra, Tề Lạc Danh không tự chủ được mà lùi lại gần, sượt qua Lâm Dật Phi.

Mặt Tề Lạc Danh ửng đỏ, vốn muốn tung chân đá lại để chuyển thắng thành bại, không ngờ một lực rất mạnh sinh ra, toàn thân vốn đang cân bằng nhưng đá ra một cước lại phá đi sự thăng bằng này. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu ta, một tiếng “rầm” vang lên, cậu ta ngã sấp xuống mặt đất.

Đột nhiên tiếng đàn dừng lại, Tô Yên Nhiên tưởng trận đấu này cũng kết thúc rồi, nghe thấy từng đợt hò hét ủng hộ bên dưới nhưng không nhíu mày như trước đây mà thậm chí còn nở nụ cười.

Thực ra cô có chút hâm mộ những thành công hiện giờ của Lâm Dật Phi, anh ta cũng giống mình nhưng hình như anh ta đã hòa nhập vào xã hội này. Ánh mắt cô lơ đãng lướt xuống dưới, thực ra cô rất muốn nhìn ánh mắt luôn yên lặng ngóng nhìn mình kia nhưng mỗi lần cô nhìn qua đó thì người này lại giả bộ như không để ý mà nhìn sang chỗ khác.

Lâm Dật Phi lùi lại sau hai bước, mỉm cười không nói gì, vốn hắn cho rằng với tính cách của Tề Lạc Danh thì cậu ta sẽ nhảy dựng lên liều mạng với mình nhưng không ngờ cậu ta ngã xuống nhưng lại ngoái đấu nhìn xuống dưới một cái. Khóe mắt Lâm Dật Phi nhìn lướt một cái, thấy cô gái cứ nhìn chằm chằm mình đã đứng lên, xoay người bước ra ngoài.

Tề Lạc Danh lấy tay chống dậy, chậm rãi đứng lên, trong thần sắc có chút uể oải và mất mát không nói nên lời:

– Tôi thua rồi.
Bình Luận (0)
Comment