Hắn luôn vững tin, trong sự trùng hợp không phải là có thiên ý đen tối nào đó, mà là sau bức màn có người có tình sắp đặt.
Đương nhiên sự tín nhiệm của hắn với A Thủy cũng giống như sự tín nhiệm của Ngô Vũ Thân đối với hắn. Có đôi lúc bạn bè chính là như vậy, chỉ có then chốt sinh tử, khi bạn túng quẫn không ai giúp đỡ vẫn còn người giúp đỡ bạn chính là bạn bè, A Thủy chính là như vậy. Lâm Dật Phi phán đoán A Thủy cũng có thể bị người khác lợi dụng mà mù mịt không biết gì!
Sự việc sau này hoàn toàn chứng minh suy đoán của hắn, nhưng Lâm Dật Phi vẫn không hề đề cập lại chuyện này với A Thủy, hắn cảm thấy không cần thiết.
Hắn nhân mấy ngày biến mất này lại đúng lúc nhận được cảnh báo của Ngô Vũ Thân. Bấy giờ Ngô Vũ Thân gọi cho hắn một cú điện thoại, nghe nói người Nhật Bản khiến Lâm Dật Phi hơi kinh ngạc. Bấy giờ Ngô Vũ Thân đã bắt đầu điều tra sự việc Y Hạ Lưu và Nhan Phi Hoa, hơn nữa còn nhận được tin tức xác thực Nhan Phi Hoa đã tới Trung Quốc, mà điểm đích chính là thành phố Giang Nguyên!
Khi Ngô Vũ Thân điều tra tới đây thì đương nhiên không rõ lai lịch của Nhan Phi Hoa, cũng không cho rằng trước đây Nhan Phi Hoa gây phiền phức cho Lâm Dật Phi, cũng giống như y không rõ lai lịch của Lâm Dật Phi vậy. Nhưng, y tin tưởng Lâm Dật Phi và đã trở thành bạn bè tốt của hắn, y biết bản thân mình không nhìn lầm người!
Chẳng qua y chỉ muốn mượn lời Lâm Dật Phi nói với Chương Long Châu rằng vụ buôn lậu văn vật dường như không đơn giản như bọn họ tưởng tượng ban đầu.
Lâm Dật Phi nghe được sự tình của Nhan Phi Hoa thì có chút kinh ngạc, hắn đương nhiên biết dùng sức một người mà giết chết khoảng một trăm Ninja, vậy người đó có võ công không tầm thường chút nào. Khi đã múa đao trượng kiếm, tùy ý giết người thì chỉ có thể tồn tại một lời giải thích rằng võ công của Nhan Phi Hoa đã vượt qua các Ninja này, cao hơn không quá năm, sáu cấp, vì thế hắn đột nhiên có hứng thú với các nhân vật này.
Đợi tới khi Ngô Vũ Thân fax ảnh của Nhan Phi Hoa tới cho hắn, sự hoảng sợ kinh hãi của hắn lúc này có thể nghĩ tới. Trước đây, đối với tất cả mọi việc hắn đều cảnh giác, nhưng khi hắn nhìn thấy bức họa của Nhan Phi Hoa thì tất cả mọi thứ xảy ra đều đã trở lên rõ ràng, tuy rằng hắn cảm thấy không thể lý giải như vậy!
Chuyện về sau hắn chuẩn bị cẩn thận từng ly từng tí, cho dù với Ngô Vũ Thân hắn cũng chỉ nói rằng cái người tên Nhan Phi Hoa này cậu đừng có đắc tội, cũng không nên đắc tội. Bấy giờ hắn cảm thấy tất cả những việc này đều không có cách nào lý giải được, giải thích cho Ngô Vũ Thân cũng không thể sáng tỏ được.
Y không muốn những người vô tội bị liên lụy vì mình, bao gồm cả cha mẹ và bạn bè của Lâm Dật Phi, vì vậy y quyết tâm tự mình đối mặt, càng sớm giải quyết càng tốt, cho dù y mất mạng của không tiếc nuối!
Khi hắn lấy bức họa kia ra thì chính là một loại ám hiệu, chính là lần giao chiến đầu tiên của hắn và Nhan Phi Hoa sau tám trăm năm.
Nhưng mà những chuyện sau này có thể nói là quanh co khúc khuỷu, trong khốn khó sinh hy vọng. Đột nhiên Nhan Phi Hoa từ bỏ mọi sự truy lùng dấu vết đối với Tiêu Biệt Ly, rồi chỉ nói với Lâm Dật Phi rằng cô ta chẳng qua là muốn gặp lại Tiêu Biệt Ly.
Tại sao cô ta muốn gặp Tiêu Biệt Ly, lẽ nào chỉ bởi vì bọn họ đều là cùng cảnh ngộ mà thông cảm cho nhau? Nhưng cũng giống như chim nhạn bay về phía nam, bất luận là thế nào thì đó vẫn là một loại tập tính, rất khó sửa!
Thông qua giọng điệu và nét mặt của cô ta Lâm Dật Phi biết được cô ta dường như không có ác ý gì thật. Ân oán của tám trăm năm trước đến bây giờ vẫn có thể đọng lại chút gì đó. Ân oán duy nhất của bọn họ chính là trận quyết đấu trên chiến trường, chẳng qua cũng đều là vì tín ngưỡng trong suy nghĩ của bản thân mìnhỏi. Tuy nhiên, cho đến hiện tại tín ngưỡng không còn tồn tại, vậy bọn họ dường như cũng không còn lý do gì để tiếp tục tranh đấu nữa.
Sau này, trước khi Nhan Phi Hoa đi rõ ràng đã sắp xếp ra một màn kịch, đem vụ án buôn lậu văn vật kết án, cũng cho Chương Long Châu một lý do, một lối thoát. Chương Long Châu không chịu được áp lực từ bên trên chỉ đành vội vàng kết án. Nhưng Lâm Dật Phi không dám coi như vậy, hắn đem vận mệnh của bản thân cho người khác quyết định, rõ ràng không một việc rất đáng buồn. Nhưng, không chỉ riêng hắn có ý nghĩ này, Ngô Vũ Thân đương nhiên cũng không ngờ được lại có kết quả như vậy, y cũng không nghĩ sẽ coi như vậy.
Vụ án buôn lậu khiến hai băng đảng xã hội đen không liên quan với nhau gánh trách nhiệm, tuy rằng bọn họ cũng là trừng phạt đúng tội, nhưng kẻ đứng sau màn vẫn là Nhan Phi Hoa, Ngô Vũ Thân ôm ý nghĩ này lưu lại Nhật Bản cho tới tận bây giờ. Đương nhiên y cũng không biết được kết quả mà bản thân kiên trì là cái gì, nhưng y vẫn sẽ kiên trì đến cùng!
Khi Lâm Dật Phi buông điện thoại xuống, có chút cảm xúc không yên, tất cả các tin tức liên quan đến Nhan Phi Hoa đều do Ngô Vũ Thân vì hắn mà nghe ngóng được, y quyết định bản thân nên vì hắn mà làm chút gì đó. Ngô Vũ Thân tuy rất cố chấp, nhưng Lâm Dật Phi biết rằng y rõ ràng cũng có tín ngưỡng, cái này cũng giống như năm đó mình chống Kim vậy, song Ngô Vũ Thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Nhan Phi Hoa.
Nhan Phi Hoa lại tới Giang Nguyên, đó là vì cái gì? Lẽ nào cô ta đã đoán ra có người đã bắt đầu chống đối với cô ta?
Lâm Dật Phi lắc lắc đầu, bọn họ muốn đấu thế nào thì đấu. Hắn biết, bức tường đồng vách sắt thống trị của Nhan Phi Hoa đã xuất hiện một số vết nứt, tuy là rất nhỏ, nhưng nếu cứ tùy ý để vậy thì khó có thể bồi đắp lại được. Cũng giống như con người mạnh mẽ của Nhan Phi Hoa vậy, cũng cần phải phát huy các thủ đoạn lợi hại, một khi đã ra tay là phải được việc, bằng không kết cục như thế nào thì người khác rất khó đoán trước được.
Một đêm không ngủ, khi Lâm Dật Phi và Tô Yên Nhiên nhanh chóng quay về thành phố Giang Nguyên thì đã là buổi chiều. Thời điểm này các sinh viên của Triết Thanh đã đóng đồ về quê khá nhiều. Người không về quê, một phần nguyên nhân là vì người yêu, lại có nguyên nhân vì kinh tế, đương nhiên còn có lý do thực sự là chuẩn bị lợi dụng thời gian nghỉ đông để “nạp điện” đầy.
Khuôn viên trường thường ngày ồn ào náo động giờ biến thành vắng lạnh, khi hai người mới bước tới cổng trường, giọng A Thủy từ phía sau truyền tới:
– Tiểu Phi, chúc mừng cậu giành được danh hiệu quán quân khu vực Hoa Nam.
– Cậu vẫn chưa về nhà sao?
Lâm Dật Phi hơi kinh ngạc nói:
– Sắp hết năm cũ rồi.
Đại Ngưu và hắn đều là người thành phố Giang Nguyên, sinh ra và lớn lên ở đây. Lâm Dật Phi tuy là hàng giả mạo, nhưng có thể khẳng định hắn cũng ở đây đón Tết, chỉ có nhà A Thủy ở thủ đô, mỗi lần nghỉ lễ đều về nhà một chuyến.
– Tôi có chút việc.
Thấy ánh mắt Tô Yên Nhiên đang nhìn mình, A Thủy có chút không tự nhiên nói:
– Yên Nhiên, nhà cô ở đâu? Năm mới không về nhà sao?
– Nhà tôi ở Bắc Kinh.
Tô Yên Nhiên mỉm cười nói:
– Hình như cùng đường với anh đấy.
A Thủy mắt sáng lên nói:
– Thật sao?
– Đương nhiên là thật rồi, có điều vé xe bây giờ hình như rất khó mua được.
Tô Yên Nhiên lại nói thêm một câu:
– Tôi không ngồi máy bay.
– Tôi đi giải quyết.
A Thủy cười nói:
– Việc này cô không cần bận tâm, cô cần vé tàu hỏa lúc nào, tôi đang cảm thấy đi một mình khá vô vị.
– Trước năm mới là được.
Tô Yên Nhiên do dự một chút rồi nói:
– Vậy vất vả cho anh rồi.
– Vất vả gì đâu chứ.
A Thủy vốn đã ôm hy vọng trong đầu, thấy Tô Yên Nhiên không từ chối thì không khỏi vui mừng, lại thấy Lâm Dật Phi tủm tỉm cười ẩn ý thì đỏ mặt lên nói:
– Tiểu Phi, nghe nói chức quán quân khu vực lần này còn có cả tiền thưởng, hình như là không ít nha.
– Ba nghìn đồng.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Cậu yên tâm, đi mua vé tàu trước đi, tôi mời cơm, vậy phải được Đại Ngưu mới được, Đại Ngưu đâu rồi?
A Thủy đáp:
– Hắn đi trước rồi.
– Hắn đi đâu?
Lâm Dật Phi khó hiểu hỏi:
– Nhà hắn không phải ở đây sao, năm mới đến rồi, hắn còn đi đâu chứ?
– Hắn đi tới nhà người yêu rồi.
A Thủy cười nói:
– Kỳ thực mẹ Đại Ngưu không đồng ý, bởi nhà Thúy Hoa ở nông thôn, mẹ hắn luôn cho rằng Đại Ngưu có thể tìm được một người thành phố tốt.
– Vậy Đại Ngưu nói thế nào?
Lâm Dật Phi “ ồ” một tiếng, nhưng cũng không tỏ ra kinh ngạc lắm, môn đăng hộ đối luôn là tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của nhiều người, thời xưa như vậy, bây giờ cũng cơ bản như thế.
Khóe miệng A Thủy nhếch kên cười nói:
– Đại Ngưu cãi nhau với cha mẹ một trận, nói cái gì mà bọn họ thật lòng yêu nhau, tựa như phim Hàn Quốc vậy.
– Vậy về sau bác gái thế nào?
Tô Yên Nhiên vốn lặng lẽ đứng yên nghe, đột nhiên hỏi một câu, có điều thanh âm hơi khác thường, Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn một cái, trong lòng cũng có chút kỳ lạ.