Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 324.1

Cho dù là đệ đệ của gã Bách Địa Trung Thụ vẫn trầm mặc không lên tiếng, nhìn thấy vậy cũng la hết âm thanh:

– Anh à, mau buông súng xuống.

Trên mặt Bách Địa Trung Cương hiện lên chút dữ tợn và bất đắc dĩ, súng lục của y vẫn không dám chỉ về hướng Nhan Phi Hoa, như vậy chỉ có một con đường chết, nhưng y vẫn có niềm tin khi Nhan Phi Hoa ra tay, y sẽ giết Phục Bộ Ngọc Tử!

Không có người phụ nữ này ác ý mật báo, bản thân mình cũng sẽ không rơi vào kết cục ngày hôm nay, tâm tư của cô ta mình đương nhiên biết, nhưng cô ta không để cho mình sống yên ổn, tự mình cũng không sẽ để cho cô ta được ngon giấc.

Ngoài dự liệu của y là, Nhan Phi Hoa cũng không có động tĩnh gì, cũng không giật mình, khóe miệng cô chỉ nhếch lên một ý cười mỉa mai:

– Kỳ thật ngươi không cần chết.

Bách Địa Trung Cương trong lòng phát lạnh, mơ hồ cảm giác mình đã làm sai điều gì, chỉ có điều lúc này, điều duy nhất y nghĩ tới là làm như thế nào để chạy khỏi nơi này. Tất cả chứng cớ đều gây bất lợi cho y, y cũng biết rất nhiều người bất mãn với y, chỉ là mưu kế mà mình nghìn tính vạn tính, không ngờ không biết đã bị rò rỉ ở chỗ nào!

– Nhưng ngươi dám ra tay trước mặt ta.

Nhan Phi Hoa thở dài một hơi:

– Vậy ngươi cũng chỉ có chết thôi.

Sau khi cô ta nói xong câu đó liền giáng một chưởng lên mặt bàn. Bách Địa Trung Cương trong lòng rùng mình, đột nhiên cảm thấy dưới chân một dòng lực đạo chạy tới giống như điện giật, không ngờ không tự chủ được mà buông lỏng bàn tay đang khống chế Phục Bộ Ngọc Tử ra.

Lâm Dật Phi sắc mặt biến hóa, công phu của chiêu Cách Sơn Đả Ngưu này thực là tinh diệu, võ công của Nhan Phi Hoa đã hơn hẳn năm đó!

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “Pằng”, một phát súng bay ra từ phía đầu của Phục Bộ Ngọc Tử, bắn trúng vách tường đối diện!

Phục Bộ Ngọc Tử thu khuỷu tay, nhấc chân lên đá ngược lại, từng chiêu từng chiêu đều nhằm vào chỗ yếu hại của Bách Địa Trung Cương. Nhưng Bách Địa Trung Cương đã không còn lòng dạ nào ham chiến, quay người mở toang cửa phòng chạy trốn ra ngoài, bên tai chỉ nghe được tám chữ sau cùng của Nhan Phi Hoa:

– Bắt y trở về, bất kể sống chết.

Bắt y trở về, mặc kệ sống chết!

Khi Bách Địa Trung Cương nghe được câu này, thì vừa mừng vừa lo.

Gần một năm, Nhan Phi Hoa đã rất ít ra tay, cô ta nói như vậy ý chính là mình sẽ không xuất thủ, mà sẽ để cho một đám thủ hạ, ví dụ như Phục Bộ Ngọc Tử xử lý chuyện này, nói như vậy cơ hội chạy trối chết của mình có rất nhiều. Y không tin ngay cả Phục Bộ Ngọc Tử mình cũng đấu không lại, nhưng khi từ bất kể sống chết được phát ra, thì mình đã từ một nhân vật nắm quyền của Y Hạ Lưu, biến thành một con chó nhà có tang bị Y Hạ Lưu đuổi giết khắp chân trời!

Tất cả những thứ này không phải là lựa chọn của y, chẳng qua đôi khi, rất nhiều chuyện, không thể tùy theo lựa chọn của bản thân.

Khi y mở toang cửa phòng, đã đề phòng phục kích ngoài cửa. Y cuối cùng đã phát hiện ra một điểm, mình đã luôn tự đề cao năng lực bản thân, đánh giá thấp thực lực của người khác, nhưng khi y phát hiện ra, cuối cùng cũng giống như người bị bệnh ung thư phát hiện ra căn bệnh chết người của mình, mọi thứ đã quá muộn!

Lầu hai không có phục kích, Bách Địa Trung Cương trong lòng vui vẻ, bọn họ hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ phản kháng, ai cũng không cho là mình dám bắt cóc con tin trước mặt Nhan Phi Hoa, cho nên mặc dù y thua toàn bộ, nhưng vẫn giành được sinh cơ.

Y dùng sự nhanh nhẹn trước nay chưa từng có, lủi đi xuống cầu thang, nhưng đột nhiên đứng như tượng tại đó…

Phục Bộ Ngọc Tử và Đằng Thôn Chính Bộ trước tiên chạy ra khỏi cửa phòng, Nhan Phi Hoa bất động, Lâm Dật Phi thì bình thản chịu đựng gian khổ!

– Y là hung thủ hãm hại anh, chẳng lẽ anh không có hứng thú xem xem y sẽ chết như thế nào?

Nhan Phi Hoa nhìn ly nước trong tay, như thoáng chút suy nghĩ nói.

– Cô tin?

Ánh mắt Lâm Dật Phi chăm chú nhìn lên khuôn mặt giống như khói nhẹ bao phủ kia, nơi đó mông lung, có rất ít người biết rốt cuộc cô ta có suy nghĩ gì trong đầu.

– Anh không tin?

Nhan Phi Hoa hỏi ngược lại, không biết tại sao, trên mặt lại có loại ý cười khó nói lên lời ấy.

– Bách Địa Trung Cương trong mắt tôi tuy rằng đáng chết, nhưng, lần này y thực sự oan uổng.

Lâm Dật Phi thở dài nói:

– Cô đã từng nói qua, y không đáng chết.

Nhan Phi Hoa thản nhiên nói:

– Chân tướng và trắng đen trong mắt tôi đều không trọng yếu, quan trọng là tôi đã cho y cơ hội, nhưng y bắt không được cơ hội đó, phản ứng và phản kích của y thực sự khiến tôi rất thất vọng. Người không biết nắm lấy cơ hội, giữ bên mình thì có tác dụng gì chứ?

Lâm Dật Phi im lặng.

– Tôi gần đây có gặp một diệu nhân.

Nhan Phi Hoa đột nhiên nói:

– Ông ta nói một đoạn lý luận rất thú vị.

Lâm Dật Phi ngẩng đầu lên:

– Cô đã cho rằng nó thú vị, thì chắc hẳn nó rất thú vị.

– Nhưng khi anh nghe rồi sẽ không còn thấy thú vị nữa.

Trong giọng nói của Nhan Phi Hoa có chút trầm thấp:

– Giống như tôi đã nghe qua một truyện cười, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa, nhưng anh chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Tôi cũng thích nghe truyện cười, anh có cảm thấy bất ngờ không?

Lâm Dật Phi cười nói:

– Một truyện cười khiến cô nhớ như vậy, chắc hẳn nó đã không phải là truyện cười nữa rồi.

– Câu chuyện đó rất đơn giản, đó là câu chuyện nói về sự vui vẻ trong một thôn xóm…

Nhan Phi Hoa đã bắt đầu nói, dường như quên mất trong đại sảnh của khách sạn, đang diễn ra trận đấu quyết tử.

Nơi đó có một Ninja phản bội cô, còn có Ninja trung tâm hộ chủ, quyết đấu sinh tử vì cô.

Tuy nhiên nhiều khi, phản bội và trung tâm ngoại trừ đương sự, có ai có thể hiểu được?!

Bách Địa Trung Cương đã mồ hôi đầm đìa, ướt sũng vạt áo sau lưng. Súng lục mà y dấu diếm bị Nhan Phi Hoa dễ dàng đánh rơi, y hiện có thể nói là bàn tay trần!

Y vẫn cho là súng đã không có cái tác dụng gì, bởi vì y có thể cậy vào võ công, trong số cao thủ trẻ tuổi của Y Hạ Lưu, y tự tin rằng cho dù Đằng Thôn Xuyên Sơn và Phục Bộ Ngọc Tử cộng lại, vẫn không phải là đối thủ của y.

Nhưng y đột nhiên phát hiện, sai lầm của y rất nghiêm trọng, y vẫn cho rằng Phục Bộ Ngọc Tử là một nữ lưu, cũng chưa từng coi cô ta là gì, nhưng giây phút mà cô ta tiến vào trong căn phòng đã mang đến một sát thủ cực kỳ lợi hại.

Cô ta đã đoán chắc mình sẽ không kìm nổi mà ra tay, cho nên cố ý cho mình một cơ hội chạy trối chết?! Cô ta tiến lên một bước, khi bẩm báo về nghênh phong tán cũng đã cho mình một cơ hội cho rằng đó là cơ hội sống duy nhất. Nhưng đó không thể nghi ngờ là một cái cạm bẫy, là một con đường chết trí mạng!

Khi Bách Địa Trung Cương nghĩ đến đây thì thấy lạnh cả sống lưng, y rốt cuộc hiểu được, vì sao Lâm Dật Phi có cái loại nụ cười thản nhiên này. Trong mắt Nhan Phi Hoa thâm ý khó cân nhắc như vậy, bọn họ sớm đã biết ngọn nguồn, nhưng mình vẫn tự cho là đắc kế!
Bình Luận (0)
Comment