Đó cũng là một tấm ảnh kết hôn, đương nhiên so với tấm ảnh này thì hiển nhiên là vô cùng mộc mạc. Tấm ảnh này thoạt nhìn hơi cũ, trên cổ cô gái đeo dây chuyền vàng, cho dù là trên ảnh nhưng cũng chiếu sáng rạng rỡ, lúc đó khi cô đeo sợi dây chuyền này chắc chắn là rất rực rỡ. Một sợi dây chuyền như thế này vào lúc đó chắc cũng là số tiền để dành một năm của rất nhiều người. Khi Tiếu Nguyệt Dung nhìn đến đây, không biết tại sao lại nhớ đến người này, bà đương nhiên không phải là một người coi trọng tiền bạc nhưng người như bà liệu có được mấy người đây?
Bố cô luôn giữ tấm ảnh kia như bảo bối, cho dù là Tiếu Nguyệt Như cũng chưa từng nhìn thấy nhưng Tiếu Nguyệt Dung lại lơ đãng nhìn thấy một lần.
Cô biết đó chắc chắn là ảnh của mẹ, vào mỗi đêm khuya bố cô đều lén lấy ra xem nhưng cô vẫn không hiểu tại sao bố lại không cho các cô xem?
Trong nhà trừ bức ảnh bố giấu đi đó thì không còn tấm ảnh nào là của mẹ, mỗi khi Tiếu Nguyệt Dung hỏi thì ông đều thản nhiên nói một câu “bà ấy chết rồi, lúc đó nhà nghèo, đến ảnh cưới cũng không chụp được”.
Tiếu Nguyệt Dung cũng tin là thật, từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện, nhìn thấy cách bài trí thô sơ trong nhà là cô đã biết mình là con nhà nghèo, đương nhiên nhà nghèo và sự lãng mạn không có gì liên quan gì đến nhau cả. Lúc đó chụp một tấm ảnh cưới thật to đã là một hành động rất lãng mạn nhưng khi cô nhìn thấy tấm ảnh cưới đó thì cô mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì bố cô tưởng tượng.
Vì thế đợi đến khi bác sỹ Tiền trở lại thì cô không kìm được hỏi một câu:
– Bác sỹ Tiền, người đàn ông trong bức ảnh là ai vậy? Nhìn thật là tiêu sái.
Vẻ mặt bác sỹ Tiền hơi tức giận, còn có chút thương cảm nhưng không phải là nhằm vào cô. Ông nhìn tấm ảnh đó rất lâu, sau đó chỉ thở dài một tiếng:
– Anh tuấn cái quái gì, có tí tiền rách đã không biết là người khoe khoang thế nào rồi, nó là con trai bác.
Tiếu Nguyệt Dung lại làm bộ như lơ đãng cười nói:
– Vậy chắc người bên cạnh là con dâu bác rồi, nhìn cô ấy xinh đẹp thật, cho dù là cháu nhìn thấy cũng cảm thấy ghen tị.
Bác sỹ Tiền lại thở dài một tiếng:
– Đúng vậy, đó là con dâu bác, nhưng xinh đẹp thì có ích gì, không biết giúp đỡ đàn ông, chỉ biết ăn diện vòi tiền, quả thực bác không có tiếng nói chung gì với bọn chúng cả.
– Cô ấy tên gì vậy bác?
Khi Tiếu Nguyệt Dung hỏi câu này thì không chút để ý, dường như cô chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy nhưng cô biết tim mình đang đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
– Trương Quế Lan
Bác sỹ Tiền liếc nhìn Tiếu Nguyệt Dung một cái, cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng vẫn trả lời cô.
Trương Quế Lan? Giờ phút này Tiếu Nguyệt Dung chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, dường như muốn đứng thẳng cũng có chút khó khăn. Tuy trong nhà không có ảnh của mẹ nhưng bố cô vẫn còn giấy chứng nhận kết hôn cất kỹ, cô đã nhìn cái đó mấy lần nhưng cái tên sánh đôi với Tiếu Thiết Quân chẳng phải chính là Trương Quế Lan sao?
Cô về nhà thì bố cô đang uống rượu, hai cô con gái thì một đứa đang học đại học, một đứa tuy vẫn là một y tá nhưng lại muốn trở thành một bác sỹ. Ai gặp Tiếu Thiết Quân ông cũng phải nói một câu:
– Lão Tiếu, hai cô con gái của ông đúng là có tiền đồ, cả đời này ông không phải lo lắng rồi. Hiện giờ Nguyệt Dung đã có thể khám bệnh cho người ta, ai mà lấy được con bé thì đúng là phúc tám đời. Nguyệt Dung vẫn chưa có bạn trai chứ? Tôi có quen mấy anh chàng di du học về đấy, có muốn tôi giới thiệu cho không?
Tiếu Thiết Quân cả ngày cau mày ủ ê cuối cùng cũng có chút dáng vẻ tươi cười, ngày thường ông không nỡ uống mấy chung rượu nhưng mỗi khi đến cuối tuần lại không nhịn được mà phá lệ một chút. Miệng vết thương kia mãi mãi đau, có lẽ chỉ có cồn rượu mới có thể giảm bớt nỗi đau đấy.
Mặc dù có thêm mấy phần men say nhưng khi nhìn thấy con gái bước vào thì bố Tiếu vẫn cảm giác thấy gì đó. Đứa bé Nguyệt Dung này đối với ai cũng hòa thuận, đối với ông bố như ông thì đây là lần đầu tiên cô có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
– Có phải mẹ của con đi theo người khác không bố?
– Có phải Trương Quế Lan ghét bỏ nhà chúng ta nghèo khổ nên bỏ lại chúng ta rồi lấy nhà họ Tiền giàu có không?
Ông mở to hai mắt, ngẩn người ra như bị người ta dùng phép định thân, cái chén còn một nửa rượu trắng vô thanh vô tức rơi xuống, rượu văng khắp nơi, còn người đàn ông đó thì khóc lên một tiếng xé ruột xé gan.
Đây là lần đầu tiên ông khóc trước mặt con gái, khi ông nhìn thấy tờ giấy nhắn và hai cô con gái bé bỏng trên chiếc giường ông cũng không rơi một giọt nước mắt.
Khi ông ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng hai cô con gái, có một lần làm khuân vác, bị đập gãy mấy cái xương sườn, ông cũng không rơi nước mắt.
Khi ông biết Tiếu Nguyệt Dung vì để cho em gái được vào học trường tốt, cam lòng từ bỏ tương lai tốt đẹp mà sửa lại thành đi học hộ lý có trợ cấp rồi trở thành một y tá bình thường ông cũng không rơi nước mắt.
Ông tưởng rằng nước mắt của ông đã cạn khô trong đêm hôm đó, nếu có chảy nữa cũng chỉ có máu thôi.
Ông cho rằng bản thân mình đã quên lâu rồi, ông cho rằng cả đời này cũng sẽ không rơi nước mắt vì đàn bà nữa. Ông tưởng rằng mình nuôi con gái, trải qua mười mấy năm thì có thể quên đi hết tất cả nhưng tại sao khi con gái nhắc đến cái tên khiến tim ông tan vỡ kia thì ông lại khóc như một đứa trẻ vậy?
Không có tiền không có gì là sai nhưng lẽ nào vì không có tiền mà người nghèo cũng không thể có được cái gọi là tình yêu, cái gọi là lãng mạn sao? Cho dù là người yêu mình yêu tha thiết, người vợ mình đã kết hôn cũng có thể rời bỏ mình mà đi sao?
Giây phút này Tiếu Nguyệt Dung cũng lệ rơi đầy mặt, cô luôn tự nhận mình là một người kiên cường, cho rằng mình sẽ không khóc, tuy rằng mỗi lần không biết tại sao khi tỉnh dậy lúc nửa đêm bên gối đều ướt đẫm nước mắt nhưng khi nhìn thấy bố mình khóc thì cô vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.
Hai người họ chỉ có thể ngồi khóc, có phải là do người nghèo chỉ có nước mắt là quá nhiều, còn ngoài ra không còn gì không?
Đến khi lau khô nước mắt trên mặt thì Tiếu Nguyệt Dung đã khôi phục thái độ bình thường, trấn tĩnh nói:
– Bố, con muốn đi thăm mẹ con.
Dante từng nói “trên thế giới có một âm thanh tuyệt vời nhất, đó chính là tiếng gọi của người mẹ”.
Nhưng tới tận bây giờ Tiếu Nguyệt Như cũng chưa từng nghe được âm thanh tuyệt vời này, hoặc có lẽ khi cô đang bập bõm tập học nói thì đã từng nghe được âm thanh tuyệt vời này nhưng giống như những thứ tuyệt vời thì không bao giờ tồn tại được lâu dài nên khi cô trưởng thành không tránh khỏi có chút mất mát.
Bố mẹ là thần tượng của con cái, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, nghe thấy bố nói “mẹ con đã chết rồi” thì Tiếu Nguyệt Dung từng tưởng tượng người mẹ là người phụ nữ lương thiện dịu dàng nhất trên đời, cô cũng luôn hy vọng bản thân mình có thể trở thành một người phụ nữ như vậy.
Tìm người yêu thì tìm người bạn yêu nhưng tìm chồng thì hãy tìm người yêu bạn, đây là một câu nói đang rất thịnh hành hiện nay nhưng trong mắt Tiếu Nguyệt Dung thì đây lại là biểu hiện của việc cực kỳ vô trách nhiệm. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng cô là một người rất khô khan, không thể tiếp nhận cái gọi là hài hước nhưng có người chồng nào lại muốn người vợ ngày ngày bên cạnh mình nhưng lại nghĩ đến người đàn ông khác chứ?
Vậy nên cô cảm thấy bản thân mình không thể quên được Lâm Dật Phi thì cũng không thể tiếp nhận được tình cảm của ai khác. Cô cũng cảm thấy không thể hiểu được những người phụ nữ từ bỏ tất cả vì tiền bạc.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng mẹ cô lại là loại người đó.
Nhưng cô vẫn muốn gặp mặt người mẹ đó một lần, cô không biết mình chạy đến đây làm gì. Khi cô nói đến đây để thăm mẹ thì bố cô chỉ nói một tiếng “được”, cũng không phản đối gì, vì thế nên Tiếu Nguyệt Dung đã đến huyện Bạch Thạch.
Địa chỉ là do bác sỹ Tiền nói mặc dù ông cũng không rõ ngọn nguồn trong đó.
Nhưng cô không ngờ mình sẽ gặp được Lâm Dật Phi trong đêm 30. Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Dật Phi, mặc dù cô cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, cô muốn nói với hắn rằng cô đã không sao rồi, cô cũng rất muốn chúc phúc cho Lâm Dật Phi nhưng vừa rồi khoảnh khắc khi nhìn bóng dáng Lâm Dật Phi hòa vào bóng đêm thì cô mới hiểu, cô mới phát hiện hóa ra cô vẫn còn rất đau khổ, cô vĩnh viễn cũng không quên được Lâm Dật Phi, giống như mẹ cô đã tàn nhẫn bỏ mặc con gái để ra đi nhưng dù gì bà vẫn là mẹ cô.
– Tiền Lão Nhị là người làm ăn buôn bán, trước kia làm về vận tải nhưng sau đó thì bắt đầu làm kinh doanh về vật liệu xây dựng rồi phát tài, mở nhà hàng hải sản đầu tiên ở huyện Bạch Thạch. Ai cũng nói tiền của cậu ta khi đó còn nhiều hơn cả ngân hàng, sau đó cậu ta lấy Trương Quế Lan.
Ông lão ngồi nói thao thao bất tuyệt, cũng không ngừng nghỉ chút nào:
– Cậu ta tổ chức một lễ cưới xa hoa nhất huyện Bạch Thạch để lấy Trương Quế Lan nhưng sau đó thì sự may mắn của anh ta kém dần đi. Đầu tiên là say rượu xảy ra tai nạn, chiếc Audi khi đó của cậu ta rất nổi tiếng ở huyện Bạch Thạch nhưng gần như bị tan tành thành đống sắt vụn nhưng anh ta lại mạng lớn, không chết, chỉ bị gãy một chân.