Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 338

Mặc dù điện thoại của Lâm Dật Phi đã bị hỏng nhưng số điện thoại vẫn không đổi, chỉ có điều bạn bè của Lâm Dật Phi kia chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không giống Lâm Dật Phi hiện giờ, tin nhắn của di động cũng đủ nổ tung máy. Nhưng hắn vẫn còn may, may là truyền thông vẫn bảo vệ hắn, không để lộ số điện thoại của hắn, nếu như bị người ác ý công bố trên mạng rồi bị đám fan hâm mộ truy lùng như Tô Tình thì võ công của hắn cũng không chặn được mất.

Nhưng do số điện thoại của hắn không đổi nên vẫn có thể nhận được tin nhắn của Phong Tuyết Quân, tuy vậy hắn cũng không biết hiện giờ Phong Tuyết Quân ra sao, tìm người bảo lãnh hay là thế nào, hắn không đi nghe ngóng mà Chương Long Châu cũng không nói gì.

Nội dung của tin nhắn rất dài, xem mấy trang mới hết, cô chỉ nói một chút chuyện đã qua, nói bản thân mình không biết trân trọng, v.v…Lâm Dật Phi xem một chút, ngẩn người rất lâu, nghĩ nếu như là Lâm Dật Phi trước kia thì không chừng đã nhắn lại một tin nhắn, nối lại tình cũ. Nhiều người đều rất khó quên được mối tình đầu nhưng hắn nên trả lời thế nào đây?

Hắn nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn bấm bốn chữ “Chúc mừng năm mới” rồi gửi đi.

Sau khi hắn gửi đi thì mãi không nhận được hồi âm, Lâm Dật Phi nhìn điện thoại thở dài một tiếng cho cậu thanh niên hắn vừa quen thuộc vừa lạ lẫm kia. Có lẽ khoảng thời gian đó rất lãng mạn nhưng kết quả lại là tình yêu sớm nở tối tàn vô cùng bất đắc dĩ.

Đóa hoa bay lượn giữa không trung đương nhiên rất lãng mạn nhưng khi rơi xuống đất bùn thì lãng mạn lại biến thành sự bất đắc dĩ.

Sau khi gửi tin nhắn cho Phong Tuyết Quân thì đã quá nửa đêm nên những người có thể gây náo loạn đều đã bỏ cuộc nhưng Lâm Dật Phi lại nhận được một tin nhắn đầy bất ngờ.

Không ngờ người gửi lại là Tiếu Nguyệt Như.

Lâm Dật Phi hơi ngẩn ra, nhìn thoáng qua Tiếu Nguyệt Dung trên giường. Hiện giờ hắn mới nhìn kĩ một chút, tin nhắn viết cô rất xin lỗi về những hiểu lầm và bất tiện đã gây ra cho hắn trước đây.

Một câu ngắn ngủi nhưng ý tứ bao hàm lại không ít. Lâm Dật Phi nghĩ rất lâu, chỉ cảm thấy tin nhắn này còn sâu sắc huyền bí hơn cả thiên cơ, cô ấy chủ động hòa giải với mình đương nhiên không đơn giản chỉ là muốn xin lỗi. Lâm Dật Phi nghĩ đến đây thì cũng rất đau đầu nên chẳng muốn nghĩ nữa.

Đến khi sắc trời lộ ra ánh ban mai màu lam nhạt thì Lâm Dật Phi nhận được tin nhắn của người cuối cùng nhưng tin nhắn cuối cùng này không chỉ có một, hắn cứ nói chuyện đến sáng với đối phương.

Người gửi tin nhắn chính là Triệu Mộng Điềm.

Điều này khiến cho Lâm Dật Phi cảm thấy rất kinh ngạc, không biết mình và cô ấy còn có chung tiếng nói nào nữa, cũng không biết tại sao khuya thế này rồi mà cô vẫn không thể nào ngủ được.

Đương nhiên hắn không biết rằng thời gian ngủ của đạo diễn này không có quy luật gì cả, có lúc ba ngày ba đêm không ngủ nhưng cũng có lúc có thể ngủ một mạch một ngày một đêm.

Triệu Mộng Điềm cũng không có khái niệm về việc ăn Tết truyền thống của phương Đông, cô luôn phát triển ở nước ngoài, gần đây mới về nước, chỉ có điều bản chất bên trong của cô vẫn là người Trung Quốc, nếu không cô cũng không quay nhiều phim đặc sắc về phương Đông như vậy để phát huy tinh thần Trung Hoa.

Có được lời hứa hẹn của Lâm Dật Phi, thực ra trong lòng cô cảm thấy rất hưng phấn, cô cảm thấy dựa vào khứu giác nhạy cảm của mình, với võ công của Lâm Dật Phi và bản lĩnh chế tác của một nhóm người có tài thì việc muốn làm một bộ phim lớn không phải là chuyện khó.

Nhưng một bộ phim được sản xuất để mua bán không phải là kết quả mà cô mong muốn, mọi người đều nói cái gì mà công thành danh toại, nổi tiếng thì tiền cũng chẳng là gì nhưng cái cô muốn có là sự công nhận của toàn thế giới, còn về lợi nhuận thì đó chỉ là sản phẩm phụ gia mà thôi.

Giống như anh lấy đậu nành đi ép thành sữa đậu nành, sữa đậu nành giàu dinh dưỡng mới là thứ mà cô muốn có, còn về bã đậu thu được thì có thể xào lên, ăn vào cũng coi như có chút dinh dưỡng, đó chẳng qua cũng chỉ là thứ phụ mà thôi.

Triệu Mộng Điềm chưa từng thiếu tiền, từ khi cô bắt đầu có thể nhớ được mọi việc, người mà cô sùng bái, kính trọng trong lòng nhất chính là bà nội, cô chưa từng thấy người phụ nữ nào quyết đoán như bà nội mình.

Có thể nói tất cả tính cách của cô chịu sự ảnh hưởng rất lớn từ bà nội. Không biết tại sao năm đó bà nội lại ra nước ngoài một mình, có thể nói một mình bà đã gây dựng nên đế quốc thương nghiệp khổng lồ nhưng Triệu gia xưa nay rất khiêm tốn, Triệu Mộng Điềm ở đây cũng được coi là người kiêu ngạo.

Đêm 30 cô chỉ gọi điện cho một người duy nhất, đó chính là bà nội. Trong nhà đã quen với tính tự do, không theo khuôn mẫu của cô, không biết tại sao sau khi gọi điện về cho bà nội, Triệu Mộng Điềm đột nhiên lại có ý nghĩ muốn tìm người nói chuyện phiếm. Đương nhiên cô sẽ không đổi ID, lấy cái tên gì mà “cô đơn” rồi vào phòng chat nói những chuyện không đâu vào đâu. Cái tên Lâm Dật Phi lóe lên rất nhanh trong đầu cô, vừa hay cô cũng có phương thức liên lạc với hắn ta nên cô gửi một tin nhắn cho hắn.

“Đêm dài đằng đãng, không còn lòng dạ nào mà ngủ được, không biết anh có nhã hứng nói chuyện với tôi không?”

Lâm Dật Phi không có nhã hứng nhưng vừa hay hắn cũng đang không có việc gì làm nên trả lời lại một câu: “Đương nhiên là muốn rồi”.

Triệu Mộng Điềm rất vui, cảm giác Lâm Dật Phi đem lại cho cô luôn không phải là một con nhà võ, nói đúng hơn thì cô cho rằng Lâm Dật Phi trong mắt cô nên được coi là một nho tướng, văn võ song toàn.

Sự thật cũng đã chứng minh suy đoán của cô, trong mấy tiếng đồng hồ nói chuyện, bản lưu nói chuyện của bọn họ tuy chỉ là từng tin nhắn nhưng cũng suýt làm điện thoại của Lâm Dật Phi thiếu phí.

Phạm vi hai người nói chuyện rất rộng, có thể coi như trên có thiên văn, dưới có địa lý, trong có con người, đến nền văn hóa khoảng năm ngàn năm của Trung Hoa cũng thuộc phạm vi nói chuyện. Khi Lâm Dật Phi thở dài về kiến thức uyên thâm của Triệu Mộng Điềm thì cô cũng thấy kinh ngạc sự uyên bác của Lâm Dật Phi về đủ loại sách, dường như cái đầu của hắn chính là một cái kho lịch sử khổng lồ, tùy tiện lấy ra một đoạn cũng có thể viết thành một bài văn nghị luận.

Kỳ thực người cổ đại và người hiện đại có sự khác nhau rất lớn, tri thức của người hiện đại đều nằm trong máy tính nhưng não người thì lại bị thoái hóa, không nhớ nổi thứ gì, cho dù thứ tự các thời Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh cũng có rất nhiều người không biết, vậy nên chuyện râu ông nọ cắm cằm bà kia cũng không phải là hiếm. Nếu không thì hàng loạt trận chiến giữa Quan Công và Tần Quỳnh, nếu có thể nhớ chính xác năm nào tháng nào rồi xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, cho dù một giáo sư lịch sử cũng phải tham khảo tư liệu, những tư liệu lịch sử người dân thành phố được tiếp thu đều là từ trong bình thư diễn nghĩa cả.

Nhưng Lâm Dật Phi lại có thể nhớ được.

Khi hai người nói đến Binh gia, vô tình nhắc đến Tôn Tẫn thì cũng nhân tiện nói một chút về binh pháp, nói về Nhạc Phi. Lâm Dật Phi có hứng thú, thậm chí có thể nói ra một cách chính xác thời gian, quy mô nhân số, đặc điểm binh pháp, sự nặng nhẹ của đại cục của một số trận chiến trứ danh thời Nam Tống. Khi Triệu Mộng Điềm nhận được tin nhắn cũng không kìm được mà tra một chút tư liệu lịch sử, thấy những chuyện hắn nói không chỉ chi tiết mà còn bị sai rất ít, đương nhiên có sai hay không đều là do cô đối chiếu với tư liệu nhưng cô cũng biết tin vào sách không bằng không có sách, có đôi khi cô cũng ôm nỗi hoài nghi đi đọc sách nên trong lòng cô, những gì Lâm Dật Phi nói vẫn có khả năng là đúng. Hơn nữa hắn còn nói rất nhiều thứ đến trên mạng cũng không tra được.

Điều này khiến cho cô có hứng thú rất lớn với Lâm Dật Phi, nên cô lại hỏi thêm một chút những thứ khác. Cô phát hiện ra một điều là hắn không được coi là quen thuộc với lịch sử sau thời Tống nhưng dường như lại rất có hứng thú, cũng nhớ rất rõ những chuyện về thời Tống và trước thời Tống, nhất là về lĩnh vực quân sự. Cô còn chắc chắn là cho dù bảo Lâm Dật Phi đọc thuộc một đoạn “Sử ký” thì hắn cũng có thể không đọc sai được. Chỉ có điều bọn họ cứ ngồi gửi tin nhắn, đến lúc ngón tay Triệu Mộng Điềm bấm chữ cũng hơi mỏi thì mới kết thúc cuộc đối thoại này.

Nhưng Triệu Mộng Điềm đã quyết định đợi khi Lâm Dật Phi đến Bắc Kinh thì nhất định phải tìm hắn nói chuyện. Điều cô luôn chú trọng chính là võ công của Lâm Dật Phi, chú ý đến nội hàm về thể hiện ngoại hình bên ngoài nhưng đây lại là lần đầu tiên cô phát hiện ra tư tưởng của bản thân hắn lại sâu sắc như vậy. Điều này khiến cô cảm thấy rất hưng phấn, giống như trong lúc vô ý đã khai quật được một kho báu.

Điện thoại của cô là dùng tay viết (điện thoại cảm ứng) nhưng điện thoại của Lâm Dật Phi là phải bấm nên khi hắn kết thúc cuộc nói chuyện này thì bàn phím điện thoại có chút không nghe lời nhưng hắn cũng cảm thấy hứng thú với Triệu Mộng Điềm. Hiện giờ không phải là thời đại con gái không có tài thì có đức nhưng người có chủ kiến, có tư tưởng như Triệu Mộng Điềm cũng còn rất ít nên hắn ít nhiều vẫn có chút chờ mong bộ phim chưa biết tên, chưa biết nội dung chuẩn bị quay kia.

Sức mạnh của một người rất nhỏ bé, nếu muốn tuyên truyền một loại tinh thần thì hắn cảm thấy người như Triệu Mộng Điềm là không thể thiếu được. Cô có thể đưa một người đến được đỉnh cao, đương nhiên cũng có thể đưa một tư tưởng lên đến đỉnh cao.
Bình Luận (0)
Comment