Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 347

Ý nghĩ Phương lão gia tử đã gặp Hoàn Nhan Liệt vừa hiện lên trong đầu, hắn liền cảm thấy hoang đường, nhưng rất có khả năng là thế. Nếu Tiêu Biệt Ly hắn có thể đến 800 năm sau, vậy thì Hoàn Nhan Liệt cũng có khả năng này.

Hắn luôn giữ nguyên tắc của mình, nhưng tuyệt đối không ngu gì mà không thay đổi. Đối với những thứ khó hiểu, Lâm Dật Phi không hề giống những kẻ tự cho là mình thông minh, cứ một gậy đánh chết rồi nói sau. Vốn lúc đó hắn định tìm Phương lão gia tử nói chuyện, hỏi vì sao ông lại biết chuyện Loan phượng thanh minh. Có lẽ sau đó Loan phượng thanh minh đã bị moi ra rồi lưu truyền, đương nhiên cách nghĩ này khá là thực tế.

Nhưng khi tìm đến lần đầu, Phương lão gia tử đã nghỉ ngơi, hắn không tiện làm phiền. Đến lần thứ hai, Phương lão gia tử đã trở về kinh thành.

Nhân sinh luôn đầy rẫy những chuyện trời xui đất khiến. Lúc đầu Phương lão gia tử đến Giang Nguyên để tìm Lâm Dật Phi và tìm hiểu chuyện “Bàn long như ý”, hắn cũng muốn tìm ông, nhưng hai người lúc nào cũng để lỡ. Lần này Lâm Dật Phi đến kinh thành, chí ít ngoài mặt có vẻ đã quên chuyện kia, không nghĩ sẽ gặp Phương lão gia tử, song nào ngờ lúc này lại thấy Phương Vũ Đồng.

Phương Vũ Đồng mỉm cười thân thiện với Bách Lý Băng. Có lẽ vừa trông thấy, cô biết Bách Lý Băng là người trong giới của mình.

Cũng giống như bạn bè của ăn mày đa số đều là ăn mày. Tỷ lệ người bày hàng vỉa hè mua hoa quả quen biết với người bán trứng luộc trong nước trà đương nhiên nhiều hơn so với người bán đạn. Cuộc sống quyết định thái độ xử sự và cử chỉ của bạn, Bách Lý Băng đã không còn là Bách Lý Băng của ngày trước.

Hiện giờ Bách Lý Băng bất luận là ngôn hành cử chỉ, nâng tay nhấc chân đều thành thạo. Phương Vũ Đồng vừa nhìn liền biết bối cảnh của cô không hề đơn giản, cho nên khi Phương Vũ Đồng nhiệt tình mời Lâm Dật Phi đến chỗ cô, đồng thời cũng chào hỏi Bách Lý Băng.

Bên cạnh thái độ thân mật với Lâm Dật Phi thì Phương Vũ Đồng cũng giữ một chút khoảng cách, đây là khoảng cách giữa bạn bè tốt. Cô có thể thấy ánh mắt của Bách Lý Băng chứa đựng tình ý khi nhìn Lâm Dật Phi. Với trực giác của phụ nữ, cô biết Bách Lý Băng có tình cảm sâu nặng với hắn.

Lâm Dật Phi cũng không từ chối. Thật ra hắn cũng muốn gặp Phương lão gia tử, nhưng khi bước vào đại sảnh, đột nhiên bắt gặp Vũ Hi lao tới gọi hắn đại ca ca. Hắn sững sờ, dường như nhớ ra điều gì đó, rồi bất chợt ngước đầu lên thì trông thấy bức tranh treo trên tường đối diện.

Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra. Lúc đầu khi cùng Bách Lý Băng gọi điện đến hỏi bức tranh thứ ba, đứa nhóc này tự xưng là Hi Hi. Hắn thấy quen tai, song không ngờ cú điện thoại đó là của Phương gia, người bắt máy là Phương Vũ Hi này.

Phương Vũ Hi vẫn nhớ đến vị đại ca ca này – người đã cho cậu vài đồng để mua một đống đồ chơi. Tuy những thứ đó không mới lạ gì với cậu, nhưng cậu vẫn luôn nhớ hắn. Trong ấn tượng của cậu, đại ca là người tốt đã giúp cậu giáo huấn kẻ xấu

Lâm Dật Phi chưa kịp nói gì với cậu nhóc. Khi thấy bức tranh đó, hắn không nói được gì nữa.

Bức tranh vẽ một người mang mặt nạ dữ tợn. Chiếc mặt nạ rất kỳ lạ, trên đó có hai cái sừng trông rất sinh động. Người đó mặc giáp bạc sáng lóa, có thể thấy được thân phận thật sự, trên tay cầm thương có cán đen, tua rua màu đỏ máu. Trên cán thương có hoa văn xưa cổ, cực kì giống phượng giang cánh bay lượn.

Khi Lâm Dật Phi trông thấy chiếc mặt nạ cùng cây thương, người hắn hoàn toàn bất động, tựa như bị trúng định thân pháp vậy.

Hắn đương nhiên biết cây thương đó. Thần thương Lịch Tuyền vốn chia làm hai thanh, một là Lịch Tuyền Long thương, một là Lịch Tuyền Phượng thương vẽ trên bức tranh này. Người dùng cây thương đó chính là Nhạc Ngân Bình mà hắn luôn giấu kín trong lòng, nhưng không thể nào quên được!

– Lâm Dật Phi, anh sao vậy?

Lúc Bách Lý Băng vào Phương gia cũng không ý thức được gì. Với góc nhìn của cô, bức tranh này không phải là danh tác gì cả.

Tuy người trong tranh mang chiếc mặt nạ gai góc, nhưng không hiểu cao Bách Lý Băng không thấy giật mình. Ngược lại, còn còn thấy ánh mắt người đó nhu hòa, tận sau bên trong còn có ý vị khác. Trước giờ cô không tin có chuyện vẽ rồng điểm mắt, nhưng khi thấy bức tranh này, cô rốt cuộc cũng tin.

– Không việc gì.

Giọng của Lâm Dật Phi có chút khác lạ, quay đầu nhìn Phương Vũ Đồng. Thấy cô ta nhìn mình khó hiểu, hắn định nói gì đó, nhưng cô ta đã lên tiếng:

– Hai người ngồi đợi một chút, tôi sẽ đi mời ông xuống.

– Được.

Lâm Dật Phi gật đầu rồi tìm chỗ ngồi, ánh mắt vẫn không rời khỏi bức tranh kia.

Hắn chỉ thấy hình như người trong tranh muốn nói với hắn điều gì đó. Hắn có một vạn giả thiết, một vạn khả năng, nhưng chân tướng rốt cuộc là gì?

– Lâm Dật Phi.

Bách Lý Băng thấy có chuyện bất thường.

– Đại ca ca.

Phương Vũ Hi vẫn chưa đi, trực tiếp nhảy lên đùi của Lâm Dật Phi:

– Em rất nhớ anh đó.

Trẻ con luôn thật thà, Lâm Dật Phi cũng vui vẻ lạ thường, bật cười:

– Vũ Hi, anh cũng nhớ em lắm. Lần đó gọi điện, anh chỉ nghe em nói một câu: tôi là Hi Hi.

Hắn thuận miệng nói một câu, giống như không để ý gì. Còn Vũ Hi lại suy nghĩ nghiên túc, hoang mang hỏi:

– Thật sao?

Đương nhiên cậu không nhớ gì cả, cậu không thể nhớ mỗi một chuyện trong cuộc sống, vì cậu vẫn còn rất nhỏ.

Biểu hiện của Bách Lý Băng lại có chút kì lạ. Hình như cô nhớ ra điều gì đó, chưa chưa kịp nghĩ thì thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi giống bảo mẫu đến gần. Bà bưng hai ly trà tới, lịch sự đặt trước mặt họ:

– Uống nước đi.

Giọng bà rặt khẩu âm phương bắc, Bách Lý Băng nghe xong liền thảng thốt, chỉ tay vào bà:

– Cô?

Nữ bảo mẫu lấy làm kì lạ:

– Có chuyện gì?

– Không có gì.

Bách Lý Băng ý thức mình đã thất thố, bèn nhìn Lâm Dật Phi:

– Xin lỗi, cháu nghe giọng cô là người phương bắc, cho nên hơi kích động.

Khi Bách Lý Băng nói cũng cố ý dùng khẩu âm phương bắc, bà nghe rồi cũng bật cười, ánh mắt nhìn cô cũng thân thiết hơn. Khách sáo nói vài câu, thấy cô có vẻ không yên lòng nên bà lấy làm kì lạ, biết điều rời đi.

Bách Lý Băng đợi bà đi rồi, liền quay qua nhìn Vũ Hi, rồi hỏi Lâm Dật Phi:

– Chúng ta đã gọi điện đến đây sao?

Lâm Dật Phi từ tốn gật đầu, không hề lên tiếng.

– Đây đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến tay lại chẳng tốn công sức.

Nụ cười của Bách Lý Băng có chút miễn cưỡng:

– Dật Phi, chẳng lẽ thứ treo trên tường đúng là bức tranh thứ ba?

Trên đường đến Phương gia, cô ít nhiều đã biết Lâm Dật Phi tại sao quen Phương Vũ Đồng. Phương Vũ Đồng cũng nói, lúc trước bệnh của ông chính là được Lâm Dật Phi giúp nên mới chuyển nguy thành an. Phương Vũ Đồng hiển nhiên rất biết làm người, thấy Bách Lý Băng có vẻ muốn nói lại thôi, trên đường làm như vô tình nói ra tiền căn hậu quả, đây cũng là chỗ thông minh của cô. Phương Vũ Đồng từ trước đến nay luôn nghĩ đó là ưu điểm, nhưng cũng không biết đôi khi nó là khuyết điểm rất lớn. Bởi Ngô Vũ Thân cũng là do cô phân quá rõ ràng, quá thông minh, khó chấp nhận khuyết điểm người khác, cho nên vẫn luôn trốn tránh cô.

– Cũng có thể.

Lâm Dật Phi hớp ngụm trà, biểu hiện kích động cũng mất đi, sắc mặt hồi phục như thường, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào đôi mắt kia. Điều này khiến Bách Lý Băng thấy khó hiểu:

– Bất kể là họa sĩ hay là niên đại của chất giấy, ba bức tranh này đều là cùng một người vẽ.

– Nhưng người trong tranh vì sao lại đeo mặt nạ?

Bách Lý Băng nhíu mày suy nghĩ, nhưng không hiểu ra gì cả, lại cúi đầu nhìn ly trà:

– Mặt nạ của y rất đặc biệt. Lâm Dật Phi, anh biết mặt nó đó có ý nghĩa gì không?

– Dạ Xoa.

Lâm Dật Phi rốt cuộc cũng quay lại nhìn Bách Lý Băng.

Bách Lý Băng dĩ nhiên cảm nhận đượ ánh mắt của hắn, hồi lâu mới ngẩng đầu lên:

– Dạ Xoa? Em chỉ mới nghe nói có mẫu Dạ Xoa, ý chỉ phụ nữ hung mãnh. Nếu bức tranh đầu tiên vẽ các anh trước khi xuyên việt, bức tranh thứ hai chính là điển cố Bạch giáo Niết bàn, bức tranh thứ ba vẽ Dạ Xoa là có ý gì?

– Trong kinh Phật, Dạ Xoa là một loại quỷ thần.

Một giọng nói già nua truyền tới.

Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng ngẩng đầu lên. trông thấy Phương Vũ Đồng đang đỡ Phương lão gia tử đứng trên bậc thang. Tuy ông nhìn có vẻ già hơn, nhưng tinh thần thoạt nhìn vẫn không tệ.

Lâm Dật Phi đứng lên, biểu hiện sự tôn kính với ông:

– Phương lão gia tử, thực ra cháu nên sớm tìm đến ông.

– Tìm ta làm gì, tìm ta để thấy ta còn sống được bao lâu phải không?

Phương lão gia tử cười, thấy vẻ thân thiện hiếm có trong ánh mắt của Lâm Dật Phi.

– Đây cũng là một lý do.

Lâm Dật Phi không e dè gì, làm lơ cái nhướn mày nháy mắt của Phương Vũ Đồng:

– “Dược y bất tử bệnh”, thực ra ông Phương hẳn là hiểu rõ hơn ai hết. Chẳng qua cháu nhớ trước đó đã từng thấy một câu, nói là có vài người chết rồi nhưng vẫn còn sống, có vài người còn sống nhưng đã chết đi, những lời này thực ra rất có lý. Phương lão gia tử lúc trước tài trợ một trăm triệu cho tài chính Bách Thảo, người khác tuy không biết, cháu là chủ tịch thì không thể không cảm ơn.

Phương lão gia tử phá ra cười, Phương Vũ Đồng đỡ ông đi xuống. Vũ Hi cũng không xông đến, chỉ đến cạnh ông học theo chị, như thể là đứa trẻ đã lớn.

Chậm rãi xoa đầu Vũ hi, Phương lão gia tử cảm thán:

– Bọn họ sợ đề cập đến chữ chết hơn ta, làm ta cũng không dám nhắc tới, họ sợ ta thương tâm, ta sợ họ khó chịu. Cứ như vậy mọi người đều không thoải mái, tội tình gì phải thế, ai có thể bất tử? Sống quá lâu không phải biến thành yêu quái rồi sao? Nếu để cho người ta mắng là lão bất tử, vậy cũng chưa chắc vô vị. Dật Phi, ta biết ngay cậu không phải người thường, giờ nhìn lại quả nhiên không sai.
Bình Luận (0)
Comment