Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 373

Kế Béo nói một tràng dài, khi dừng lại có chút mệt nhọc, thở dốc nói:

– Lâm tiên sinh, những điều tôi nói đây là cực kỳ chính xác, nếu có một câu nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết.

– Ông nói tiếp đi.

Lâm Dật Phi rất bình tĩnh ngồi đó, có điều trong ánh mắt có chút bi thương, sự cô đơn lạnh lẽo của anh hùng, một anh hùng mất đi tín ngưỡng và vì mục tiêu phấn đấu? Hắn có còn là anh hùng không?

– Lúc bấy giờ tôi bị dọa đến mức không dám nhúc nhích, không biết ai có thể phát ra âm thanh kinh khủng như vây, có điều đột nhiên nghe thấy hàm ý nói không ra lời từ trong tiếng kêu gào của người kia. Hắn lại còn nói tôi là ai, ai là tôi, tôi là Nhan Liệt, Hoàn Nhan Liệt, đại tướng quân của nước Kim. Tiêu Biệt Ly, ngươi không phải là anh hùng hào kiệt của một thế hệ, cả đời chống lại nước Kim, tại sao lại không xuất hiện vì dân trừ hại. Ngươi ra đây, ngươi ra đây, ta và ngươi đấu tiếp ba trăm hiệp. Lâm tiên sinh, ngài nói có phải hắn điên rồi không, nếu không vì sao lại nói chiến quốc Kim quốc gì đó?

Lâm Dật Phi đột nhiên thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:

– Chỉ hận Tiêu Biệt Ly không thể tới sớm hơn vài chục năm. Hoàn Nhan Liệt, tôi xin lỗi ông, nhưng kết quả này tôi cũng không thể dự liệu được.

Đột nhiên hắn mất hứng thú, kiểu chết của một người, có rất nhiều, có một số người có thể cho rằng cái chết Lăng Trì đã là trong lịch sử, nhân loại có thể phát minh ra sự tàn nhẫn, cách chết vô nhân đạo, nhưng cách chết tàn nhẫn trên tinh thần đâu rồi, ai có thể biết?

Đột nhiên phát hiện ra Hoàn Nhan Liệt xuất hiện sớm hơn Hoàn Nhan Phi Hoa, Lâm Dật Phi chỉ cảm thấy hơi đau lòng. Mấy chục năm đã trôi qua, rất nhiều sự việc lẽ nào hắn vẫn còn nhớ mãi không quên. Nhan Liệt cũng được, Hoàn Nhan Liệt cũng xong, hắn lại không thể quên được là vì sao?

Kế Béo thở hổn hển, thấy bộ dạng dửng dưng của Lâm Dật Phi, không biết rốt cuộc hắn nghĩ cái gì, tin hay không tin, chỉ đành tiếp tục nói:

– Sau khi hắn nói xong trận đại chiến ba trăm hiệp thì thở hổn hển, cho dù đang đứng ở xa như tôi cũng kinh hãi, khiếp sợ. Lúc bấy giờ tôi có một ý niệm trong đầu, ông ta là một láo quỷ, chắc hẳn là lão quỷ của nước Kim tám trăm năm trước, bởi vì chết oan uổng nên oan hồn không tiêu tan. Lúc đó, cái ý niệm tìm kiếm bảo vật trong đầu tôi sớm đã bị hù dọa lên chín tầng mây rồi. Ở đây có nhiều người chết như vậy, không cần hỏi cũng biết chắc là có oan tình rất lớn. Có điều khi tôi mới nhấc bước chân lên thì đột nhiên dẫm phải một chiếc mũ trên nền đất, kêu “ ầm” một tiếng, như thể nghe được tiếng sấm vậy, tôi bị dọa không dám nhúc nhích một téo nào. Có điều âm thanh bên đó đột nhiên mất hẳn, trong phần mộ cũng tĩnh lặng hẳn xuống, giây phút đó tôi sợ gần chết, chỉ cảm thấy tim đập bùm bụp như trực nhảy ra khỏi lồng ngực.

– Ông ta phát hiện ra ông?

Lâm Dật Phi nhíu mày hỏi:

– Vậy tại sao ông sống sót được?

Kế Béo gật gật đầu nói:

– Lúc đó tôi vẫn gặp may, cho rằng người kia không nghe thấy, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng quát từ đằng xa của người kia vọng lại, thanh âm vui mừng nói “ Tiêu Biệt Ly, là ngươi?” trong lòng tôi liền ớn lạnh, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Chưa chạy được bao xa thì có một luồng khí lạnh từ phía sau lưng đột nhiên thổi tới, khiến tôi ộc máu mồm. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là sẽ mất mạng, nhưng không ngờ luồng gió lạnh kia đột nhiên lại chuyển hướng, “ bụp” một cái đánh lên trên tường đất, tiếp đó là một tiếng “ ầm” vang lên, bụi đất văng khắp nơi. Tuy tôi không bị luồng gió kia đánh trúng, nhưng vẫn cảm thấy không thể đứng vững nổi, bị bụi đất rơi đầy lên mặt, lên người. Một ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu lúc đó chính là… mẹ của tôi, ném lựu đạn cũng chỉ vậy thôi sao?

Lâm Dật Phi gật đầu một cách chậm rãi, thầm nghĩ võ công của Hoàn Nhan Liệt chắc chắn không kém như miêu tả của y, cho dù ông ta cũng như hắn, mấy chục năm qua, ông ta cũng không phải là ngốc, mà là một võ học tông sư, sao có thể không có chút tinh tiến nào chứ.

Kế Béo nói tới đây mới lấy tay lau mồ hôi:

– Lâm tiên sinh, cậu không tự mình trải qua chuyện này, đương nhiên không biết sự kinh khủng của sự việc hôm đó. Mỗi lẫn tôi nghĩ lại thì tim đều đập run lên. Lúc tôi còn chưa đứng dậy thì đột nhiên lại nghe thấy người kia nói, không phải ngươi, không phải ngươi, ông ta nói không biết bao nhiêu lần câu không phải ngươi. Bấy giờ tôi nghĩ ông ta điên rồi, quay đầu lại nhìn thì lại bị giật nảy mình, mái tóc của người đó dài tới cổ, không phải nam cũng chẳng phải nữ, nhưng khuôn mặt của ông ta lại rất nhã nhặn, có điều đôi mắt lại rất sắc lạnh, nhưng cũng rất mông lung. Không biết vì sao, ban đầu khi nhìn thấy ông ta tôi cảm thấy ông ta rất đáng sợ, nhưng khi nhìn lại lần nữa thì lại cảm thấy người này rất buồn khổ. Có điều lúc đó tôi mới co chân lên chạy, người kia vốn cúi đầu, nhưng không biết tại sao lỗ tai không ngờ lại nhanh nhạy hơn cả loài thỏ. Ông ta đột nhiên hét lên, tại sao không phải là ngươi, rồi vung tay ra, tôi chỉ cảm thấy trên cổ giống như đeo một cái vòng xích, rồi bay lên trong không trung một cách không tự chủ. Đúng rồi, Lâm tiên sinh, cậu có biết loại võ công này không?

Ông ta nhìn bốn xung quanh, trong lúc gấp gáp vẫn không quên hỏi một câu.

Lâm Dật Phi vươn tay ra, đã nhấc bổng chiếc ghế ra xa rồi lại đưa về:

– Có phải như vậy không?

– Gần như vậy.

Kế Béo gật gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ cái này gần giống như người kia, nhưng kỳ thực vẫn có chút khác biệt nhỉ. Lúc đó tôi hơn năm mươi kilogram, cách chỗ này còn xa hơn, hiện giờ ngươi tóm lấy một cái ghế có vẻ nhẹ hơn rất nhiều, chẳng qua là không dám để Lâm Dật Phi tóm lấy cổ mình thử một chút:

– Khi đó, tôi hô hấp dồn dập, sức lực gần như mất hoàn toàn, tứ chi đạp loạn, nhưng bốn phía xung quanh đều không không khí, lại đạp không trúng thứ gì. Trong lúc còn mơ mơ hồ hồ thì lại nghe thấy người kia cười điên loạn, nơi này không có ai dám tới, đến được nơi này, ngoài Tiêu Biệt Ly còn tất cả đều phải chết! Trong lòng tôi lại không biết Tiêu Biệt Ly là nhân vật như thế nào, tại sao lại chỉ có ông ta là không phải chết? Khi nói đến đây, nghe thì rất buồn cười nhưng tôi có cảm giác trong nháy mắt dường như là nhìn thấy thân thể của mình.

Lâm Dật Phi hơi ngạc nhiên hỏi:

– Vậy là cảm giác gì?

Kế Béo gãi gãi đầu nói:

– Lâm tiên sinh, tôi là nói đùa đó, chứ người chết rồi là chết rồi, làm gì có việc linh hồn xuất hiện chứ.

– À….

Lâm Dật Phi hơi thất vọng, chỉ than thở một tiếng nói:

– Sau này thì sao, tại sao ông ta là tha cho ông?

– Đều là miếng ngọc kia gây tại họa, đối với tôi mà nói nó lại là sợi dây cứu mạng.

Kế Béo vui mừng nói:

– Khi tôi cảm thấy bản thân phải đi gặp thượng đế thì đột nhiên một tiếng “ đinh” vang lên, tiếp sau đó liền cảm thấy cổ được thả lỏng rất nhiều, lúc đó tôi như một chú cá bị phơi trên bờ rất lâu, cuối cùng đã gặp được nước, bỏ mặc tất cả, hung hăng hít lấy không khí, nhưng lại nhìn thấy một tay ông ta nhắc cao tôi lên trong không trung, tay còn lại giựt lấy miếng ngọc, ngơ ngẩn nhìn. Tuy ông ta vẫn đang tóm lấy rồi, nhưng lúc bấy giờ tôi lại cảm thấy mình từ trong phòng giam của tử tù đã được chuyển tới phòng chăm sóc cao cấp vậy.

Lâm Dật Phi thấy ông ta còn có tâm tư để tưởng tượng như vậy thật cũng muốn cười ồ lên, nhưng không biết tại sao nụ cười lúc nào cũng tràn đầy như thường ngày giờ lại không tài nào cười được.

– Ông ta nhìn rất lâu, tôi cầu mong ông ta xem cả đời càng tốt…

Kế Béo nói tiếp:

– Có điều nghĩ lại chút thì ông ta chính là quỷ đi đi từ địa ngục. Lâm tiên sinh, cậu đừng trách tôi nghĩ như vậy, bởi vì trên thực tế, tất cả mọi biểu hiện của ông ta không phải người bình thường nào cũng làm được.

Thấy thần sắc Lâm Dật Phi có chút cổ quái, Kế Béo cuống quít sửa lời nói:

– Tôi nói chính là cử chỉ của ông ta, chứ không phải võ công của ông ấy.

Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu, nhưng không muốn nói nhiều. Đột nhiên xác định được sự tồn tại của Hoàn Nhan Liệt, bản thân có cảm giác hư không, trống rỗng. Có đôi khi hắn lại hoài nghi sự mưu kế của một số việc, nhưng trong chuyện này hắn lại cảm thấy vô cùng chân thực, trong lòng hơi lay động, đột nhiên nghĩ tới một việc rồi nói:

– Nhan Phi Hoa biết chuyện này không?

– Nhan Phi Hoa?

Kế Béo hơi ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao cô ta phải biết chuyện này, cô ta có liên quan gì tới chuyện này chứ?

Lâm Dật Phi lắc đầu nói:

– Không có gì, về sau người kia cứ như vậy mà thả ông ra à?
Bình Luận (0)
Comment