Lãng Tử Tại Đô Thị

Chương 429.1

Cô cầm tờ danh sách liệt kê của Trần Lương Hòa đưa cho rồi bước nhanh đi. Những thứ Trần Lương Hòa muốn không có trong phòng hóa trang, Hạ Viên Viên lật đi lật lại nửa ngày, đến khi cô đứng dậy chuẩn bị bỏ cuộc thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong phòng đạo cụ cách vách, hình như cũng đang lật qua lật lại gì đó. Hạ Viên Viên cười tự giễu, giữa hai phòng cách nhau một cái nửa sổ, bên phòng hóa trang này có một bức rèm. Vốn trước kia Hạ Viên Viên cũng không có ý nhìn trộm người khác nhưng không biết tại sao cô nghĩ đến có khả năng Lâm Dật Phi cũng đang ở phòng đạo cụ thì lại vén bức rèm lên rồi trộm nhìn.

Trong phòng là một người cô biết nhưng lại không biết tên là gì. Hôm qua người này đến, thoạt nhìn rất quen thuộc với chỉ đạo Trần và đạo diễn Triệu, Hạ Viên Viên không biết anh ta tên là Phương Vũ Dương, thấy anh ta mở một ngăn kéo đạo cụ, lấy ra khẩu súng, lấy đạn ra một cách thành thạo rồi lại móc ra mấy viên đạn trong túi lắp vào. Anh ta đeo một đôi găng tay trắng mỏng.

Hạ Viên Viên cũng không ý thức được điều gì, cô không nhìn thấy Lâm Dật Phi thì ít nhiều cũng có chút thất vọng, buông bức rèm xuống rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.

- Chỉ đạo Trần, tôi không tìm được thứ anh cần đâu, trong phòng cũng không có ai. Hạ Viên Viên tìm được chỉ đạo Trần, nhìn thấy anh ta đang hút thuốc, dường như đang suy nghĩ gì đó thì có chút xấu hổ.

- Oh. Trần Lương Hòa cười cười: - Không tìm được thì thôi, cũng không có gì quan trọng đâu, tôi đi mở máy đây.

Khi anh ta đi thì còn để lại một quyển tạp chí trên ghế ngồi. Hạ Viên Viên nhìn thấy thì nhặt lên, đang định đem trả cho Trần Lương Hòa nhưng tiện tay lật vài trang cũng có chút hứng thú thì lại muốn đọc, dù sao ngày mai cô mới có cảnh quay, lời thoại cũng học thuộc kha khá rồi, ngồi đọc tiêu khiển một chút cũng được.

Đột nhiên cô nhớ ra sáng nay Lâm Dật Phi có cảnh quay võ thuật quyết đấu với súng ống thời hiện đại thì vội vàng gập quyển tạp chí lại rồi vội vàng chạy đến đó. Cô cũng biết cơ hội Lâm Dật Phi để lộ võ công không nhiều, nếu như bỏ lỡ lần này, lần sau muốn xem thì cũng không dễ dàng nữa.

Nhân viên trường quay đang bận rộn, Lâm Dật Phi và Tần Vũ đóng giả Dương Hổ đã bắt đầu lời thoại. Hạ Viên Viên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi, cảm thấy có chút rõ ràng quá mức, khi không có chuyện gì thì lại lật lật quyển tạp chí, bỗng nhiên một tin trang nhất thu hút sự chú ý của cô, tiết lộ nguyên nhân cái chết trúng đạn bí mật năm đó của một diễn viên.

Trong lòng Hạ Viên Viên run lên, mơ hồ có cảm giác không đúng, cô nhìn sang, mới nhìn được mấy cái thì trong lòng hoảng hốt, bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Vũ đóng giả Dương Hổ đã nhận một khẩu súng giắt vào bên hông, khẩu súng đó thoạt nhìn rất quen mắt.

- Này, Tề Lạc Danh, anh có kịch bản của Dương Hổ và đối thủ của sư phụ tôi không? Hạ Viên Viên kéo Tề Lạc Danh ở gần đó.

- Không, tôi chỉ là vai lâu la, còn không được tính là người ác, chỉ được coi là tay đấm số một thôi. Tề Lạc Danh có chút cười khổ, cũng coi như có quen biết Hạ Viên Viên: - Buổi chiều mới có cảnh của tôi, tôi lấy đâu ra kịch bản chứ?

- Vậy ai có? Hạ Viên Viên có chút lo lắng.

- Chắc chắn Tần Vũ có, chờ cậu ta quay xong, nếu cô muốn xem thì có thể mượn cậu ta. Tề Lạc Danh có chút kỳ quái: - Sao thế Viên Viên?

Hạ Viên Viên cắn môi, trong lòng chỉ nghĩ chắc không trùng hợp như thế chứ, những gì trên tạp chí viết chưa hẳn đã là sự thật nhưng chuyện của người kia là sao đây? Cô nhìn xung quanh trường quay một cái, thấy cái người cô gặp lúc sáng đang cười nói với đạo diễn Triệu. Trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ, lẽ nào anh ta là người phụ trách đạo cụ, dáng vẻ thoạt nhìn rất quen thuộc với đạo diễn Triệu, hình như anh ta cũng không quen biết Lâm Dật Phi thì phải.

Trường quay bên kia đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, Hạ Viên Viên quay đầu nhìn, trong lòng run lên, cảnh quay đã bắt đầu rồi.

Tần Vũ đối với Lâm Dật Phi vừa kính sợ vừa thù hận.

Trong cuộc sống của mỗi con người, hoặc ít hoặc nhiều đều tạo cho mình một đối thủ cạnh tranh hoặc là một mục tiêu tôn thờ hoặc là một thần tượng siêu việt để thực hiện mục tiêu nhân sinh của bản thân. Đối thủ cạnh tranh của Tần Vũ là Lâm Dật Phi, mục tiêu tôn thờ của cậu ta cũng là Lâm Dật Phi nhưng cậu ta biết cả đời này của mình cũng khó có cơ hội đánh bại được Lâm Dật Phi, cho dù là trong phim cũng không thể.

Trong cảnh này Lâm Dật Phi là một hiệp khách che mặt, mặt cũng không lộ ra nhưng hình tượng của hắn so với hình tượng Dương gia cưỡi ngựa, có người đỡ xuống ngựa như cậu ta còn uy phong hơn nhiều. Vừa bắt đầu bộ phim bọn họ đã đóng cảnh bị Lâm Dật Phi đánh cho thê thảm, có súng cũng chẳng được gì. Tần Vũ cảm nhận được sự cứng rắn của cái hộp bên hông thì rất mong muốn khẩu súng giả đó có đạn thật.

Võ công có tác dụng gì chứ? Chẳng phải cũng không ngăn nổi một viên đạn sao? Tần Vũ có chút tự giễu, võ công dù có tốt nhưng có thể đỡ được một viên đạn không đây? Quay phim là quay phim nhưng trong thực tế có đánh chết cậu ta cũng không tin.

Lâm Dật Phi đã ra tay, vừa ra tay đã đánh bay một thủ hạ của cậu ta. Dưới trường quay vô cùng yên tĩnh, tuy khi Triệu Mộng Điềm quay phim có yêu cầu những người bên ngoài không được phát ra bất cứ tiếng động nào nhưng chưa chắc mọi người đã nhớ được quy định của cô mà là bị trận đánh trên trường quay làm cho chấn kinh. Người kia cầm búa, diễu võ giương oai, thoạt nhìn dũng mãnh dị thường, hạ búa cũng dùng hết sức nhưng thực ra lại không chịu nổi một đòn của Lâm Dật Phi.

Một tiếng "loảng xoảng" vang lên rồi lại tiếp một tiếng "phịch", người kia bị ngã thật mạnh xuống đất, bụi đất mù mịt.

Không có bất cứ kỹ xảo điện ảnh gì, cũng không có bất cứ dây thép trợ giúp nào, Tần Vũ nhìn thấy thì trong lòng chấn động, kinh hãi trước sự ra tay của Lâm Dật Phi. Trần Lương Hòa xa xa nhìn lại dường như cũng hít vào một một ngụm khí lạnh. Cuối cùng anh ta cũng phát hiện anh ta quan sát Lâm Dật Phi lâu như vậy nhưng cũng không có chút tác dụng gì. Anh ta vĩnh viễn cũng không nhìn thấu được thực lực thực sự của Lâm Dật Phi, giống như anh vĩnh viễn cũng không đoán được khi nào thì dưới mặt biển nhìn như yên bình kia nổi lên giông tố sóng thần. Người bị ngã kia một lúc lâu sau cũng không đứng dậy, khi đứng dậy thì mặt mày nhăn nhó xoa xoa mông, anh ta không bị nội thương nhưng quả thực cái mông rất đau.

Nhìn thấy cảnh này có một người mừng rỡ như điên. Tuy thứ Triệu Mộng Điềm hy vọng là cảnh đánh nhau thật như thế này, cho dù có đau đớn thì cũng giống như trong tưởng tượng của cô nhưng cô vẫn luôn thiếu những minh tinh thực hiện điều này. Trước kia cái được gọi là hiệu quả yêu cầu cao về tốc độ nhanh đơn giản là những chấn động thị giác được tạo ra nhờ cắt nối biên tập các kỹ xảo đặc biệt nhưng lần này cô có thể tuyên bố với thế giới đây tuyệt đối không phải là như vậy.

- Đạo diễn Triệu.

Hạ Viên Viên sợ hãi kêu lên một tiếng. Khi quay phim không ai có thể làm phiền sự chú ý của đạo diễn Triệu, đây cũng là quy định bất thành văn ở đây, Hạ Viên Viên biết điều đó nhưng cô muốn thử xem sao vì cô không dám khẳng định khẩu súng kia có đạn thật hay không. Cô sợ nhỡ đâu những gì mình nghĩ là sai thì không thể bù đắp được những tổn thất đó.

- Có chuyện gì thì quay xong nói. Triệu Mộng Điềm cũng không quay đầu lại, nhíu mày một cái. Cô có được thành tựu ngày hôm nay là nhờ có sự chấp nhất trước sau như một, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết. Cô nghe thấy tiếng của Hạ Viên Viên nhưng ánh mắt lại nhìn nhất cử nhất động của Lâm Dật Phi trên màn hình trước mặt, tất cả các biểu hiện động tác của hắn hoàn toàn vượt qua hiệu quả mong muốn của Triệu Mộng Điềm.

Hạ Viên Viên do cô mời tới, Triệu Mộng Điềm không muốn làm cô mất mặt và bị quở trách nhưng thái độ này cũng khiến Hạ Viên Viên e sợ mà dừng bước.

- Viên Viên, chuyện gì vậy? Không biết Đinh Tác Phi đã xuất hiện bên cạnh Hạ Viên Viên từ lúc nào.

- Phó chỉ đạo Đinh. Hạ Viên Viên như gặp được cứu tinh, giơ tay chỉ Phương Vũ Dương, thấy anh ta đang chăm chú nhìn trận đấu trên trường quay, khóe miêng nở một nụ cười độc ác thì trong lòng càng thêm sợ hãi: - Người kia làm gì vậy ạ?

- Sao thế? Đinh Tác Phi cau mày.

Hạ Viên Viên cảm thấy sự việc đã trở nên vô cùng cấp bách thì nói ra hết mọi việc mà cô nhìn thấy, sau khi cô nói xong còn đưa quyển tạp chí Trần Lương Hòa làm rơi cho Đinh Tác Phi xem để chứng minh những gì mình nói. Cô nói rất vội vàng, coi Đinh Tác Phi là cứu tinh nhưng không chú ý đến ánh mắt của Trần Lương Hòa đã lơ đãng lướt qua chỗ cô.

- Còn có chuyện này sao? Đinh Tác Phi giật mình kinh hãi nhưng cũng không nhận quyển tạp chí: - Phòng đạo cụ ngoài nhân viên công tác được chỉ định ra thì bất cứ ai cũng không được vào đó. Bình thường phòng đó đều có khóa, sao Phương Vũ Dương có thể vào được chứ?

- Vậy phó chỉ đạo Đinh mau đi nói với đạo diễn một tiếng, dừng cảnh này lại đi.

Hạ Viên Viên có chút hoảng sợ, đột nhiên nghe thấy một tiếng súng chói tai vang lên "pằng" một tiếng. Cô quay đầu nhìn lại, thấy trên và dưới trường quay như bị đóng băng, thời gian dường như dừng lại, tay Lâm Dật Phi che ngực lại, thần sắc có một tia kỳ lạ.
Bình Luận (0)
Comment